Thời gian một ngày cũng không dài lắm, rất nhanh đã trôi qua.
Hang đá giao long nằm ở phía một phía khác của chiến đài chủ đại hội Tuyết
Vực, nơi này toàn bộ dài chừng mười dặm, chỗ cửa vào thì cực kỳ rộng
rãi, đó là những cái miệng của Giao Long, hơn nữa có được đến chín chín
tám mươi mốt cái miệng của Giao Long mỗi cái miệng của Giao Long chính
là một lối đi vào trong hang đá.
Nhưng mà ở một phía khác của
chín chín tám mươi mốt cái miệng của Giao Long kia thì nói đúng ra chỉ
có duy nhất một chiến đài chủ của đại hội Tuyết Vực mà thôi.
Sau khi bọn họ đi qua hang đá Giao Long là có thể trực tiếp bước lên đài chiến đấu, tiến vào cuộc quyết chiến cuối cùng.
Đại hội Tuyết Vực này là đợt thứ hai, như thể là cố ý thiết lập tốt giống
như đợt một nên đem xác định đặt vị trí ở hang đá Giao Long.
Lúc
này, ở tám mươi một đường vào của hang đá Giao Long rất nhiều tiếng
người ồn ào, rất nhiều người chờ ở nơi cửa vào của hang đá Giao Long, họ chờ mong ngày này đã lâu rồi, chỉ qua đợt thứ hai này là đến quyết
chiến cuối cùng, ai sẽ đứng ở đỉnh cao sân khấu của đại hội Tuyết Vực?
Ai sẽ trở thành thiên tài chói mắt nhất?
Mặt khác, trong bốn đại đế quốc của Tuyết Vực, thế lực 144 vị đệ tử thiên tài. Sau khi trải qua vòng chiến đấu thứ nhất đã chết mất thật nhiều, hiện giờ chỉ còn lại có sáu mươi tám vị. Sáu mươi tám người này, tại đây, tại giữa đợt thứ hai
đại hội Tuyết Vực này, không biết sẽ còn có người nào chết nữa hay
không?
Đến giờ này, tất cả đều không thể đoán trước.
Từ ở
những phương xa, đám người có thế lực dần dần đi đến phía bên này, Đế
Lăng vẫn như cũ, là một mình đến một mình đi. Sau khi từ trên hư không
trực tiếp giáng lâm xuống tại của vào của hang đá Giao Long, hắn liền
khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, không thèm một chút nào để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, dường như là ở nơi này chỉ có một mình hắn ta vậy.
Huyết Sát cũng đã đến sớm, đồng thời thân thể
của hắn cũng giáng lâm ở bên cạnh Đế Lăng, ánh mắt hắn nhìn những người
xung quanh, hắn đang tìm xem ở đây có bóng dáng của Lâm Phong hay không. Đợt đại hội Tuyết Vực thứ hai này nếu hắn gặp được Lâm Phong nhất định
là hắn phải giết, nhưng mà đưa mắt tím tòi một lúc hắn cũng chưa thấy
bóng dáng Lâm Phong đâu, có vẻ như Lâm Phong vẫn còn chưa xuất hiện.
Con đường đi về phía trước giữa hang đá Giao Long có rất nhiều bóng người,
trong đó ở một phương hướng có hai con xích huyết chiến mã chậm rãi đi
về phía trước, trong đó ngồi trên một xích huyết chiến mã là bóng dáng
một người đeo mặt nạ, còn người ngồi trên xích huyết chiến mã còn lại
lại là một cô gái thân hình thanh tú.
Ở không xa chỗ xích huyết chiến mã còn có rất nhiều bóng dáng, đó là bọn họ đều đi đến hang đá Giao Long.
