Nước Tuyết Nguyệt, tông môn mọc lên như nấm, thế lực gia tộc vô số,
nhưng những nơi thực sự được coi là cường thịnh thì lại không nhiều.
Hoàng gia, không còn nghi ngờ gì nữa chính là thế lực mạnh nhất trong số các thế lực của nước Tuyết Nguyệt, thế lực của bọn họ trải rộng cả một
quốc gia mênh mông, vô địch thiên hạ, không một ai dám chống đối lại.
Bên dưới hoàng gia, trong Hoàng thành còn có vài thế lực khác cũng vô
cùng cường mạnh, ví dụ như Nguyệt gia, Vũ gia cùng Vạn Thú môn của Hoàng Thành.
Còn ở bên ngoài Hoàng thành, còn có một vài tông môn cũng cực kỳ cường
mạnh, ví dụ như Vân Hải tông của bọn họ cùng với Hạo Nguyệt tông của
công tử Đại Bằng, ngoài ra còn có Lạc Hà tông cùng Băng Tuyết sơn trang.
Bát đại công tử tung hoành Tuyết Nguyệt là tám người có thiên phú tốt
nhất, thực lực mạnh nhất trong số thanh niên của nước Tuyết Nguyệt, bọn
họ chính là xuất thân từ những thế lực này, vậy mà Vân Hải tông lại
không hề có một ai.
Tuy một nhân vật thực lực cấp bậc công tử vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến
nền móng tông môn, nhưng sau này thì sao? Mười năm sau, hai mươi năm sau sẽ như thế nào?
Nam Cung Lăng biết rất rõ, đây chính là dấu hiệu của một tông môn không
bị suy tàn, vận số của tông môn không tốt, không người kế tục, nhân tài
hiếm hoi, nếu cứ kéo dài như vậy, tông môn tất sẽ đi vào diệt vong, đây
chính là xu thế tất yếu.
Vân Hải tông trong mấy năm nay rõ ràng đang có chiều hướng suy thoái,
dần dần bị những thế lực khác bỏ lại phía sau, Nam Cung Lăng thân là
tông chủ, trong lòng y sao có thể không gấp vội.
Sự xuất hiện của Lâm Phong cùng Hàn Man, khiến gã nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy vận mệnh của tông môn.
Với thiên phú cùng thực lực của Lâm Phong, chỉ cần cho hắn thời gian,
nhất định sẽ có thể trở thành nhân vật cấp độ bát đại công tử, đến lúc
đó, Vân Hải tông mới có thể vươn lên.
Hiện giờ Vân Hải tông nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra những lực
lượng ngầm lại đang nổi dậy mãnh liệt, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.
- Mong là bọn họ có thể trở thành niềm hi vọng của Vân Hải tông. Nam
Cung Lăng nhìn Hàn Man đang đứng trên Sinh Tử đài, trong lòng khẽ thở
dài, người của Hoàng thành đã bắt đầu xây dựng Tuyết Nguyệt thánh viện,
đây cũng chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp gì.
Lúc này, Hàn Man lại sải bước, trên Sinh Tử đài giống như có cát vàng
cuồn cuộn gào thét, khiến cho cơ thể Vương Hàn bị buộc chặt, lấn át khí
thế trên người, mênh mông, nặng nề, khiến y không thể chịu nổi.
- Ta không phải là đối thủ của ngươi, chúc mừng ngươi tiến vào nội môn.
Vương Hàn đột nhiên thả lỏng người, hai mắt hơi khép lại, ngữ khí vô
cùng buồn bã. Không đánh mà bại chính là sự sỉ nhục đối với võ giả,
nhưng nếu đánh thì chẳng qua cũng là tự rước lấy nhục.
- Ha ha, người anh em cũng không cần để ý, ta chẳng qua chỉ là sử dụng
Vũ hồn thôi. Khí thế trên người Hàn Man đột nhiên biến mất, cả người gã
lại khôi phục lại dáng vẻ thật thà, khiến người ta cảm thấy thân thiện
dễ gần.
- Cảm ơn. Vương Hàn gật đầu với Hàn Man, quay người bước xuống Sinh Tử
đài. Tuy Hàn Man có ý giữ thể diện cho y, nhưng thua vẫn là thua, thắng
làm vua thua làm giặc, y cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại nơi
này.
Hàn Man đi đến cạnh lâm Phong, cao hứng nói: - Thế nào, không mất mặt chứ?
