Rất nhiều người nhìn thấy một màn kia trên hư không, thậm chí liền quên
mình đang đứng trên chiến trường. Đáng sợ, thanh niên này, thực lực quá
đáng sợ, so với những yêu thú phủ xuống lúc trước còn kinh khủng hơn.
Liễu Phỉ cũng nhìn bóng lưng phía trước, cũng không to lớn, nhưng khi đứng
trước người nàng lại giống như núi cao, nguy nga không ngã, có thể vì
nàng mà chống đỡ hết thảy.
Nàng còn loáng thoáng nhớ rõ lần đầu
tiên gặp Lâm Phong, khi đó Lâm Phong xông vào trong Nhất Tuyến Thiên,
gặp nàng đang ở trong nước tu luyện, cho nên nàng đuổi giết Lâm Phong.
Lúc đó, Lâm Phong chỉ là một tên ngoại môn đệ tử nhỏ yếu mà giảo hoạt.
Sau hắn lại từng bước quật khởi, dần dần trở nên cường đại, ngay cả cha
nàng cũng coi trọng hắn, thậm chí còn phó thác nàng cho Lâm Phong.
Nhìn lại hôm nay, Lâm Phong không nhúc nhích, chỉ dùng một ý niệm, hàng vạn
hàng ngàn kiếm quang bao phủ thiên địa, trực tiếp vạn kiếm xuyên tim hai kẻ còn cường đại hơn cả nàng, xé chúng thành bụi phấn. THực lực như
vậy, quá chấn động rồi, nàng không tưởng được, đó là loại lực lượng như
thế nào. Chuyện này như một vòng luân hồi dài dòng, trên phương diện võ
đạo, Lâm Phong đã đứng ở một thế giới khác với nàng rồi, đã vượt khỏi
tưởng tượng của nàng.
Lúc này, Lâm Phong đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhìn về phía dưới, gầm lên:
- Toàn bộ dừng tay cho ta!
Giọng kinh khủng hóa thành sóng triều cuồn cuộn, chấn động màng tai mỗi một
người, làm cho thân hình bọn họ cũng run lẩy bẩy. Mọi người thậm chí
quên đi chém giết, ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên hư không kia.
- Quân thành Đoạn Nhận, toàn bộ lui về sau!
Lại một câu mệnh lệnh vang lên, giọng nói bình tĩnh từ miệng Lâm Phong phun ra, mang theo ý chí không thể nghi ngờ, chúng quân thành Đoạn Nhận cũng nhận ra Lâm Phong. Nhìn thân ảnh thanh niên đứng trên lưng yêu thú, là
thiếu niên anh hùng ngày xưa đã đốt thành Đoạn Nhận, hôm nay lại lần nữa ảnh hưởng tới toàn bộ chiến trường.
Lần trước, Lâm Phong dùng mưu kế, lần này, là dùng thực lực sao?!!!
Tiếng ùng ùng rối loạn vang lên, chúng quân thành Đoạn Nhận bắt đầu lui về
phía sau, muốn tách ra khỏi với quân nước Liệp Vân, tốc độ rất nhanh,
giống như thủy triều.
Lui về sau, Lâm Phong lại làm ra điều tối kỵ trong quân, hạ lệnh ba quân lui lại.
Nhưng, tướng sĩ ba quân không chút do dự nào, toàn bộ đều nghe theo Lâm Phong. Đây là một loại tín nhiệm cùng tin phục, dĩ nhiên, đây cũng là uy vọng
do Lâm Phong vừa bày ra thực lực.
- Hắn thật sự có thể dùng sức một mình, ảnh hưởng tới chiến cuộc sao?
Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong, lẩm bẩm nói nhỏ. Cường giả tuyệt thế chân chính, có thể lấy sức một người để chiến với quân đoàn rầm rộ, giống như là thầy
Ma Yết Hàn Mặc cùng với viện trưởng học viện Thiên Nhất, Yên Vũ Bình
Sinh. THực lực cường hãn của bọn họ, có thể một mình ảnh hưởng tới một
trận chiến, hôm nay, Lâm Phong cũng có thực lực này sao?
