Trong sương mù trên Vân Hải tông, một thân ảnh lướt qua, Lâm Phong vọt thẳng lên trời cao.
- Cùng Kỳ!
Lâm Phong vừa nói xong thì Cùng Kỳ đã như gió lóe lên, đôi cánh đập mạnh,
ngay lập tức đã vọt tới bên dưới người Lâm Phong. Cả hai theo hư không
mà đi, nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.
Ánh mắt ngưng lại
nơi đó, khi nhìn lại huyễn trận mù mịt đã có chút rung chuyển, hình như
qua một lúc lâu thì sương mù kia mới tan đi, lộ ra một vài bóng người
nằm trên mặt đất.
- Phù…
Rất nhiều người đều thở ra một
hơi dài, trên mặt đất kia là một thi thể, thi thể không đầu lạnh băng,
đầu Mục Thanh đã không thấy đâu, chỉ để lại một bãi máu tươi, nhìn mà
giật mình.
- Lâm Phong thật là lợi hại!
Mọi người đều
thất kinh, thực lực của Mục Thanh đã phi thường mạnh mẽ rồi, bọn họ tận
mắt nhìn thấy Mục Thanh giết chết mấy người, mà Lâm Phong vừa ra tay đã
gạt bỏ một Mục Thanh với tư thái cường hãn, không chút lưu tình nào.
Về phần thực lực của Lâm Phong thì không cần nói nhiều, hắn đã dùng hành
động để chứng minh rồi. Một kẻ cường đại như Mục Thanh còn không có lực
hoàn thủ, bọn họ chỉ nghe từng tiếng ầm ầm, hình như toàn bộ đều là Lâm
Phong công kích.
- Không biết là Lâm Phong đi chỗ nào rồi?
Trong lúc mọi người còn suy đoán, đôi cánh Cùng Kỳ phập phồng trong hư không, mỗi nơi đi qua tạo nên từng tiếng rầm rầm chấn động Tương Giang.
Đêm trăng tròn, trên Tương Giang, Lâm Phong từng ở đây mà rạng danh Tuyết
Nguyệt. Hôm nay, vậy mà Mục Thanh lại nói có người hẹn gặp hắn ở Tương
Giang, vì vậy hắn mới tới nơi này.
Quả nhiên, khi Lâm Phong đứng trên Tương Giang liền thấy bên bờ có một người chậm rãi bay lên, những
người này mang một thân áo quần như lửa, ánh mắt luôn nhìn vào Lâm
Phong, vậy mà làm cho Lâm Phong cảm giác từng đợt nóng bỏng, ánh mắt
những người này giống như là ngọn lửa vậy.
Lâm Phong đạp trên lưng Cùng Kỳ, đưa mắt nhìn những người này, mang theo lãnh ý nói:
- Các ngươi đều đang chờ ta?
Bọn này có hơn mười tên, hơn nữa ánh mắt như lửa kia phi thường sắc bén, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, không có kẻ nào là yếu ớt.
- Đúng, chờ ngươi lâu rồi!
Một tên trung niên trong đó khẽ gật đầu, trường bào bay múa, uy nghiêm bất phàm.
- Người nước Thiên Phong?
Lâm Phong lại hỏi tiếp, ở trong nước Tuyết Nguyệt, hắn chưa nghe qua thế
lực nào như thế, có lẽ không phải là người Tuyết Nguyệt, Mục Thanh cũng
vậy.
- Nước Thiên Phong, Tà Hỏa giáo!
Người Trung niên kia lãnh đạm trả lời, nhìn Lâm Phong nói tiếp:
- Lâm Phong, xem ra Mục Thanh còn không thể giết chết ngươi, vẫn phải cần Tà Hỏa giáo ta tự thân xuất thủ, dù người chết đi cũng đáng kiêu ngạo
rồi!
- Người nước Thiên Phong, quả nhiên toàn bộ đều là phế vật!
Lâm Phong châm chọc nói, bắt đầu từ trên dạ yến trên Vô Nhai Sơn trong
hoàng cung, Lâm Phong chưa từng có chút ấn tượng tốt đẹp nào với nước
Thiên Phong. Cái đám gọi là Thiên Phong Thất Sứ kia, khi tới Tuyết
Nguyệt thì không biết gì gọi là khiêm tốn, cả đám đều là kẻ trong mắt
không người, tự cho là đúng. Hắn đã giết mấy người, hơn nữa còn vũ nhục
cả đám, lúc đó mới câm miệng.