- Không tồi. Lâm Phong gật đầu cười nói, nắm giữ được thế, khi đối chiến cùng cấp bậc, ưu thế là quá lớn, trừ phi gặp phải những người có thiên
phú cực mạnh, nếu không thì đã hoàn toàn ở vào thế bất bại.
Trận đấu sau không có liên quan gì đến Lâm Phong, nhưng hắn vẫn ở đó xem hết tất cả trận đấu, tiếp thu mọi thứ có thể học được.
- Mục tiêu của ta chính là tên Đồ Phu, thằng cha này quá mạnh, một chiêu có thể đánh bại đệ tử hạch tâm, bước vào hàng ngũ nòng cốt!
Hàn Man xem xong vòng đấu này hai mắt liền sáng lên. Không chỉ riêng gã, những người khác cũng đều như vậy, đặc biệt là trận của Đồ Phu, quả
thực quá bá đạo. Những người có thể trở thành đệ tử hạch tâm không một
ai là không thiện chiến, vậy mà vẫn không cản được sự bá đạo của Đồ Phu, chỉ cần một quyền đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.
- Lâm Phong, huynh thì sao, mục tiêu là ai? Hàn Man đột nhiên hỏi.
- Ta?
Lâm hơi ngẩn ra, lắc lắc đầu cười nói: - Còn chưa nghĩ ra.
Lâm Phong thực sự vẫn chưa nghĩ kỹ, đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông đa
số đều là thực lực Khí Vũ cảnh, muốn tiến vào nội môn thì phải có thực
lực Linh Vũ cảnh.
Linh Vũ cảnh tầng một là nền tảng của nội môn, mà Linh Vũ cảnh tầng ba
là cao thủ nội môn, một khi có người vượt qua cảnh giới Linh Vũ cảnh
tầng bốn , thì sẽ muốn khiêu chiến với đệ tử hạch tâm, tiến vào hàng ngũ chính.
Đương nhiên, khiêu chiến thường là thất bại, đệ tử hạch tâm yếu nhất
cũng đều là Linh Vũ cảnh tầng bốn, hơn nữa cảnh giới này khi bọn họ mới
vào hàng ngũ chính đã đạt được, bọn họ cũng là đánh bại được đệ tử hạch
tâm mới thay thế được vào vị trí đó. Có thể thấy, theo thời gian thực
lực của đệ tử hạch tâm sẽ càng lúc càng mạnh, muốn khiêu chiến với bọn
họ, quả thật nói dễ hơn làm.
Nhưng cho dù là khó, trong cuộc thi đấu tông môn mỗi năm vẫn có rất
nhiều người đến khiêu chiến, cơ hội kiểu này mỗi năm chỉ có một lần.
Những đệ tử nội môn giữa Khí Vũ cảnh tầng một đến tầng bốn quá nhiều,
chỉ có bước vào hàng ngũ trung tâm, mới có thể nổi bật hơn người khác,
có được không gian rộng hơn, được tông môn đào tạo một cách có trọng
điểm.
Có điều, đã sống qua một kiếp, có được ba vũ hồn nghịch thiên, tầm nhìn
của Lâm Phong sao có thể chỉ dừng lại ở cấp bậc của đệ tử nội môn hay đệ tử hạch tâm. Hơn nữa, cho dù hắn đạt đươc vị trí đệ tử hạch tâm thì đã
sao, một trưởng lão nội môn như Mặc Tà cũng đã đủ để ép cho hắn không
thở nôi.
Cuộc thi đấu tông môn vòng thứ nhất hạ màn, mọi người đều vừa bàn tán
vừa rời đi, có vẻ vẫn chưa thoả mãn, càng mong chờ đến vòng thứ hai vào
ba ngày sau.
Trận đấu xếp hạng của đệ tử nội môn cùng đệ tử hạch tâm mới là trận
quyết đầu thực sự ác liệt, toàn bộ đệ tử thiên phú ưu tú của tông môn
đều sẽ dốc toàn lực trong trận đấu xếp hạng này để đạt được thứ hạng tốt nhất, do đó mà những trận đấu đặc sắc cũng sẽ nhiều hơn.
Đám người Lâm Phong không hề rời đi theo mọi người, mà tiến về nơi tu
luyện của đệ tử nội môn Vân Hải tông. Hiện giờ bọn họ đã là đệ tử nội
môn, cần phải đi lĩnh lệnh bài cùng phục sức của đệ tử nội môn, đó chính là tượng trưng cho thân phận.
