Ý tứ của Hoắc lão nhị và Hoắc Vân là, bọn họ không thể trêu vào Viên
Đồng nên muốn bắt Lâm Phong phải đi chịu chết, để tiêu trừ đi lửa giận
của Viên Đồng.
- Phụ thân.
Hoắc Thi Vận bỗng nhiên nhìn
Cửu Dương, trong ánh mắt của nàng mang theo thật nhiều hy vọng, nàng hy
vọng phụ thân nàng không giống như nhị thúc và Hoắc Vân, hai người bọn
họ thì thực sự là quá vô liêm sỉ rồi.
- Thi Vận, nàng không cần phải nói.
Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói, trong khóe miệng của hắn hiện lên một nụ
cười lạnh lùng, bọn họ lại định bắt hắn đưa đi Viên gia?
Buồn cười, thật sự là quá buồn cười.
Hắn quay người lại nhìn Hoắc lão nhị và Hoắc Vân, trong khóe mắt của Lâm Phong lộ ra một vẻ tà ác, lạnh lùng:
- Bắt ta đưa đi Viên gia đền tội, trong các ngươi, ai sẽ tới bắt ta?
Dứt lời, bước chân của Lâm Phong bước ra, môt tia lãnh ý trên thân người của hắn phóng thích ra, lạnh đến tận xương.
- Ta muốn nói cho ngươi biết, ta không phải là nô lệ của Hoắc gia, ta
giúp người Hoắc gia giết người, hiện tại ngươi lại nói muốn bắt ta đi
đến Viên gia chịu chết, ngươi nói xem, ta nên làm như thế nào?
Bước chân của Hoắc Vân lui về phía sau, đôi mắt ả vẫn cảnh giác nhìn Lâm Phong chằm chằm.
- Đừng cho là ta sẽ giết, chỉ có điều người của Viên gia, với mặt mũi của ngươi thật sự làm cho người ta rất chán ghét.
Bụp!
Sau khi tiếng nói của Lâm Phong vừa dứt, thì một cái tát vung ra từ bàn tay của Lâm Phong trực tiếp tát vào mặt của Hoắc Vân, khiến cho bước chân
của Hoắc Vân lùi lại thiếu chút nữa thì ngã lăn ra trên mặt đất, trên
mặt liền xuất hiện dấu vết của năm đầu ngón tay.
Lâm Phong không hề nghĩ là mình sẽ đánh phụ nữ, nhưng có vài phụ nữ rất cần phải đánh,
những loại này nhìn thấy khiến cho hắn ghê tởm.
- Ngươi dám đánh ta?
Hoắc Vân ôm mặt hét lên giận giữ.
Bụp.
Trả lời nàng lại là một cái tát vang dội nữa, cái tát này trực tiếp quật ngã thân thể của ả trên mặt đất.
Khóe miệng tràn đầy máu, Hoắc Vân ôm khuôn mặt đang nóng bỏng vừa mới định
mở miệng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Phong đang đứng ở ngay
trước mặt, ánh mắt của hắn thậm chí cũng không thèm liếc nhìn ả lấy một
cái.
- Nếu như là ngươi còn nói câu nào nữa, ta sẽ giết ngươi, giọng nói của ngươi thật là khó nghe.
Một đạo sát ý như có như không từ trên người Lâm Phong phóng thích ra lượn
lờ trong lòng Hoắc Vân, nó khiến cho trong lòng Hoắc Vân khẽ run lên,
cho nên những điều đang muốn nói ra cũng đều bị trực tiếp nuốt trở về.
Lâm Phong, hắn không phải là người của Hoắc gia, hắn dám giết lắm đấy,
không chỉ có người của Viên gia mà người của Hoắc gia, nếu đắc tội với
hắn, hắn cũng dám giết.
Một đám người nhìn thấy Hoắc Vân đang ngã trên mặt đất với Lâm Phong vẫn đứng ở đó, đều một trận thất thần.
Mặc dù mọi người đều lo lắng cho người của Hoắc gia, nhưng họ cũng đều
không thù hận gì Lâm Phong, Hoắc Vân, người phụ nữ tâm tính ác độc này,
đương nhiên là cần phải đánh rồi.
Lâm Phong cứu người Hoắc gia
bọn họ, vậy mà ả lại muốn đem Lâm Phong đi tìm đường chết, lại còn muốn
đem Hoắc Thi Vận đi Viên gia, vậy thì ả có phải vì Hoắc gia hay không?
Điều đó mọi người đều nhìn ra được, ả thực ra chỉ là vì cái mạng nhỏ của mình, hai bàn tay của Lâm Phong đánh cho ả như thế thật là xứng đáng.
Lúc này, Hoắc lão nhị đi đến trước mặt Lâm Phong, thần sắc của lão vô cùng
lạnh lùng, cả người lộ ra môt cỗ ý nóng cháy cuồng bạo, trong cỗ nóng
cháy cuồng bạo này lai lộ ra một sát ý lạnh lẽo.
Thần sắc Lâm Phong lạnh như băng, bước chân của hắn bước ra, hắn không muốn
tiếp tục nói những lời vô nghĩa, đúng như thế, hắn thậm chí cũng không
muốn nói những lời thừa.
