Giữa hoàng cung, chỗ sâu trong khe suối, trên vách đá đối diện dòng
nước, có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi bên cạnh dòng suối nước bên cạnh, ở trước mặt nàng, phủ lên một bức tranh vẽ, trong tấm hình là bóng dáng
của một nam tử thanh tú.
Màu vẽ làm nhuộm màu nước suối, tuy
nhiên lập tức lại bị dòng suối cuốn đi, nhưng nữ tử xinh đẹp dường như
không quan tâm đến điều đó, chỉ chuyên chú vẽ bức tranh của mình, vẽ nam tử mà mình yêu mến.
Không gặp gỡ được, chỉ có thể trò chuyện với bức tranh, để giảm bớt nỗi nhớ trong lòng.
- Công chúa.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đầy niềm vui bất ngờ truyền đến, đánh thức
Đoàn Hân Diệp, họa bút trong tay khẽ run lên, khiến cho bức họa trở nên
lộn xộn, Đoàn Hân Diệp nhíu nhíu mày, lập tức quay đầu lại, nhìn người
đang tới:
- Tiểu tâm, chuyện gì làm cho ngươi lỗ mãng như vậy.
- Công chúa, một tin tức cực tốt.
Trên mặt Tiểu tâm lộ vẻ vui mừng.
- Tin tức gì?
Đoàn Hân Diệp có chút nghi ngờ hỏi, nàng đã phân phó rằng khi nàng đang vẽ
tranh thì không được quấy rầy, không biết chuyện gì có thể khiến cho
tiểu tâm như thế.
- Lâm Phong đã trở về, ngay vừa rồi, hắn xin bệ hạ cầu hôn với công chúa.
Tiểu tâm dường như có chút kích động, ngực phập phồng. Câu nói đó khiến cho
họa bút trong tay Đoàn Hân Diệp rơi xuống trên mặt đất, Lâm Phong đã trở lại, hơn nữa còn xin phụ hoàng được cầu hôn.
- Vậy, có được không?
Đoàn Hân Diệp giọng nói phát run.
- Đồng ý rồi, bệ hạ đã đáp ứng, Lâm Phong thiếu gia, hắn ở đại hội Tuyết
Vực, đánh bại Vô Đạo thái tử, đạt được vị trí quán quân, được đế quốc
Long Sơn phong làm Tuyết Nguyệt Nhân Quân, hưởng thụ vinh quang vô
thượng.
Tâm thần Đoàn Hân Diệp rung động mãnh liệt, đánh bại Vô
Đạo thái tử, đoạt quán quân đại hội Tuyết Vực, được phong Nhân Quân,
nhiều tin tức dồn dập rung động làm cho nàng đứng ngẩn người, nhất thời
không kịp phản ứng.
- Lâm Phong bây giờ đang ở đâu?
Đoàn Hân Diệp đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
- Thần vừa nghe được tin tức truyền tới, Lâm Phong thiếu gia ở ngay ngoài hoàng cung, hẳn là sẽ lập tức đến gặp Công chúa.
Tiểu tâm lời còn chưa dứt, Đoàn Hân Diệp đã vội vàng chạy đi, váy dài phiêu
đãng, búi tóc lắc lư trong gió, lộ ra vẻ phong tình không nói nên lời.
Một bóng người hạ xuống trước mặt nàng, lúc này cước bộ của nàng mới ngừng
lại, người như trong bức tranh đó, nàng đã nhớ rất nhiều, rốt cục đã trở lại, lại một lần nữa hiện ra ở trước mặt nàng, hơn nữa, còn gây cho
nàng niềm vui bất ngờ lớn như thế, tự mình xin phụ hoàng cầu hôn, hơn
nữa phụ hoàng đã đồng ý rồi.
Nhìn chăm chú thanh niên trước mặt, đường cong trên mặt càng thêm rõ ràng, ánh mắt cười dịu dàng yếu ớt
kia, càng thêm thâm thúy, đầu của Đoàn Hân Diệp hơi cúi, sau đó hai
tròng mắt dần dần trở nên đỏ bừng.
Nàng muốn nhịn xuống, nhưng rốt cục nước mắt vẫn chẳng nghe lời nàng, chậm rãi lăn dài trên gương mặt.
Nâng ống tay áo lên, Đoàn Hân Diệp bất chấp hình tượng, dùng ống tay áo lau
sạch hai mắt của mình, cúi đầu cố gắng gượng cười, nghĩ làm cho chính
mình thoạt nhìn có thể hấp dẫn hơn một ít, đáng tiếc, vô luận nàng cố
gắng như thế nào, nước mắt vẫn không nghe nàng sai khiến.
