Đoạn Nhận Thiên Nhai, quân triều cuồn trào, quân đội thành Đoạn Nhận
không ngừng hội tụ về trên Đoạn Nhận Thiên Nhai. Mà bên người dặm, người nước Liệp Vân đóng quân ở đó, lúc này, thậm chí đã bày ra trận chiến,
tùy thời chờ đợi quân thành Đoạn Nhận tấn công. Bọn chúng không cần chủ
động, nếu thành Đoạn Nhận lựa chọn động thủ, liền nhất định là vì thi
thể, bọn họ nhất định phải chiến.
Tiếng vó ngựa trầm thấp giẫm
lên đại địa, trong thiên địa tràn ngập túc sát chi khí. Qua một lúc,
quân đội thành Đoạn Nhận đã chỉnh đốn, một mảnh khăn tang trắng rất chói mắt, nhất là quân sĩ phía trước cùng một màu giáp đỏ, đó chính là biểu
tượng của quân đoàn Xích Huyết của thành Đoạn Nhận.
Phía trước
đại quân thành Đoạn Nhận, Liễu Phỉ ngồi trên lưng một Xích Huyết chiến
mã, sắc mặt không chút thay đổi, kể từ khi theo cha ở lại chiến trường,
mắt thấy máu chảy hi sinh trên chiến trận, nàng mỗi ngày đều đang trưởng thành, trở nên kiên cường bền bỉ. Vì vậy, hôm nay đối mặt với cái chết
của phụ thân, nàng vẫn duy trì tỉnh táo cuối cùng, lạnh nhạt chỉ huy ba
quân.
Nếu nàng loạn, ba quân cũng loạn theo.
Ngẩng đầu, Liễu Phỉ đưa mắt nhìn hư không phía xa, trong mắt lộ vẻ bi thương.
- Cha, con gái bất hiếu, ngay cả thi thể của người cũng không giữ được,
cũng không thể báo thù cho người. Hôm nay, ta dùng lực lượng ba quân tử
chiến, hi vọng người chớ tránh con!
Trong lòng Liễu Phỉ thầm nói, khi nàng đưa mắt nhìn xuống, bộ dáng kiên cường lần nữa hiện ra.
Gỡ xuống cung tên màu đỏ sau lưng, thân thể Liễu Phỉ cong lại, rút tên, theo tiếng gió rít, mũi tên phá không mà đi.
- Giết!
- Giết giết….
- Giết giết giết….
Sau giọng nói của Liễu Phỉ, từng tiếng hô giết tràn ngập sát khí vang vọng
trên mảnh đất hoang vu. Trong thiên địa tràn ngập túc sát chi khí, tiếng vó người dồn dập, toàn bộ quân sĩ ba quân xông về phía nước Liệp Vân.
Tướng quân nước Liệp Vân thấy quân đội mênh mông xung phong liều chết mà đến, hắn lộ vẻ băng lãnh cười cười, rút ra trường kiếm, hàn quang lóe lên
không trung.
- Thành Đoạn Nhận, một đám già nua yếu ớt, nếu không phải vị kia không cho phép công phá thành Đoạn Nhận, các ngươi đã sớm
bị diệt mấy lần rồi.
Tướng quân nước Liệp Vân lẩm bẩm nói nhỏ,
trường kiếm vung lên, chỉ về phía quân đoàn thành Đoạn Nhận. Nhất thời,
tiếng vó ngựa dồn dập chấn động chốn hoang, trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ đều là tiếng chiến mã quanh quẩn, thiên địa dường như nứt ra.
- Giết…
Tiếng gầm chấn động vọng lại, trời đất bao la cũng tràn ngập tiêu sát, hai
quân càng ngày càng gần. Trong nước Liệp Vân, mấy thân ảnh phóng lên
cao, từ trong đại quân vọt ra, trên người lộ ra khí tức cường đại, đều
là cường giả Huyền Vũ cảnh. Vì phát động chiến tranh lần này, nước Liệp
Vân xuất động không ít cường giả Huyền Vũ cảnh, mà Huyền Vũ cảnh đối với quân đội biên cương mà nói, đã coi như cực kỳ cường đại.
- Chết!
Một tiếng quát lạnh vang lên, lực lượng chân nguyên oanh giết xuống dưới, e là có gặt hái rất nhiều sinh mạng phía dưới trong nháy mắt. Cho dù Xích Huyết quân đoàn đều là tinh nhuệ, nhưng đối mặt với cường giả Huyền Vũ
cảnh, vẫn không có nửa điểm chống cự nổi, hẳn phải chết, không thể nghi
ngờ.