Tỷ dụ như Lâm Phong, hắn đang ở bên cạnh xích huyết chiến mã chậm rãi tiến lên phía trước, trên khuôn mặt vẫn có chút vàng như nến kia mang theo
sắc bình tĩnh thản nhiên mà sạch sẽ tươi vui. Tu vi Huyền Vũ cảnh tầng
năm, cảnh giới bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa,
ai cũng không thể nghĩ đến, ngay đêm qua đây thôi, một kiếm của hắn hạ
xuống, mấy chục cường giả Thiên Sát tông máu bắn lên không, một kiếm
giết sạch.
Lúc này Lâm Phong làm cho người ta ấn tượng nhất, đó
là một thanh niên dương quang tiến vào cùng người tranh giành, còn mang
theo hương vị bất cần đời.
Lâm Phong cũng không nói chuyện với
bọn Hàn Man vì giữa bọn họ còn có một chút khoảng cách, giống như chỉ là nhận được người qua đường vậy thôi.
Tuy nhiên ở cách bọn họ
không xa, một tia mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong lộ ra sát ý nhè nhẹ. Vũ Lưu Thủy đương nhiên biết rõ ràng là Lâm Phong và
bọn họ là cùng bọn với nhau, tuy rằng Vũ Cầm và Vũ Kiếm đều đã bị chết,
Vũ gia của hắn đã mất cơ hội đứng trên vũ đài của đại hôi Tuyết Vực,
nhưng hắn thì vẫn không chịu dời khỏi Mê thành Tuyết Vực này, chưa giết
được Lâm Phong để báo thù, sao có thể dời khỏi được.
Hiện tại không thể giết, hắn sẽ chờ đợi chờ cho đại hội Tuyết Vực chấm dứt, lúc đó hắn sẽ lấy mạng của Lâm Phong.
Lâm Phong không thèm để ý chút nào đến ánh mắt đầy sát ý của Vũ Lưu Thủy,
hắn cũng thừa biết trong lòng Vũ Lưu Thủy có ý định gì, đợi cho sau khi
đại hội Tuyết Vực xong, không phải là Vũ Lưu Thủy giết hắn, mà là hắn sẽ giết Vũ Lưu Thủy.
Chỉ thấy mấy bóng người lóe ra giữa xích
huyết chiến mã và Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong sửng sốt, tuy nhiên
trong nháy mắt đôi mắt của hắn lại khôi phục bộ dáng cũ, dường như không có bất kỳ gợn sóng nào.
- Các ngươi, cũng là người của nước Tuyết Nguyệt?
Nguyệt Thanh Sơn nhìn Hàn Man ngồi trên xích huyết chiến mã cất tiếng hỏi, nếu hắn nhìn không lầm thì chiến mã này là xích huyết chiến mã, mà xích
huyết chiến mã thì đúng là vật cưỡi của quân đoàn ưu tú thành Đoạn Nhận
của nước Tuyết Nguyệt.
Nguyệt Thanh Sơn, hắn mặc dù không phải
là quân nhân, nhưng đối với Liễu Thương Lan và quân biên cương thì hắn
cũng nghe thấy tiếng, kỳ thực ở trong lòng hắn đúng là có chút khâm phục Liễu Thương Lan. Bọn họ bất quá cũng chỉ là quân cờ của quân vương mà
thôi, quân vương lấy quốc gia làm bàn cờ, người đánh cờ cũng đều là quân cờ, chỉ có thực lực mạnh mẽ tài năng mới có thể nhảy ra khỏi bàn cờ,
đây là một cái chỉ nhận đồng thực lực của thế giới.
Nhưng mà
những quân nhân kia, mặc dù biết rằng mình chỉ có đảm đương là một quân
cờ, nhưng bọn họ vẫn nắm chắc, kiên thủ chính mình, có một loại niềm tin nâng đỡ bọn họ kính dâng máu tươi của mình thậm chí ngay cả sinh mạng
của mình.
- Ba vị ca ca của ta thì đúng, còn ta thì không phải.
Tiêu Nhã khẽ cười, tiếng cười trong trẻo sạch sẽ.
- Ba vị ca ca?