Nhưng lúc này lại bắt đầu chơi thủ đoạn thâm trầm mà ám sát mình, đầu tiên là Mục Thanh, bây giờ là nhóm người Tà Hỏa giáo này.
Tất cả đều chỉ một mục đích, đó là muốn lấy mạng Lâm Phong hắn.
Nhưng mạng của hắn có dễ dàng lấy như vậy sao?!
- Sao các ngươi lại biết ta sẽ tới đây?
Lâm Phong lại hỏi tiếp, có tới bên bờ Tương Giang hay không, hình như đều
do hắn quyết định, hắn không đến thì không ai có thể cưỡng chế.
- Hoàng tử điện hạ nói ngươi sẽ đến thì ngươi chắc chắn sẽ đến!
Người trung niên kia tự tin cười một tiếng, mặc dù Phong Trần chỉ gặp Lâm
Phong một lần, nhưng với tính cách mà Lâm Phong biểu hiện ra thì hắn
liền suy đoán là Lâm Phong nhất định sẽ đi.
- Vậy hắn ta có phải là cũng biết Mục Thanh sẽ chết trong tay ta?
Giọng nói của Lâm Phong tràn ngập hàn ý, nếu Phong Trần có thể nghĩ tới hắn
sẽ tới Tương Giang, nói như vậy, có phải là cũng biết rõ Mục Thanh đi
tìm hắn, rồi bị hắn giết hay không?
Dù sao, Phong Trần đã thấy rõ thực lực của hắn, còn về tính cách cùng thực lực của Mục Thanh thì với
tâm cơ thâm trầm như hoàng tử Thiên Phong chắc cũng sẽ hiểu rõ.
Quả nhiên, thấy nụ cười trên mặt người trung niên kia, Lâm Phong lập tức
hiểu được, Phong Trần đúng là muốn Mục Thành tự tìm chết, nực cười cho
Mục Thanh còn tưởng mình mạnh lắm, cứ một thân giết qua Vân Hải tông.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, Mục Thanh chính là đệ tử thiên tài
của tông chủ Vạn Tượng Tông, tông môn lớn nhất nước Thiên Phong ta.
Những kẻ trong Vạn Tượng Tông tự nhận là thế lực lớn, trong mắt không
người, ngay cả hoàng thất cũng không để mắt. Mục Thanh là đệ tử kiệt
xuất nhất trong Vạn Tượng Tông, cũng giống như những người khác trong
tông môn này, hắn cũng luôn tự cho là mình cao ngạo bao nhiêu, thậm chí
còn khinh thường danh hiệu Thiên Phong Thất Sứ. Người như vậy thì có tác dụng gì, để hắn ta tìm ngươi, chỉ là mượn đao giết người mà thôi.
Người trung niên mở miệng nói cho Lâm Phong rõ ràng. Lâm Phong cau mày, nhưng rồi chỉ lộ ra nụ cười.
- Xem ra, chuyến này ngươi tới giết ta cũng không có tuyệt đối tự tin a!
Lời của Lâm Phong làm cho đối phương nheo mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Phong một cái, rồi hắn cũng lộ ra nụ cười khác lạ.
- Lâm Phong! Ngươi rất thông minh!
- Phong Trần mượn đao giết người, mượn tay ta giết Mục Thanh. Thứ nhất là mượn tay ta loại trừ Mục Thanh, thứ hai có thể làm cho cường giả Vạn
Tượng Tông báo thù cho Mục Thanh, chỉ cần hôm nay ta không chết, Vạn
Tượng Tông tìm ta báo thù là chuyện tất yếu. Khi đó, một phương Tuyết
Nguyệt cũng sẽ không tùy tiện để thế lực nước Thiên Phong nhúng vào,
chiến đấu cũng sẽ không tránh khỏi. Khi đó, thế lực của Vạn Tượng tông
cũng sẽ bị suy yếu, phải không?!
Trong mắt Lâm Phong lộ ra lãnh
ý, người hoàng thất, mỗi một người đều lợi hại phi thường, Đoàn Vô Nhai
như vậy, Phong Trần cũng như thế.
- Người Tà Hỏa Giáo các ngươi
tới giết ta, e rằng cũng không là vì không dám trái lệnh Phong Trần,
nhưng đều có oán hận trong lòng. Nếu giết được ta thì tốt nhất, ngược
lại, nếu không giết được mà còn bị giết thì muốn nhờ vào ta, nói ra chân tướng về cái chết của Mục Thanh với Vạn Tượng Tông. Như vậy, Vạn Tượng
Tông sẽ hận lên Phong Trần, về phần người Tà Hỏa giáo sẽ không phải chết mà không có chút giá trị gì. Xem ra, ngươi cũng rất chán ghét cái kẻ mà ngươi gọi là điện hạ kia a!