Cước
bộ của Lâm Phong chậm rãi bước ra, đi đến bên cạnh Đoàn Hân Diệp, ánh
mắt của Đoàn Hân Diệp chậm rãi nâng lên, ống tay áo vẫn che trên mặt.
- Nha đầu ngốc, muốn khóc thì khóc lên đi.
Lâm Phong vươn tay, ôm Đoàn Hân Diệp vào trong lồng ngực, giờ khắc này,
nước mắt đã không thể ngăn cản, chỉ nghe một tiếng thở nhẹ, Đoàn Hân
Diệp ôm thật chặt thân hình ấm áp kia, như thể là sợ Lâm Phong lại rời
đi một lần nữa.
Tuy rằng tham gia đại hội Tuyết Vực là vinh
quang, nhưng Lâm Phong ra đi không biết sẽ gặp những chuyện gì, sinh tử
khó dò, ngoại trừ nỗi nhớ ra, cảm xúc trong nàng nhiều nhất chính là sợ
hãi và lo lắng, không được nhìn thấy luôn luôn sẽ để cho nàng sợ hãi,
ngay cả Lâm Phong ở bên ngoài gặp chuyện gì, nàng đều không biết, bao
nhiêu lần nàng thậm chí bị ác mộng làm bừng tỉnh, chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, cầu nguyện Lâm Phong có thể bình an trở về.
Hiện
giờ, bóng người quen thuộc kia, rốt cục lại một lần đứng ở trước mặt
nàng, nàng dường như muốn đem tất cả ủy khuất trong khoảng thời gian này giải tỏa qua tiếng khóc.
Ở phía sau hai người, tiểu tâm trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, lập tức rất lặng lẽ đi vòng qua rời khỏi, lặng lẽ chúc phúc cho vị Công chúa thiện lương đơn thuần của mình. Lâm Phong rất yên lặng không nói gì, tùy ý để cho Đoàn Hân Diệp khóc lên
thoải mái, đến khi nàng khóc đủ, nâng ánh mắt lên, u oán trừng mắt nhìn
Lâm Phong.
- Lâm Phong, về sau chàng đi đâu, đều phải mang ta theo bên người.
Đoàn Hân Diệp nhìn chằm chằm Lâm Phong nói, không ở bên cạnh Lâm Phong,
không biết Lâm Phong người ở nơi nào, quá khó chịu, trong lòng dường như bị một tảng đá lớn đè nặng lên, ép tới nàng không thể thở được, nếu ở
bên cạnh Lâm Phong, mặc dù gặp phải nguy hiểm, ít nhất nàng cũng có thể
cùng Lâm Phong đối mặt.
- Ừ.
Lâm Phong ôm lấy hai má của
Đoàn Hân Diệp, nhìn đôi mắt u oán mà động lòng người, làm sao có thể nói không, mặc dù đây chỉ là một lời nói dối, cũng chỉ có nói ra như vậy.
Nghe được lời Lâm Phong nói, Đoàn Hân Diệp lộ ra một nụ cười hồn nhiên rạng
rỡ, nâng ống tay áo, phủi nhẹ nước mắt, cực kỳ đáng yêu.
- Ta dẫn nàng đi Tương Tư Lâm.
Lâm Phong mở miệng nói.
- Dạ.
Đoàn Hân Diệp nhu thuận gật gật đầu, lập tức Lâm Phong bước chân một bước,
thân thể phóng lên cao, ngay lập tức đi vào hư không, hướng Tương Tư Lâm đi tới.
Người trong hoàng cung không một ai dám ngăn cản, hiện
giờ Lâm Phong thân là Nhân Quân, quân vương cũng đã lên tiếng, muốn
chiêu cáo thiên hạ, tùy ý để cho Lâm Phong ra vào hoàng cung, hơn nữa
tấm gương của Xà Hoàn còn đó, ai dám ngăn cản Lâm Phong.
Rất nhanh, thân ảnh của Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đã biến mất trong hoàng cung, hướng đến Tương Tư Lâm.
Cuộc sống của Lâm Phong có được một đoạn thời gian yên bình ngắn ngủi, nhưng giờ phút này cả nước Tuyết Nguyệt lại cực kỳ không yên tĩnh, tin tức
vinh quang mà Lâm Phong mang về, quán quân đại hội Tuyết Vực, được sắc
phong danh hiệu Nhân Quân đầu tiên là thổi quét qua Hoàng thành, sau đó
lấy Hoàng thành làm trung tâm, hướng bốn phương khuếch tán ra, hơn nữa
là do hoàng cung tự hạ chiếu, chiêu cáo thiên hạ, để cho cả nước đều
biết.