Âm!
Một ngọn lửa nóng cháy đáng
sợ từ trong lòng bàn tay của Lâm Phong đập ra, một cỗ ý sát phạt cường
đại bao phủ toàn thân của Hoắc lão nhị, khiến cho thân thể của Hoắc lão
nhị cứng đờ, Lâm Phong ra tay với lão không có chút nào do dự, trực tiếp xuất chiêu đối phó với lão.
Cửu dương công pháp vận chuyển lại,
cả người Hoắc lão nhị nóng rừng rực, bàn tay run lên, đột nhiên chém ra, lập tức ở giữa bàn tay của Hoắc lão nhị lại giống như có một vừng thái
dương từ trong lòng bàn tay phóng ra.
Cửu dương công pháp, làm sao có thể tranh nhau phát sáng được với Đại Nhật Phần Thiên kinh.
Trong lòng Lâm Phong lạnh lùng nghĩ, thái dương này bất quá là dựa vào ngọn
lửa mà ngưng tụ, rất hư ảo, dối trá, mà Đại Nhật Phần Thiên kinh của hắn mới chính thức có thể cùng với thái dương trên không trung chiếu dọi,
phát huy ra uy năng của mặt trời chói chang.
Ầm, ầm!
Chưởng lực của hai người va chạm vào nhau, lập tức ngọn lửa cuồng bá sát phạt
tàn sát bừa bãi, Lâm Phong thối lui năm bước mà Hoắc lão nhị thì chỉ
thối lui gần hai bước.
- Cảnh giới chênh lệch sao có thể bù lại
được, nếu ngươi muốn chết ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, ta sẽ đem
thi thể của người giao cho Viên Đồng, như vậy thì cũng như nhau thôi.
Hoăc lão nhị lạnh lùng nói, hai tay lão run lên, lập tức có năm vòng mặt
trời xuất hiện ở trước lòng bàn tay của lão, song chưởng của lão đột
nhiên đẩy năm vòng mặt trởi này oanh giết về hướng Lâm Phong.- Mặt trời ngưng hỏa.
Thần sắc của Lâm Phong lạnh như băng, trên bầu trời ánh sáng thái dương
chiếu rọi trên người của hắn, ngọn lửa thái dương phát xạ ra, ánh sáng
ngọn lửa khủng bố vô cùng.
- Đi!
Một tiếng quát mãnh liệt, hỏa diễm trường long bay múa gào rít mà đi ra, nó phóng thẳng vào năm
vòng thái dương kia, đụng nhau ngay trong giữa hư không, toàn bộ đều là
ngọn lửa, ngọn lửa bạo ngược hùng mạnh, làm cho nhiệt độ cả phiến không
gian không ngừng tăng lên.
- Thất nhật.
Hoắc lão nhị gầm lên, viên thái dương thứ bảy tách ra, ánh sáng càng thêm lóa mắt nuốt hết tất cả hỏa long.
- Bát diệu.
Sắc mặt Hoắc lão nhị trầm xuống, một lần nữa lão lại quát lên lại, một vòng thái dương càng chói mắt hơn nữa xuất hiện nuốt hết vòng thái dương thứ bảy kia, viên thái dương này lại càng lóa mắt hơn.
Mặc dù là ngươi che dấu thực lực như thế nào thì hiện tại cũng nên kết thúc, ngươi chuẩn bị chết đi.
Hoắc lão nhị lạnh như băng, một giọng nói phun ra, khí tức trên thân thể hắn vẫn như trước không ngừng tăng lên, làm cho người ta phải rung động vô
cùng.
Đáng tiếc, thanh niên thiên tài này đến trợ giúp Hoắc gia, không ngờ lại phải chết ở trên tay người của Hoắc gia, thật sự là đáng
tiếc.
Tuy nhiên nhị gia của Hoắc gia, đang thật sự giận đấy.
Trong lòng rất nhiều người hiện tại chỉ biết thở dài, nhìn lực lượng của Hoắc lão nhị thì không ngừng tăng lên mà Lâm Phong phỏng chừng đã không thể
ngăn cản được nữa rồi, Cửu Dương công pháp càng về sau càng mạnh, Thất
Nhật Bát Diệu càng ngày càng dũng mãnh, còn cửu dương thì lại càng khủng bố.
Hoắc lão nhị thực sự là muốn giết Lâm Phong, vì vậy mới chuẩn bị trực tiếp sử dụng cửu dương.
- Lâm Phong.
Trong lòng Hoắc Thi Vận mãnh liệt run lên, Cửu Dương công pháp tới rồi, Cửu
Dương công pháp lực đó là lực mạnh nhất có thể phát ra sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ, nhị thúc của nàng thực lực vốn đã mạnh mẽ hơn Lâm Phong,
lại sử dụng cửu dương lực, Lâm Phong chắc chắn phải chêt không thể nghi
ngờ.
Thân thể nàng lao ra, Hoắc Thi Vận không ngờ đã vọt tới
trước người Lâm Phong, hình ảnh này làm cho ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ.
