Mây đen bao phủ bầu trời lạnh lẽo là thế, lúc này Lâm Phong chậm rãi
đứng dậy, thân thể đã hoàn toàn hóa đen từ từ bay lên cao. Trường bào
màu đen tung bay, toàn thân đều là khí của ma đạo, lạnh tận xương tủy,
xâm nhập linh hồn con người.
Đoàn Vô Đạo ở bên trên Lâm Phong, nhưng lúc Lâm Phong bay lên, hắn lại thối lui ra xa. Không ngờ lúc này hắn chợt thấy sợ hãi.
Lâm Phong thản nhiên liếc Đoàn Vô Đạo với con ngươi đen nhánh, lạnh lùng là thế, miệt thị như thế. Ánh mắt này khiến toàn thân Đoàn Vô Đạo khẽ run, hắn cắn chặt răng, chỉ cảm thấy tự tin hoàn toàn bị phá hủy. Hắn tuyên
bố sẽ giết Lâm Phong để rửa đi nỗi nhục lúc trước, ấy vậy mà giờ đây hắn lại bất giác lùi.
Cuồng phong đen gầm thét trên không trung,
lấy Lâm Phong làm trung tâm, dường như một luồng ma phong đang xoay
tròn. Cuồng phong thổi quét lên người Lâm Phong, lay động trường bào của hắn, khiến tóc hắn tung bay.
- Thật đáng sợ.
Nhìn cơ thể
như hóa thân ma đạo của Lâm Phong, đám người cũng sợ hãi. Thanh niên
tuấn tú kia giờ này sắp đọa lạc thành ma. Thân thể hắn hắc ám như thế,
khí tức của hắn lạnh lẽo đến vậy.
Những cường giả Thiên Vũ cảnh
đều chấn động mà nhìn chòng chọc Lâm Phong. Kẻ này sắp hóa điên rồi sao, nhưng thế thì sao, ở trước sức mạnh tuyệt đối, ma cũng vô dụng, vẫn có
thể giết chết như cũ.
Nhất định phải giết Lâm Phong.
- Giết nó đi!
Tên cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc kia lãnh đạm nói.
Lâm Phong chằm chằm nhìn hắn, cũng nhìn chằm chằm các cường giả Thiên Vũ khác, với ánh mắt rét lạnh như vậy.
Những cường giả Thiên Vũ cảnh đó chầm chậm tiến lên, tấn công Lâm Phong. Lâm
Phong nhất định phải chết, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được sự uy hiếp tới từ Lâm Phong.
- Dừng tay.
Một tiếng gầm vang lên, bầu
trời như có sấm sét đánh xuống. Ánh sáng của sấm sét khủng bố tỏa sáng
trong hư không, dường như muốn phá vỡ cả mây đen, mạnh mẽ vô cùng.
Lâm Phong ngẩng đầu, thản nhiên liếc Lôi Mãng một cái với ánh mắt lạnh lùng không chút cảm tình.
Thế giới nhao nhao tranh đoạt đều vì cái lợi. Ngoài người thân, bằng hữu
chân chính của hắn, tất cả đều vì lợi, đều vì lợi ích cả. Chuyện hôm
nay, Lâm Phong khắc trong tâm khảm, dùng máu tươi khắc vào trong lòng.
Từ lúc Lôi Mãng xuất hiện, từ đằng xa cũng có vài bóng người vô cùng dũng
mãnh lao vụt tới, đều là cường giả Thiên Vũ cảnh. Bọn họ nhảy tới xung
quanh Lâm Phong, bảo vệ Lâm Phong. Những người này đều là người của Thần cung.
Mọi người hơi sửng sốt, không ngờ lại có cường giả âm thầm bảo vệ Lâm Phong, nhưng vừa rồi bọn họ lại chưa từng xuất hiện.
- Vân Phi Dương, dẫn người tiêu diệt thế lực hoàng thất Tuyết Nguyệt cho ta.
Lâm Phong nhìn về yêu thú Côn Bằng khổng lồ kia, thản nhiên ra lệnh, khiến
mọi người đều khiếp sợ. Lâm Phong muốn tiêu diệt hoàng thất Tuyết
Nguyệt.