- Giết, giết…
Những tên cường giả Huyền Vũ cảnh nước Liệp Vân kia phân ra, không ai có thể ngăn chặn, giết người như giết trâu ngựa.
Liễu Phỉ ngẩng đầu, nhìn cường giả Huyền Vũ cảnh trên hư không, sau lưng
nàng, Tiễn Vũ hồn buông thả, mũi tên đáng sợ trôi nổi ở đó.
Lắp
tên vào cung, Liễu Phỉ đạp chân lên lưng chiến mã, lăng không mà đứng,
tu vi của nàng, hôm nay cũng đã Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh tầng hai.
- Vù…
Một mũi tên đáng sợ này trực tiệp bắn tới, đâm thằng vào trong cánh tay một tên cường giả Huyền Vũ cảnh. Tên kia kêu lên một tiếng, đưa mắt nhìn
sang, ánh mắt băng lạnh nhìn Liễu Phỉ.
- Con gái Liễu Thương Lan, bắt trở về, các huynh đệ phải hưởng thụ một phen, nhất định rất có tư vị!
Những tên cường giả Huyền Vũ cảnh khác cũng nhìn Liễu Phỉ, thấy vóc người
nóng bỏng mà thùy mị của Liễu Phỉ, bọn chúng khó nén tà niệm, phun ra
mấy câu tà ác.
- Ý kiến hay!
Mấy người đều lộ ra ánh mắt
tà ác, sống trong quân lâu như vậy, đúng là tịch mịch không thú vị. Khi
thấy Liễu Phỉ lại rút tên, bọn chúng hừ lạnh, từng tia lực lượng đáng sợ đồng thời giết về phía Liễu Phỉ.
Mũi tên vừa phá không thì đã bị lực lượng kia trực tiếp đánh rơi, đồng thời, từng tia lực lượng đánh về phía Liễu Phỉ, nàng rên lên một tiếng, thân hình lui về sau.
Rầm rầm…
Nơi xa, chiến mã dồn dập cuốn lên một mảnh bụi mù, khắp hư không cũng bị
bụi đất bao trùm, mọi người nhìn về phía Đoạn Nhận Thiên Nhai, chỉ thấy
chiến mã mênh mông vô tận điên cuồng chạy tới, có tới mấy vạn quân.
- Xích Huyết quân đoàn, tất cả đều là…
Mọi người hơi kinh hãi, Phong Vũ Hàn vừa nghe tin Liễu Thương Lan tử trận
liền hạ quân lệnh, lệnh cho chúng quân dừng bước, giữ lấy mạng mình. Một mình thì tới thành Đoạn Nhận chịu chết. hôm nay, chi quân đoàn này rốt
cuộc đã bỏ mặc hết thảy, xung phong liều chết giết tới?
- Chúng quân nghe lệnh, hoàng thành truyền đến tin tức, Lâm Phong tướng
quân đã động thân đến giúp thành Đoạn Nhận, kiên trì giữ vững!
Từ phía xa, giọng nói cuồn cuộn truyền đến, sau đó, mấy thân ảnh lăng
không bước ra, đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, trực tiếp đạp bước trên
hư không, lao tới giúp Liễu Phỉ.
Đại quân đến là cho quân đội
thành Đoạn Nhận trở nên phấn chấn, tin tức Lâm Phong đến làm cho bọn họ
quá kinh ngạc. Tới thì thế nào, Lâm Phong còn quá trẻ, có lẽ mấy năm nữa mới có thể làm chủ cuộc chiến. Bây giờ, bọn họ còn không biết thực lực
của Lâm Phong đã kinh khủng cỡ nào.
- Hừ!
Mấy tiếng hừ
lạnh từ trong đại quân truyền ra, hai bóng người lăng không đứng vững,
cả hai đều cầm đại đao, đao mang tràn ngập, phóng ra đao khí tàn sát bốn phía.
- Chết!
Thân hình hai người như gió, đao vừa chém ra, hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh xông lên đầu tiên liền bị trực tiếp chém giết.
- Liễu tiểu thư, chúng ta vãn có chút kính nễ đối với Liễu tướng quân.
Hôm nay Liễu tướng quân đi rồi, để chúng ta chiếu cố tiểu thư đi!
Hai người bước ra, khí thế cường đại, sắc mặt Liễu Phỉ vẫn lạnh băng, lại
bắn ra một mũi tên, nhưng dễ dàng bị đối phương chém rớt, đao khí kinh
khủng lần nữa đánh nàng lui về sau, khóe miệng rướm máu.
- Liễu tiểu thư, cần gì tự mình chuốc khổ, chúng ta nói rồi, sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!