Nước Tuyết Nguyệt, thành Dương Châu, hiện giờ thành Dương Châu so với lúc trước không biết đã phồn hoa hơn bao nhiêu lần, thực
lực người Dương Châu cũng tăng lên rất nhiều, có rất nhiều võ tu đã đến
thành Dương Châu định cư, cơ hội giao lưu nhiều lên, võ đạo thần thông
công pháp lưu thông cũng nhiều, cường giả ngoại lai cũng càng ngày càng
nhiều, chỉnh thể thực lực của thành Dương Châu tất nhiên sẽ trở nên
càng mạnh.
Tất cả những điều này đều do phủ thành chủ mang lại,
phủ thành chủ không chỉ tạo ra thanh danh lớn cho chính mình, còn cải
tạo toàn bộ thành Dương Châu một lượt, tất cả mọi người cảm nhận được,
một thành chủ hùng mạnh, có thể đem đến cho một tòa thành thị lực lượng
lớn như thế nào.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời thành Dương
Châu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người, những người này đều cưỡi trên lưng một con yêu thú, Huyền yêu hùng mạnh rung động lòng người.
Người trong thành Dương Châu tất cả đều lộ vẻ kinh hoảng, những cường giả này đi vào thành Dương Châu là muốn làm gì?
Từng tờ giấy vàng kim rực rỡ bay xuống từ không trung, ở trên thành Dương
Châu theo gió mà bay, nơi nào bóng yêu thú lớt qua, sẽ có giấy vàng rực
rỡ bay xuống, sau khi đám yêu thú quần thảo trên không trung thành
Dương Châu một vòng, toàn bộ thành Dương Châu đều đã bị những tờ giấy
vàng kim rực rỡ kia bao phủ.
Nhìn đám yêu thú rời đi, một cường giả lăng không lao lên, chụp lấy một trang giấy vàng kim, ánh mắt quét qua.
- Thiên tài Tuyết Nguyệt, Xích Huyết Hầu gia, thành chủ Dương Châu, Lâm
Phong, đại biểu Tuyết Nguyệt tham gia đại hội Tuyết Vực, ở đại hội Tuyết Vực bộc lộ tài năng rực rỡ, đoạt được vị trí quán quân đại hội Tuyết
Vực, mang theo vinh quang vô thượng trở về nước Tuyết Nguyệt, hiện giờ
quân vương đế quốc Long Sơn hạ lệnh, phong Lâm Phong làm Tuyết Nguyệt
Nhân Quân, mặt khác, quân vương Tuyết Nguyệt nguyện đem Công chúa Đoàn
Hân Diệp, gả cho Lâm Phong, do đó chiêu cáo thiên hạ!
Từng đạo
chữ to rõ ràng mà rung động đập vào mắt, khiến thân thể cường giả kia
đều phải run rẩy, chủ nhân của thành Dương Châu, Lâm Phong, đoạt được
quán quân đại hội Tuyết Vực, mang theo vinh quang vô song trở về nước
Tuyết Nguyệt, hiện giờ, được quân vương đế quốc phong làm Tuyết Nguyệt
Nhân Quân, đồng thời cưới công chúa điện hạ làm vợ.
Mang theo vẻ mặt rung động, ánh mắt của người kia chậm rãi xoay chuyển, nhìn về phủ
thành chủ ở giữa tòa thành, hiện giờ thành chủ đã là Nhân Quân, có lẽ
trong tương lai, tòa thành này sẽ trở thành thánh địa của Tuyết Nguyệt,
còn phủ thành chủ sẽ thành một hoàng cung khác.
Người của thành
Dương Châu, mỗi người đều cầm một trang giấy vàng rực rỡ kia, thật lâu
không thể rời mắt, thân thể của bọn họ đều đang run rẩy.
Quán
quân đại hội Tuyết Vực, đây là vinh quang của Tuyết Vực, vinh quang
thuộc về đế quốc, thuộc về nước Tuyết Nguyệt, đồng dạng cũng là vô
thượng vinh quang thuộc về thành Dương Châu, Lâm Phong là từ thành
Dương Châu đi ra.
- Lâm Phong!
Người của phủ thành chủ trong thành Dương Châu đôi mắt bắn ra thần thái sắc bén vô cùng, đây cũng là vinh quang của bọn họ.
- Lâm Phong!
Cũng có người nhìn tờ giấy ánh vàng rực rỡ trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài, bọn họ là người Lâm gia ở thành Dương Châu!
Tất cả những việc này không chỉ xảy ra ở thành Dương Châu, mà còn phát
sinh trên toàn bộ nước Tuyết Nguyệt, chỉ có điều cảm xúc của người ở
thành Dương Châu là khắc sâu nhất, bởi vì Lâm Phong là từ thành Dương
Châu đi ra!