Vân Phi Dương lặng lẽ gật đầu. Con yêu thú Côn Bằng kia
vỗ đôi cánh khổng lồ, khiến cho đám người dưới đất gần như không thể
đứng vững, và xông thẳng vào hoàng cung. Ngay sau đó, mọi người đều thấy yêu thú Côn Bằng ầm ầm hạ xuống, thân hình khổng lồ kia trực tiếp đè
sập cung điện, phát ra tiếng ầm ầm.
Tiếng vó ngựa rầm rập, mặt
đất dường như cũng ủng chuyển. Không có tiếng rít gào, cũng không có
tiếng gầm rú, chỉ có tiếng thiết kỵ rầm rập vọt tới. Đây là sát khí ngột ngạt, cực kỳ phẫn nộ, lòng chỉ có sát ý.
Mấy vạn thiết kỵ tàn
sát trong hoàng thành, mang theo phẫn nộ vô cùng vô tận. Lúc này bọn họ
chỉ muốn giết, phải tàn sát hết toàn bộ hoàng thất Tuyết Nguyệt bỉ ổi
kia.
Trên quảng trường rộng lớn mênh mông, đám người hoàng thất
biến sắc mặt, trở nên vô cùng khó coi. Giờ lúc này tất cả quân của Tuyết Long vệ tinh nhuệ nhất hoàng cung đều tập trung ở đây, còn có các cường giả cũng ở. hoàng cung vẫn còn sức chống cực rất mạnh như trước, nhưng
muốn ngăn mấy vạn thiết kỵ đang vô cùng phẫn nộ kia thì e là không có
khả năng.
- Giết đi!
Tên cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc
kia thản nhiên ra lệnh, hắn cũng vọt thẳng tới Lôi Mãng. Tung ra chưởng
ấn to lớn đáng sợ, dường như muốn diệt cả trời đất này. Lôi Mãng gầm lên một tiếng, khắp bầu trời giăng đầy lôi điện, ầm ầm đánh tới chưởng ấn
kia. Cả trời đất dường như đang rung chuyển.
Các cường giả Thiên
Vũ khác cũng bắt đầu giao chiến, xông vào nhau. Trong lúc nhất thời,
toàn bộ trời đất đều biến sắc, khí tức cuồng bá rít gào.
Lúc
này, sắc mặt Đoàn Vô Đạo âm u lạnh lẽo. Sao Thần cung lại biết bọn họ
muốn giết Lâm Phong, mà lại có nhiều cường giả chạy tới như vậy.
Nhìn Lâm Phong, mắt hắn lộ ra sát ý, nhưng lúc này hắn lại không chắc rằng mình có thể giết được Lâm Phong hay không.
Lâm Phong cũng thản nhiên đứng im giữa hư không, dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn tất cả mọi thứ. Lúc này hắn rất tỉnh táo, thậm chí còn cảm thấy
mình chưa bao giờ tỉnh táo, bình tĩnh tới đáng sợ như vậy.
Đoàn
Vô Nhai và phụ thân của hắn, quân vương Tuyết Nguyệt, đứng cùng nhau
dưới mặt đất, nhìn tất cả đang xảy ra trong hư không. Trên mặt hắn hiện
lên một nụ cười thản nhiên đến vô cùng quỷ dị.
Thần cung có thể đưa tới nhiều cường giả như vậy, tất nhiên là do hắn báo.
Giết đi, tốt nhất là giết cho trời đất mù mịt, tất cả đều chết hết đi.
- Giết chúng!
Đoàn Vô Đạo liếc về đám người Tuyết Long vệ cùng đám quân lính, ra lệnh.
Cường giả Tuyết Long vệ lập tức chuyển động, chuẩn bị giết Nguyệt Mộng Hà và đội ngũ đón dâu.
Nhưng bọn họ nhanh chóng cảm giác được lãnh ý khiến bọn họ khó mà hít thở
được giáng xuống người. Lâm Phong giơ đôi tay của mình lên, trong hai
bàn tay sinh ra ngọn lửa màu đen, hóa thành Hỏa Liên Hoa yêu dị.
Lâm Phong bước lên một bước giữa không trung, lập tức biến mất, rồi ngay
sau đó xuất hiện, Hỏa Liên Hoa xuyên qua cơ thể một kẻ. Kẻ đó lập tức
dần hóa thành hư ảo, trực tiếp bị ngọn lửa đốt cháy thành hư vô, tử
trạng thê thảm khiến lòng người khiếp sợ.