Nguyệt Thanh Sơn nhìn thoáng qua Hàn Man và Phá Quân, chỉ có hai người, tuy
nhiên ánh mắt ngay lập tức liền đã rơi vào trên người Lâm Phong, ánh mắt lộ ra một chút thần sắc tò mò.
Lâm Phong, hắn là tới tham gia
đại hội Tuyết Vực, nếu hắn là người của nước Tuyết Nguyệt, hắn thân là
gia chủ Nguyệt gia sao có thể chưa bao giờ nghe thấy.
- Ngươi là người của nước Tuyết Nguyệt?
Nguyệt Thanh Sơn tò mò hỏi Lâm Phong, hắn quả thực chưa từng nghe qua tên tuổi nhân vật trước mặt này. Khóe miệng Lâm Phong hơi hơi lộ ra một nụ cười gượng gạo, nha đầu Tiêu Nhã kia thật không biết giữ mồm giữ miệng.
- Đúng vậy!
Ánh mắt của Lâm Phong sạch sẽ nhìn ông ngoại của mình, lòng trong như nước, hắn rất muốn nói, ta không chỉ là người nước Tuyết Nguyệt, ta còn là
người có quan hệ huyết mạch với ngươi.
Nguyệt Thanh Sơn thừa
nhận Nguyệt Thiên Mệnh, mà lại không tán thành nhận hắn làm ngoại tôn,
thậm chí còn ép nữ tử của hắn là Đoàn Hân Diệp trở thành thê tử của
Nguyệt Thiên Mệnh, như vậy nếu nói là trong lòng Lâm Phong không có ý
tưởng gì thì là một việc không thể nào, trong đại hội Tuyết Vực, nếu là
có cơ hội hắn cũng sẽ cùng Nguyệt Thiên Mệnh một trận chiến, sau đó sẽ
xé đi mặt nạ của mình, để cho Nguyệt Thanh Sơn nhìn thấy rõ chính mặt
mình, thấy rõ ràng mình là ai.
Thậm chí đôi khi hắn muốn nhìn
thấy vẻ hối hận trên nét mặt Nguyệt Thanh Sơn, phải ở ngay trước mặt
Nguyệt Thanh Sơn mà chứng minh chính bản thân mình, chứng minh hắn so
với Nguyệt Thiên Mệnh phải ưu tú hơn nhiều lắm.
Nguyệt Thanh Sơn
tự nhiên không thể nào biết được giờ phút này Lâm Phong đang suy nghĩ
gì, nhìn thấy Lâm Phong không ngờ gật đầu thừa nhận mình là người nước
Tuyết Nguyệt, Nguyệt Thanh Sơn càng thêm nghi ngờ.
- Thứ cho đôi mắt của Nguyệt mỗ vụng về, thiên tài nước Tuyết Nguyệt ta nhiều ít ta
đều biết, không biết các hạ là vị nào, xưng hô như thế nào?
- Nguyệt gia chủ ở nước Tuyết Nguyệt mặc dù thanh danh vang dội, nhưng cũng là không có khả năng nhận biết hết mọi người.
Lâm Phong tùy ý cười nói khiến Nguyệt Thanh Sơn sửng sốt, Nguyệt gia chủ,
nếu Lâm Phong xưng hô với ông ta như vậy, hiển nhiên là có biết ông ta,
người này thật sự là người nước Tuyết Nguyệt, nhưng hắn không ngờ là hắn lại không nhận biết.
- Có lẽ thế.
Nguyệt Thanh Sơn gật gật đầu lập tức gọi:
- Thiên Mệnh, ngươi sang đây xem xem, ngươi có nhận được người thanh niên tài tuấn này không? Hắn nói hắn cũng là người của nước Tuyết Nguyệt.
