Giữa quảng trường mênh mông, vô số người tụ tập. Thời gian dần trôi,
người ở đây không những không giảm mà ngược lại, càng lúc càng nhiều.
Người của ba đế quốc tới, mà ở trung tâm quảng trường lại có năm vị thiên tài tuyệt đỉnh, thành ra tất cả mọi người đều không nỡ rời đi. Mà Thương
Thiên huyết Đế Lăng và Bát Quái nhãn Vũ Mặc vẫn chưa tới, bọn họ muốn
xem hai vị thiên tài xuất sắc nhất đế quốc Thương Thiên này sẽ là nhân
vật như thế nào.
- Đến rồi, hẳn là người của đế quốc Thương Thiên.
Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, rồi không ngừng vang vọng ra.
Mọi người ngước mắt nhìn tới hư không xa xăm, nơi đó một mảnh đông
nghịt, quả nhiên là có một đoàn người cưỡi yêu thú tiến đến. Những người này giống người của tam đại đế quốc vừa rồi, có khí tức hùng mạnh, oai
phong lẫm liệt, người chưa tới mà khí tức hùng mạnh đến đáng sợ này đã
giáng tới nơi đây, như thể cố ý khuếch đại thực lực họ mạnh như thế nào.
- Các vị tới thật nhanh.
Giữa hư không xa xôi, một âm thanh cuồn cuộn truyền tới, hàng người kia càng lúc càng gần.
Mà cũng tại lúc này, một người đi ra từ trong đoàn người kia, thân như
phiên hồng, phiêu đãng như lá rụng, trực tiếp hạ xuống quảng trường.
- Vũ Mặc đế quốc Thương Thiên, đã tới chậm.
Người này giương mắt nhìn năm người đã tới, quả nhiên ai nấy đều hùng mạnh,
chính là vì thấy những người này nên hắn mới bước ra.
- Thất
Tình kiếm lung đeo Thất Sắc cổ kiếm, Lục Dục cầm là một nữ tử xinh đẹp,
hai vị thiên tài của đế quốc Ngọc Lan chính là hai người rồi.
Vũ Mặc đầu tiên là nhìn Lăng Tiêu và Vũ Tiêu Diêu trước, hai người này rất dễ nhận ra.
- Về phần đế quốc Hắc Vũ, Huyết Sát của Thiên Sát tông, Khô Yêu đồng Khô Mộc, hẳn là các vị không thể nghi ngờ.
Vũ Mặc nhìn quay sang nhìn Huyết Sát và Khô Mộc, đoán tên từng người, cuối cùng hắn quay sang nhìn Quân Mạc Tích, cười nói:
- Tuyết Vực có bốn đế quốc lớn, chín nước phụ thuộc, duy chỉ có đế quốc
Long Sơn là có hai người có thiên phú lợi hại nhất, mà một người là
thuộc đế quốc Long Sơn, người kia chỉ là thiên tài Tuyết Nguyệt, nước
phụ thuộc của Long Sơn, ngươi hiển nhiên là người của đế quốc Long Sơn,
Quân Mạc Tích.
- Bát Quái nhãn Vũ Mặc, rất thông minh.
Quân Mạc Tích khẽ cười, khách sáo nói một câu. Tên Bát Quái nhãn Vũ Mặc này
có cặp mắt khá kỳ lạ, đôi đồng tử như là màu trắng, chỉ liếc qua là có
thể nhớ kỹ.
- Như vậy thì còn thiếu tên Đế Lăng rồi.
Vũ
Mặc cười nói. Người mà hắn chú ý chỉ có tám vị bọn họ, ở trong mắt Vũ
Mặc, bảy người này mới là đối thủ cạnh tranh của hắn, có thể uy hiếp
hắn, mà những người khác hiển nhiên không được Vũ Mặc coi trọng.
Mặc dù mười ba nước Tuyết Vực còn có rất nhiều thiên tài, tỷ như đế quốc
Long Sơn có Đường U U của Đường gia hay Thanh Mộng Tâm của Tinh Mộng
các, ai cũng có thực lực rất mạnh, nhưng họ không quan tâm nhiều như
vậy. Những kẻ khác không thể lọt vào tầm mắt bọn họ được, ngay cả tư
cách để bọn họ coi trọng cũng không có.