Trầm mặc. Lâm Phong vẫn trầm mặc. Trầm mặc tràn ngập tĩnh mịch. Mỗi lần hắn bước ra một bước là có người chết dưới ngọn lửa kia. Cuối cùng dưới ánh mắt tuyệt vọng của
đám cường giả Tuyết Long vệ, Tam đại thống soái của bọn họ, cửu đại
thống lĩnh gần như bị Lâm Phong giết sạch. Bông sen đen kia chỉ cần chạm vào ai, kẻ đó sẽ chết.
Quân đoàn hoàng thất bắt đầu sợ hãi, đám quân sĩ phía sau thậm chí còn sợ đến cơ thể run lên bần bật. Lâm Phong
đứng trước bọn họ, như một con quỷ tàn sát từng người một. Con ngươi đen nhánh, cơ thể đen sì hệt như ma, một bước giết một người.
Tàn
sát hết đám người trước mặt, Lâm Phong cuối cùng ngừng lại, đôi tay nâng ngọn lửa càng lúc càng hư ảo nhìn chằm chằm những bóng người ở trước
mặt.
- Chết hết đi!
Lâm Phong thản nhiên phun ra một câu, rồi dang hai tay ra. Hỏa liên trong tay lập tức nở rộ, phóng ra ánh
sáng hắc ám lóa mắt. Đồng thời ý chí ngọn lửa cuồng bá cũng phóng thích
ra ánh lửa. Trên thân thể đám quân sĩ hoàng thành kia đều bị ngọn lửa
bám lên người, không thể dật tắt.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn vang vọng trên không trung. Đám người hoàng thất bị đốt chết trong ngọn lửa, toàn bộ bị giết chết.
Giết những người này rồi, Lâm Phong
chẳng có biểu cảm gì, mà lại lần nữa bay lên cao. Yên lặng. Lạnh lùng.
Như ma. Đôi mắt không có bất cứ tình cảm gì.
Đôi ma đồng khi nhìn chằm chằm đám người đang chiến đấu giữa không trung, như đang nhìn con mồi.
Tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra, giữa hư không liên tục phát ra va chạm hủy diệt.
- Ngọc Thiên hoàng tộc các ngươi vụng trộm đột kích người Thần cung ta, không thấy quá vô liêm sỉ sao?
Tiếng nói của Lôi Mãng cuồn cuộn vang lên như tiếng sấm, chấn vào màng tai đám người.
- Lâm Phong hình như không được coi là người của Thần cung các ngươi nhỉ? Giết hắn thì có liên quan gì tới Thần cung các ngươi đâu.
Tên cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc lạnh lùng đáp lại lời của Lôi Mãng.
Đoàn Vô Đạo là thiên tài, đáng để bọn họ bồi dưỡng. Mà Lâm Phong nếu bước
vào bí cảnh, như vậy sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn với bọn họ, cho nên
phải diệt trừ trước.
- Được, được lắm. Vậy mặc sức mà chiến thôi.
Lôi Mãng giận dữ gầm lên, khắp trời đất đều là ánh sáng sấm sét đáng sợ.
Hai người càng đánh càng hăng, càng đánh càng lên cao. Mọi người chỉ còn thấy trên trời thi thoảng lại có sét đánh xuống, thậm chí càng lúc càng xa. Trận chiến giữa kẻ mạnh nhất Ngọc Thiên hoàng tộc và Lôi Mãng quá
dữ dội, thế cho nên ở nơi đây khó có thể thi triển được.
- Chiến đi, hãy tận tình mà chiến, chờ các ngươi chiến xong chính là tận thế.
Nụ cười trên khuôn mặt Đoàn Vô Đạo càng lúc càng tà ác, không hề có chút tao nhã nào, mà mang theo vài phần tà khí méo mó.
Mà Lâm Phong vẫn lạnh lẽo như vậy, đồng tử ma đạo lẳng lặng nhìn tất cả
phát sinh. Hắn tất nhiên sẽ không đi giúp người của Thần cung, cho dù là bọn họ tới bảo vệ hắn.