Nguyệt Thiên Mệnh đi nhanh lên phía trước nhìn về phía Lâm Phong, đương nhiên
là hắn biết Lâm Phong, thời điểm ở đế quốc Long Sơn, Lâm Phong lấy lực
lượng thân thể khiêu chiến thành công, đạt được tư cách đại hội Tuyết
Vực đã lưu lại trong hắn một ấn tượng khá sâu sắc, hơn nữa tu vi của Lâm Phong tiến bộ dường như rất nhanh, thời điểm ở để quốc Long Sơn bản
thân cảnh giới của hắn còn chưa bước vào đến Huyền Vũ, hiện giờ hắn cũng đã là tầng năm Huyền Vũ cảnh, tốc độ tiến bộ như thế này, căn bản là
không có khả năng.
Bởi vậy, Nguyệt Thiên Mệnh khẳng định, Lâm Phong ban đầu nhất định là che dấu thực lực.
Tuy nhiên, cái đó và cái tên thanh niên Lâm Phong mước Tuyết Nguyệt đồng
dạng xuất hiện, Lâm Phong không biết đã thành người nước Tuyết Nguyệt từ khi nào?
- Ông nội, người này là khi ở đế quốc Long Sơn, thông
qua khiêu chiến đạt được danh ngạch tham dự đại hội Tuyết Vực, còn nữa,
họ tên của hắn gọi là Lâm Phong.
Nguyệt Thiên Mênh mở miệng nói
khiến cho đôi mắt của Nguyệt Thanh Sơn ngưng tụ, mái tóc dài màu trắng
phiêu động theo gió, nhưng ngay lập tức lại quay về bình tĩnh.
- Lâm Phong.
Nguyệt Thanh Sơn nhìn Lâm Phong đứng trước mặt, thanh niên kia và Lâm Phong
này là hai người hoàn toàn bất đồng, hẳn là trùng tên, nhưng hắn nói hắn là người Tuyết Nguyệt.
- Đúng vậy, ta còn được biết Nguyệt gia chủ dường như cũng có người quen, cũng gọi là Lâm Phong, đây thật sự là trùng hợp.
Lâm Phong thản nhiên mỉm cười, trong lòng Nguyệt Thanh Sơn dần dần bình
phục lại, nhưng ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh thì vẫn dửng ở trên người Lâm
Phong.
Ttrước kia, tên Lâm Phong này đột nhiên xuất hiện từ
trước đến nay chưa từng nói qua hắn là người Tuyết Nguyệt cũng không có
bất luận một xuât hiện gì cùng với hắn, nhưng hiện tại, không ngờ hắn
lại nói hắn là người nước Tuyết Nguyệt, hơn nữa lại còn biết việc của
Nguyệt gia, thậm chí còn nhận thức được Lâm Phong trước kia, đây hết
thảy những điều này dường như hơi trùng hợp một chút, khiến cho hắn có
cảm giác mất tự nhiên.
- Là trùng hợp.
Nguyệt Thanh Sơn gật gật đầu mỉm cười:
- Có thể cùng đi tham gia đại hội Tuyết Vực cũng là duyên phận, ngươi và
Thiên Mệnh đều là người trẻ tuổi có thể tiếp xúc nhiều một chút, cùng
nhau nghiên cứu thảo luận kinh nghiệm võ đạo.
- Nguyệt gia chủ
thực lực mạnh mẽ, con đường võ đạo đã nghiềm ngẫm nhiều năm, Nguyệt
Thiên Mệnh cũng là thiên phú tuyệt luân, làm sao lại còn cần đến ta
nghiên cứu thào luận.
Lâm Phong uyển chuyển nói, Nguyệt Thiên Mệnh cũng hiểu được ý tứ của Lâm Phong cười nói:
- Ta đây cũng không muốn quấy rầy.
Dứt lời Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mênh cùng đi nhanh lên phía trước, nhưng hình ảnh của Lâm Phong vẫn lượn lờ ở trong đầu của Nguyệt Thanh
Sơn bỏ đi không được, nhất là đôi mắt Lâm Phong kia sạch sẽ thấu triệt,
như Lâm Phong năm này rồi, loại tuổi này rồi, không thể có một đôi mắt
thấu triệt như thế mới đúng.