- Thi Vận, lui ra.
Tay Lâm Phong hơi hơi dùng
sức đẩy Hoắc Thi Vận về phía xa, đồng thời trên thân người hắn, sát phạt khí điên cuồng kéo lên, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
- Quên nói cho ngươi biết, vừa rồi là ta mới chỉ đùa chơi với ngươi mà thôi.
Hoắc Thi Vận thiếu chút nữa thì ngã xấp xuống, nàng lại vừa chuẩn bị lao ra
thì chợt nghe thấy lời nói của Lâm Phong, trong nội tâm của nàng không
khỏi run lên, nàng chăm chú nhìn vào bàn tay của Lâm Phong đang vươn tới giữa hư không.
Ở trên tay của Lâm Phong, một thanh chân nguyên
chi kiếm từ từ ngưng tụ lại, một ngọn lửa kiếm từ từ ngưng tụ thành một
thanh kiếm mặt trời chói chang.
Ánh thái dương chiếu trên thân
kiếm chân nguyên, tại đây dường như ngọn lửa thái dương đều hướng tới
hồi tụ vào trong đó làm cho trong lòng đám người không khỏi điên cuồng
run rẩy.
Vui đùa một chút, vừa rồi Lâm Phong là chỉ có vui đùa
một chút với Hoắc lão nhị, hắn còn có quân bài chưa lật, hắn có thể còn
mạnh mẽ hơn.
- Cửu dương công pháp, lợi hại lắm sao?
Khóe miệng của Lâm Phong chứa đựng một nụ cười lạnh lẽo, Đại Nhật Phần Thiên Kinh, thái dương công pháp, chân chính chí cương chí dương, khắc chế
tất cả các công pháp hàn âm, đồng thời cũng trấn áp tất cả các thần công dương cương.
Cửu dương công pháp này cũng chỉ là công pháp của ngọn lửa, sao có thể so sánh với Đại Nhật Phần Thiên Kinh.
- Hừ!
Sắc mặt Hoắc lão nhị trầm xuống, lão hừ lạnh một tiếng, toàn thân quay
cuồng, một ngọn lửa tướng lĩnh đó là mặt trời thứ chín đột ngột xuất
hiện, nó rực rỡ đến nỗi làm nhói đau ánh mắt tất cả mọi người.
Mặt trời thứ chín này cũng nuốt hết tất cả bát diệu, dường như trong thiên địa chỉ còn duy nhất một vòng mặt trời này.
Thần sắc Lâm Phong vẫn lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào mặt trời thứ chín
kia, chân nguyên chi kiếm trong tay càng ngày càng chói mắt ánh sáng mặt trời hồi tụ vào thân kiếm, trên thân kiếm nảy không ngờ ở đó cũng xuất
hiện một thái dương chi kiếm.
Ý chí lực thật đáng sợ từ trong kiếm phóng thích ra, phảng phất như muốn đốt giết hết thảy, chém giết hết thảy.
- Củu dương, giết!
Hoắc lão nhị giận giữ quát lên, mang theo một thiên dương thật lớn rung động mà đi tới hướng Lâm Phong, phải hủy diệt hết thảy.
Sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng, khi thân người Hoắc lão nhị đi vào là lúc mà
cánh tay của Lâm Phong cũng bắt đầu chuyển động, Đại Quang Minh Chi kiếm chém giết phóng ra.
Đại Quang Minh Chi kiếm, là Thái Dương chi
kiếm, nó giống như là ánh sánh vầng thái dương nghiêng nghiêng vẩy xuống đụng vào vòng mặt trời thứ chín chói chang kia.
Xuy, xuy!
Một kiếm mang theo ý chí lực đáng sợ, đó là ý chí thái dương, ý chí ngọn
lửa, ở giữa vòng thái dương thứ chín kia bị rách mở ra kia, ở đó trương
ra khuôn mặt kinh hoàng của Hoắc lão nhị.
Kiếm, cắt cổ, thực sự thì chỉ có ánh sáng mặt trời.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu tươi bay tung tóe, đôi mắt đám người bị ánh sáng thái dương đâm vào, tất cả ánh mắt đều nhắm lại, đến khi họ mở mắt ra thì họ nhìn thấy thân thể của Hoắc lão nhị bay ngược trở ra,
toàn bộ bị chém đứt, Lâm Phong không phải là chém chết lão mà là chém
đứt hai cánh tay của lão.
Bước chân Lâm Phong bước ra đến bên
người Hoắc lão nhị, trực tiếp một chân Lâm Phong đạp vào trên ngực của
lão, ánh mắt Lâm Phong vẫn như trước, vẫn rất là khinh thường.
-
Hoắc lão nhị, ngươi dùng thiên nhãn nhìn trộm tu vi của ta, ta cũng nhìn trộm ngươi, ta cảm thấy ngươi thật là vô cùng nhục nhã, bởi vì ngươi tự cho rằng mình là tiền bối cao cao tại thượng, nhưng hiện tại ta thực sự muốn hỏi ngươi một chút, ngươi tính toán kiểu gì vậy?
Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng, khiến cho không gian ngưng tụ lại.