- Lâm Phong. Đúng lúc này, phía sau Lâm Phong truyền lên một giọng nói,
khiến hắn phải dừng bước quay người về phía sau, liền nhìn thấy một dáng người yêu kiều đang bước tới.
- Có chuyện gì sao? Lâm Phong nhìn Liễu Phỉ, có chút bất ngờ.
- Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát không?
Trong mắt Liễu Phỉ có chút không tự nhiên, khẽ liếc nhìn đám người Hàn Man một cái.
Nói chuyện riêng?
Lâm Phong thoáng suy tư, Liễu Phỉ có chuyện gì mà cần tìm hắn nói chuyện riêng?
Tuy hôm đó Liễu Phỉ bắn vũ hồn Mạc Tà một mũi tên đã khiến thành kiến
của Lâm Phong đối với nàng ta hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn chưa thân
mật đến mức có thể nói chuyện riêng chứ?
- Ha ha, đương nhiên không thành vấn đề, Lâm Phong, bọn ta còn có chút việc phải đi trước đây.
Lâm Phong còn chưa kịp lên tiếng thì Hàn Man đã đáp lời trước, rõ ràng
là rất hào phóng, sau đó liền kéo Phá Quân cùng Tĩnh Vân rời đi, để lại
Lâm Phong đứng ngây ra đó, thằng nhóc này thông minh như vậy từ lúc nào
thế?
Có việc? Không phải chỉ là đi lĩnh lệnh bài cùng phục sức nội môn sao?
Lúc này Liễu Phỉ đã đi đến bên cạnh Lâm Phong, sắc mặt có vài phần xấu hổ nói:
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn cũng tò mò rốt cuộc Liễu Phỉ tìm hắn có chuyện gì.
- Lâm Phong, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Nhớ rõ, lần đó ta suýt bị cô bắn chết. Lâm Phong lẩm bẩm nói, sự bá
đạo của cô gái này quả thật khiến hắn có ấn tượng cực sâu.
- Nếu ngươi không rình trộm ta thì ra việc gì phải bắn ngươi? Liễu Phỉ cực kỳ không vui liếc nhìn Lâm Phong.
- Ta rình trộm cô bao giờ?
Lâm Phong cũng tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt quét nhìn Liễu Phỉ từ trên xuống
dưới, hắn đi vào khe núi kia là hoàn toàn trùng hợp, nhưng cô gái này cứ nhất mực cho rằng hắn rình trộm.
- Ngươi Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong thiếu chút nữa giận đến hộc máu, tên khốn này ánh mắt thật tà ác.
Thấy vẻ khó chịu của Liễu Phỉ, Lâm Phong cảm thấy vô cùng sảng khoái,
nếu cô đã nói xấu ta là rình trộm, thì ta sẽ đàng hoàng nhìn cho cô xem. Có điều nói thật, cô gái này bất kể dung mạo hay thân hình đều là cực
phẩm, chắc chắn là có không ít người rình trộm.
- Được, ta thừa nhận, ta hiểu nhầm ngươi, ta xin lỗi ngươi.
Liễu Phỉ nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là vì cha mình, nàng ta còn lâu mới ăn nói nhũn nhặn với cái tên này.
- Ồ Lâm Phong hoàn toàn không hiểu Liễu Phỉ đang giở trò gì, đưa mắt
đánh giá Liễu Phỉ, muốn tìm đầu mối trong ánh mắt của đối phương.
- Ngươi nhìn cái gì? Bị Lâm Phong nhìn chằm chằm, Liễu Phỉ chỉ cảm thấy
toàn thân không được tự nhiên, khuôn mặt thoáng ửng hồng, khiến cho Lâm
Phong ngạc nhiên một hồi, chẳng lẽ
- Cô sẽ không Lâm Phong dùng ánh mắt cổ quái nhìn Liễu Phỉ, muốn nói lại thôi, khiến đôi mắt xinh xắn của Liễu Phỉ liên tục chớp nhìn hắn.
- Cô không phải là để mắt đến ta chứ? Lâm Phong rốt cuộc cũng phun ra
một câu. Quả thực không thể trách hắn suy nghĩ lung tung, cô gái Liễu
Phỉ này đúng là quá khác thường, lại cộng thêm biểu hiện hôm nay của
hắn, Lâm Phong càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nhớ lại bản thân ở
kiếp trước vẫn chưa từng yêu ai bao giờ, Lâm Phong không có có chút
ngượng ngùng.
Liễu Phỉ sững lại mất mấy giây, cuối cùng, tiếng gào thét tức giận cũng không thể bị chặn lại phát ra từ miệng cô: - Đồ khốn