- Thương Thiên huyết Đế Lăng đâu rồi, khi nào mới đến?
Lúc này có người hỏi một tiếng, Vũ Mặc cười đáp:
- Hắn đã đến rồi, chỉ là chưa lộ diện mà thôi.
Ầm!
Ngay khi Vũ Mặc vừa dứt lời, một tiếng ầm vang lên. Ở một hướng của quảng
trường, đám người đều lui ra, ở đó là một bóng dáng đắm chìm trong hào
quang huyết sắc, toàn thân đều là khí bá đạo khủng bố.
Ầm… Ầm…
Mỗi một bước mà người này bước ra trông như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trái
tim mọi người đều run rẩy vì mỗi bước đó, hơn nữa là run rẩy dữ dội.
- Thương Thiên huyết, Đế Lăng!
Mọi người khiếp sợ, kẻ này thật quá mạnh, tuổi còn trẻ mà khí tức toàn thân lại không thua tuyệt thế cường giả, so với tuyệt đại đa số cao nhân
tiền bối mà bọn họ từng gặp thì mạnh hơn rất nhiều.
Mỗi một bước
kia dường như đều giẫm lên tâm bọn họ, Đế Lăng nện bước chân lại như hợp với thiên địa vận luật, khủng bố tới cực điểm. Những người có thực lực
mạnh đều biết đây đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất,
như thế mới có thể tùy ý dẫn động thiên địa lực lượng, mượn dùng thiên
địa vận luật.
Khó trách đồn đại rằng Đế Lăng là cường giả khủng
bố nhất của mười ba nước Tuyết Vực, có được Thương Thiên huyết, xem ra
lời đồn đúng là thực. Khí thế của Đế Lăng chấn nhiếp tâm hồn người.
Ầm ầm!
Cuối cùng Đế Lăng cũng bước chân lên võ đài, ngạo mạn liếc sáu người kia.
- Đế Lăng!
Những người khác đều căng thẳng, trên người lộ ra chiến ý lạnh thấu xương
tủy. Bọn họ là đệ nhất thiên tài của các đế quốc, không ai lại muốn mình thua kém kẻ khấc. Bọn họ là thiên tài xuất sắc nhất của Tuyết Vực, dĩ
nhiên là phải tỏa sáng trên võ đài đại hội Tuyết Vực, xếp hạng trên cao
nhất, không chỉ có thể mang vinh quang về cho đế quốc, còn có thể đạt
được cơ duyên lớn lao.
- Còn một tên nữa.
Đế Lăng thản nhiên nói, hắn và những kẻ khác đều giống nhau, chỉ coi bay
người đối phương là có tư cách trở thành đối thủ của mình, những kẻ khác đều chẳng là gì.
Hơn nữa lần này tới đại hội Tuyết Vực, hắn
nhắm thẳng tới vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, giành được vinh
quang và cơ duyên cao nhất.
- Đoàn Vô Đạo chưa tới!
Đế Lăng chỉ lướt qua là biết ai chưa đến, cuối cùng hắn dừng lại phía sau Quân Mạc Tích, phía đám người đế quốc Long Sơn.
- Đế quốc Long Sơn, Đoàn Vô Đạo ở đâu?
Nhìn ánh mắt sắc bén của Đế Lăng, người của đế quốc Long Sơn đều khựng lại.
Những anh tài các nơi gặp những vị thiên tài chí tôn này, sự hào hùng vô tận trong lòng dần dần tắt lịm. Những kẻ này có thực lực quá kinh
khủng, mạnh đến quá đáng, là người cùng đẳng cấp với Quân Mạc Tích, bọn
họ không phải đối thủ.
Mà chỉ ánh mắt của Đế Lăng thôi cũng khiến tinh thần bọn họ run rẩy rồi.
- Xem ra tám chiếc ghế đầu của đại hội Tuyết Vực này là vô vọng rồi.