Hai người tiếp tục tiến tới, làm cho sắc mặt Liễu Phỉ trắng bệch. Liệp Vân
đã xuất động cường giả rồi, nhưng trong quân thành Đoạn Nhận lại không
có cường giả.
- Gràoooo….
Nơi xa, một tiếng rống chấn
động thiên địa, dường như không gian cũng rung lên, mọi người đưa mắt
nhìn lại, rất nhanh liền nhìn thấy một đầu hung thú toàn thân màu đỏ, vô cùng ngoan lệ cuồn cuộn mà đến, một đôi cánh đập vào hư không, không
gian cuồng mãnh gào thét.
Trên lưng hung thú có một thân ảnh thản nhiên ngồi đó, trường bào màu trắng bị gió giật cuốn lên, nhưng thân
thể hắn vẫn không chút nhúc nhích.
- Lâm Phong tướng quân tới.
Xích Huyết quân đoàn đến từ Vân Hải tông lộ vẻ vui mừng, chỉ cần Lâm Phong
phủ xuống, ai có thể ngăn cản, trong mắt bọn họ, Lâm Phong đã giống như
thần thoại.
Người nước Liệp Vân cũng nhìn thấy Lâm Phong, hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh cầm đao híp mắt, đột nhiên xông về phía Liễu Phỉ.
- Tiễn!
Liễu Phỉ hét lớn, trực tiếp gỡ xuống cung tiễn Vũ hồn, nắm vao trong tay, phá không đâm ra, nhanh cực kỳ.
- Giết!
Hai người đối phương đồng thời vung đao, ánh đao đáng sợ chớp lóe, chém rụng mũi tên, tiếp tục chém về phía Liễu Phỉ.
- Diệt!
Từ sau lưng Liễu Phỉ, một âm thanh lạnh băng vang lên, trong không gian
đột nhiên xuất hiện vô tận kiếm đạo chi ý, xé nát ánh đao, nhưng dư ba
hai đao kia vẫn làm cho Liễu Phỉ bị thương mà lui về sau.
Thân
hình vừa lui liền run lên, Liễu Phỉ chỉ cảm thấy một lực lượng nhu hòa
nâng lên, ngay sau đó, nàng cảm giác mình dường như đụng vào lòng ngực
người khác.
Mũi chân vừa chạm xuống, hình như là đạp lên lưng yêu thú, nàng quay đầu nhìn về người ôm mình, trong khoảnh khắc, ánh mắt
nàng đứng lại trên mặt người này.
Đôi mắt kia, so với khi xưa thì càng thêm kiên nghị, càng thêm thâm thúy, nhưng vẫn trong suốt sạch sẽ, còn mang theo lạnh lùng cùng áy náy. Khuôn mặt non nớt ngày xưa, theo
năm tháng đã khắc lên dấu về thành thục, góc cạnh rõ ràng, vẫn là thanh
niên ngày trước, nhưng khí chất đã thay đổi hoàn toàn, trở nên thế nào
thì nàng cũng nhìn không thấu.
- Đứng yên!
Lâm Phong thả
Liễu Phỉ xuống, để nàng đạp lên lưng Cùng Kỳ. Hắn đưa mắt nhìn lại, khi
nhìn tới hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh cầm đao, vẻ băng lạnh đã bùng
lên, giống như là lợi kiếm không gì bén hơn, đâm thẳng vào hai mắt, làm
cho hai tên kia cảm thấy nhói đau, cũng đâm vào trong lòng đối phương,
để chúng run rẩy.
Thanh niên này, hình như rất mạnh.
Một
luồng kiếm đạo chi ý đột ngột phóng lên, làm cho hai kẻ này cừng đờ
người, chậm rãi nhịn không được mà run lên, lúc này, bọn chúng chỉ cảm
thấy mình như lâm vào trong kiếm khí vô tận, không cách nào tự khống
chế.
- Giết!...
Một tiếng quát lạnh băng từ trong miệng
thanh niên kia truyền ra, không gian gào thét, kiếm quan hư ảo vô cùng
tận gào rít bắn qua, thân hình hai tên kia điên cuổng run rẩy, vô số lợi kiếm xuyên qua thân thể bọn họ, vô ảnh vô hình. Hai người lơ lửng trên
không trung, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Phong, trong mắt tràn ngập vô tận sợ
hãi.
Gió thổi qua thân hình hai người, thân thể hai người liền
hóa thành bụi phấn, biến mất trong gió, giống như chưa từng xuất hiện,
thân thể bọn họ bị kiếm quang hoàn toàn phân giải thành bụi!