- Lợi hại!
Người trung niên
khen một tiếng, Lâm Phong suy đoán không sai. Thực ra, Tà Hỏa giáo bọn
họ cũng giống như Mục Thanh, chỉ là con cờ của Phong Trần mà thôi. Chỉ
là hắn cũng không giống như Mục Thanh vậy, sao có thể để Phong Trần lợi
dụng, coi như hôm nay bất hạnh mà bị Lâm Phong giết đi thì cũng muốn
mượn Lâm Phong truyền ra chân tướng.
- Hôm nay, Tà Hỏa giáo chúng ta sẽ toàn lực giết ngươi, nếu không may bị ngươi giết chết, hi vọng
ngươi có thể loan truyền chân tướng ra ngoài, chuyện này đối với ngươi
cũng có lợi mà không có hại.
Người trung niên thấy Lâm Phong đoán rõ ràng như thế, hắn cũng không trốn tránh gì nữa, trực tiếp mở miệng nói.
- Nếu cần nói thì ta sẽ nói, Phong Trần muốn ta chết, ta tự nhiên không để hắn sống tốt được.
Trong mắt Lâm Phong lóe lên hàn mang, nhìn người Tà Hỏa giáo nói:
- Có thể động thủ rồi!
- Tốt!
Đối phương gật đầu, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Hắn cũng đã nghe nói về
thực lực của Lâm Phong, tại trong dạ yến hoàng cung, hắn đã liên tục
giết mấy tên Thiên Phong Thất Sứ, thậm chí còn giết chết Thiên Phong Tam Sứ, khiêu chiến Đệ Nhị Sứ, còn may là sứ thần Long Sơn đế quốc ngăn cản nên Lâm Phong mới bỏ qua.
tuy Tà Hỏa giáo bọn họ cũng mạnh, nhưng đối mặt với cường giả như Lâm Phong cũng phải cẩn thận.
- Liệt Diễm Tà Hỏa!
Người trung niên quát lạnh một tiếng, nhất thời những người kia đều lóe lên,
một đám bao lấy Lâm Phong giữa không trung, mà trên người bọn họ, từng
luồng chân nguyên lực nóng bỏng đáng sợ điên cuồng đốt lên.
Những người Tà Hỏa giáo này đều là võ tu tu luyện hỏa diễm, dùng công pháp hỏa diễm mà ngưng tụ chân nguyên hỏa diễm.
Từng chùm lửa nóng hiện lên trước người bọn họ, ngọn lửa nóng bỏng hừng hực
thiêu đốt này, trừ một màu đỏ đậm thì vẫn mơ hồ lộ ra màu trắng tái,
ngọn lửa vừa có màu đỏ cùng màu trắng nhợt mang theo vài phần tà dị.
- Phốc, phốc…
Những người này vung tay lên, nhát thời, từng ngọn lửa bao quanh liền hóa
thành một đóa sen bằng lửa, trong hư không vang lên từng tiếng bập bùng
phốc phốc…
- Giết…
Người trung niên kia quát khẽ một
tiếng, nhóm người theo thế hình cung mà giết về phía Lâm Phong, một
luồng khí tức nóng bỏng không ngừng áp gần về Lâm Phong, làm cho Lâm
Phong cảm thấy mấy phần cháy rát.
- Thiên địa vạn vật đều vô cùng kỳ diệu, ngọn lửa này lại hoàn toàn khác với hỏa diễm của ta.
Lâm Phong nhìn mấy người đang áp tới gần, khẽ hạ mi, chân nguyên dương hỏa
trên ngươi không ngừng lưu chuyển một ngọn lửa đáng sợ theo thân hắn mà
bùng lên.
Dương hỏa, ngọn lửa mặt trời. Đại Nhật Phần Thiên Kinh
là công pháp thái dương, hỏa diễm của Lâm Phong vừa ra, những người Tà
Hỏa Giáo đều cảm thấy hỏa diễm của mình bị áp chế, lộ ra mấy phần uể
oải. Mấy người đều kinh hãi, không nghĩ tới Lâm Phong cũng am hiểu chơi
lửa, hơn nữa, hỏa diễm của Lâm Phong còn mạnh hơn bọn họ.