Rất
nhanh, chúng quân thành Đoạn Nhận đã tách ra khỏi với quân nước Liệp
Vân, ở giữa tạo thành một ranh giới, phân biệt rõ ràng. Bọn họ cũng
ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, người nước Liệp Vân cũng thế.
Tướng
quân nước Liệp Vân khẽ nheo mắt, hôm nay cường giả thần bí không có ở
đây, chẳng lẽ thanh niên này xuất hiện, phải chiến đấu sao?!
- Giết hắn đi!
Tên tướng quân quay đầu nói với hai tên cường giả hộ vệ bên cạnh, là thiếp
thân hộ vệ do hoàng thất Liệp Vân ban cho hắn, thực lực mạnh nhất trong
quân, tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hắn không tin, Lâm Phong có
thể lợi hại bằng hai người này.
Nhưng hai người kia lại lộ vẻ
nghiêm nghị, tu vi của bọn họ là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, cho nên mới cảm nhận được sự cường đại của Lâm Phong, chỉ với một kích lúc nãy của lâm
phong, đủ đã uy hiếp được bọn họ. Cho nên, bọn họ cũng trở nên cẩn thận, không dám khinh thường.
Hai người xông lên hư không, nhưng Lâm Phong căn bản không để ý tới bọn họ. Lâm Phong đưa tay sờ thanh kiếm cổ xưa sau lưng.
Ôngggg…
Một tiếng kiếm minh vang lên, sau lưng Lâm Phong, một tia sáng màu máu vọt
lên hư không, dường như muốn xông lên trời cao, một luồng kiếm ý bị đè
nén phóng ra, thanh kiếm lạnh lùng.
Hai người vừa mới vọt lên kia liền khựng người, kiếm ý này… là lực lượng ý chí kiếm đạo?!!!
Tia sáng màu máu hoàn toàn phóng ra quang mang của nó, khi Huyết kiếm rời
vỏ, trong thiên địa đã tràn ngập kiếm ý vô tận gào thét. Luồng ý chí
kiếm đạo khủng bố này từ trên hư không ép xuống, ép cho mọi người không
thở nổi. Hai người vọt lên hư nhìn chằm chằm một màn này, thân hình
ngưng tiến tới.
- Không tốt!
Hai người nhanh hạ xuống, nhưng đã chậm rồi, mọi người chỉ thấy Huyết kiếm
trong tay Lâm Phong chậm rãi vung xuống, hai tia kiếm quang màu máu xẹt
qua hư không, thân hình hai người kia trực tiếp bị chém đứt, máu tươi
hóa thành một dòng máu đỏ, không ngừng chảy vào trong Huyết Kiếm. Huyết
kiếm, lại uống máu.
Hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, Lâm Phong giết bọn chúng chỉ cần một kiếm, một kiếm tùy tiện.
Không gian trầm mặc một hồi, một kiếm này, đối với quân thành Đoạn Nhận chính là chấn động, cùng với hưng phấn khát máu, mà đối với người nước Liệp
Vân thì là chấn động cùng sợ hãi.
- Gràooo…
Trầm mặc
trong chốc lát, tiếng rống chấn động thiên địa theo trong quân thành
Đoạn Nhận vang lên, bọn họ muốn phát tiết bị phẫn cùng lửa giận trong
lòng. Đã từng, một phương nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân có một nam tử
thần bí, giết người vô số, không ai có thể ngăn chặn, mấy vị tướng quân
cũng bị kẻ này giết hại. Hôm nay, bên phía bọn họ, rốt cục đã xuất hiện
một anh hùng, một vị anh hùng có thể lấy sức một mình phá vỡ chiến cuộc.
Lúc thiếu niên liền tung hoành ngàn dặm cứu công chúa, một mồi lửa giết mấy chục vạn quân nước Ma Việt, hôm nay đã trưởng thành lại trở thành linh
hồn của ba quân, là chiến hồn!
- Người tham dự trận chiến đấu
này, các ngươi phải dùng sinh mạng mà sám hối, lấy máu của các ngươi để
tế điện những tướng sĩ chúng ta chết đi!
Lâm Phong chậm rãi nói, ý chí kiếm đạo tràn ngập túc sát chi khí kia như phối hợp với giọng nói lạnh lùng của hắn, làm cho vô số người run lẩy bẩy.