Nhiều người buồn bã trong lòng. Mà không đúng, Đoàn Vô Đạo vẫn chưa xuất
hiện, có lẽ Đoàn Vô Đạo nước Tuyết Nguyệt chỉ có hư danh cũng nên. Tuyết Nguyệt sao có thể bồi dưỡng được thiên tài cường giả giống bảy người
trên quảng trường này được.
Dưới cái nhìn chòng chọc của Đế Lăng, rất nhiều người của đế quốc Long Sơn đều im lặng.
- Có lẽ Đoàn Vô Đạo không dám tới.
Một phía của đế quốc Long Sơn, một giọng nói vang lên, kẻ mở miệng chính là Địch Long. Mọi người quay đầu lại căm tức nhìn Địch Long, nhất là người của nước Tuyết Nguyệt. Tuy bọn họ chưa từng tiếp xúc gì với Đoàn Vô
Đạo, nhưng ở đây, Đoàn Vô Đạo tốt xấu gì thì cũng đại biểu cho đế quốc
Long Sơn bọn họ.
Đương nhiên cũng có mấy người của đế quốc Long
Sơn vui sướng khi kẻ khác gặp họa, bọn họ cũng cho rằng Đoàn Vô Đạo chỉ
có hư danh, đến giờ còn chưa dám xuất hiện.
- Nếu Đoàn Vô Đạo ở đây, ngươi ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Đế Lăng miệt thị nhìn Địch Long, không ngờ kẻ như này lại có tư cách châm
chọc Đoàn Vô Đạo, theo hắn thấy thì đây đúng là không biết xấu hổ.
Nghe lời châm chọc của Đế Lăng, Địch Long cứng đờ sắc mặt, trông khó coi vô cùng.
- Hừ!
Người của nước Tuyết Nguyệt cười lạnh một tiếng. Địch Long khó chịu nhìn bọn họ:
- Đoàn Vô Đạo đến đây, ta sẽ thử coi hắn mạnh bao nhiêu.
- Được, ngươi muốn thử thì hãy thử xem.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Ngay sau đó một khí thế bá
đạo vô cùng kinh khủng tràn ra, một bóng người cất bước tới, dù không
tuấn tú phi phàm gì mấy nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ khắc sâu
trong lòng. Cả người hắn đều lộ ra khí thế quân lâm bá đạo, hống hách vô tình.
- Đoàn… Vô… Đạo!
Địch Long nhìn bóng người cất bước trong hư không kia thì giật mình kinh sợ, Đoàn Vô Đạo đến rồi.
Người của đế quốc Long Sơn cũng nhìn Đoàn Vô Đạo, vị cường giả vô cùng thần bí, thái tử của Tuyết Nguyệt đã đến.
Ầm ầm…
Mang theo khí thế đáng sợ, toàn thân Đoàn Vô Đạo lộ ra khí tức bá đạo không
gì sánh được, cả người như một vệt sáng vọt tới Địch Long, đôi đồng tử
lạnh lùng bá đạo kia khiến Địch Long run rẩy cả người.
- Ngươi muốn thử, ta sẽ cho ngươi thử!
Một khí thế lăng vân từ trên áp xuống, người chưa tới mà quần áo toàn thân
Địch Long đã bay phần phật, tóc cũng bay múa đầy trời, toàn thân như một cây rơm rạ bị ép ngã xuống đất.
- Thật đáng sợ.
Địch Long run rẩy dữ dội, hối hận vô cùng. Lúc này ở dưới uy áp này, hắn ngay cả chân cũng không di chuyển nổi.
Ầm…
Tiếng động đáng sợ vang lên trong không trung, Đoàn Vô Đạo trực tiếp đánh một chưởng lên người Địch Long. Mặt đất nứt ra, thân thể Địch Long bị đánh
cho lún xuống đất.
- Đồ rác rưởi!
Đoàn Vô Đạo lạnh lùng
nói. Ngay sau đó Địch Long cảm thấy đầu run lên, máu tươi không ngừng
trào ra miệng. Đoàn Vô Đạo giơ chân đạp lên đầu hắn, dùng ánh mắt bá đạo sắc bén nhìn lướt qua đám người.
Địch Long muốn thử một hai với Đoàn Vô Đạo, giờ đầu bị Đoàn Vô Đạo dẫm dưới chân, không ngừng hộc máu.