Giẫm chân, Lâm Phong vọt ra ngoài, hít sâu một cái, ý chí kiếm đạo vô cùng vô tận dường như muốn xé rách trời cao.
- Dùng tính mạng mà sám hối đi!
Trong mắt Lâm Phong lộ ra một tia quang mang khát máu, hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói.
- Giết…
- Giết giết…
- Giết giết giết…
Từng chữ Giết của Lâm Phong chấn động trời cao, thiên địa rối loạn, một mảnh xơ xác tiêu điều, Vô tận kiếm khí gào thét hóa thành kiếm quang thực
chất, đánh về phía quân đoàn nước Liệp Vân, xé nát từng sinh mệnh, giống như là cắt cỏ. Từng tên quân sĩ nước Liệp Vân ngã xuống liên tục, tiếng gào thét sợ hãi không ngừng vang lên. Giờ khắc này, sinh mạng lại yếu
ớt như thế, nơi kiếm khí đi qua, không kẻ nào có thể cản, chết, toàn bộ
đều chết.
Kiếm quang vô tận kia dường như không có điểm cuối, ý
chí kiếm đạo từ trên người Lâm Phong phóng ra áp xuống, trong khoảnh
khắc ngắn ngủi, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, tiếng vó ngựa rối loạn không
ngừng.
Liễu Phỉ cùng quân đội thành Đoạn Nhận dại ra nhìn một
màn này. Lâm Phong không chỉ ảnh hưởng tới chiến cuộc, hắn rõ ràng muốn
dùng một người mà tru diệt mấy chục vạn quân sĩ đối phương.
Bọn
họ chỉ nghe lời đồn đại, võ tu cường đại có thể dùng lực bổ núi, giết
người như giết chó, giận dữ giết ngàn vạn người. Mà hôm nay, bọn họ chân chính hiểu được, đó không phải là câu chuyện hư cấu. Hôm nay, Lâm Phong dưới cơn nóng giận, máu chảy thành sông, nơi hàng ngàn hàng vạn kiếm
quang đi qua, kẻ nào cũng bị giết.
Khi kiếm quang tràn ngập túc
sát tiêu tán, mọi người như có một cơ hội thở dốc trong khoảnh khắc,
nhưng lúc ngẩng đầu lên, bọn họ chỉ thấy Lâm Phong dùng hai tay nâng
kiếm, ánh mặt trời chiếu rọi trên lưỡi kiếm, trên Huyết Kiếm đột nhiên
có một tầng ánh sáng mặt trời chói mắt.
Quang mang màu máu xẹt
qua hư không, vô tận kiếm quang từ trên hư không chém xuống, phàm là
người bị kiếm quang màu máu chém qua, toàn bộ đều ngã xuống, bị trực
tiếp chém nát, không kẻ nào sống sót. Mà những người khác cũng bị dọa sợ vỡ mật. Bọn họ nào được thấy lực lượng chấn động đến thế, đại quân vài
chục vạn người, trước mặt Lâm Phong lại giống như trò đùa, giống như cỏ
rác, dễ dàng tru diệt.
Những người còn sống đều gục trên mặt đất, trên người đẫm mồ hôi lạnh, bọn họ phải dùng sinh mệnh trả giá, sám hối cho chiến dịch này.
Tên tướng quân nước Liệp Vân kia cũng run
lẩy bẩy, giờ phút này, hắn đã hiểu được ánh mắt của tướng quân Ma Việt
khí tách ra, diệt thành Đoạn Nhận, sau đó thuận thế đi xuống?
Đợi chờ bọn họ không phải là mở rộng biên giới, mà là hủy diệt, cường giả
áo đen thần bí kia, cuối cùng cũng không xuất hiện trở lại.
- Giết!
Lâm Phong vung Huyết kiếm lên, chỉ về phía Ma Việt, vó ngựa chạy chồm, sát
khí cuộn trào, ba quân thành Đoạn Nhận điên cuồng lao lên, Xích Huyết
thiết kỵ giẫm nát mặt đất, đạp lên thi thể quân Liệp Vân, tru diệt đám
tàn quân đã đánh mất ý chí chiến đấu.
Nơi đi qua, không còn người sống, kiếm chỉ Ma Việt!