Mặt trời lúc hoàng hôn đỏ như máu, trên Tu Luyện Thánh Tháp ở Tuyết Nguyệt thánh viện, có mấy giọt máu tươi đang nhỏ xuống.
Một thân thể, dưới ánh chiều tà, chậm rãi rơi trong hư không, thẳng xuống
mặt đất, mang theo một tiếng vang truyền tới, thân thể này làm mặt đất
bốc đầy khói bụi, không có tiếng vang quá lớn, những người sau này ai
biết được, Thiên Lang vương gia, là chết như thế, bị ép tự vẫn, rồi từ
không trung rơi xuống, không dậy nổi sóng gió gì, thậm chí trừ Xích
Huyết thiết kỵ ra, người ngoài cũng vĩnh viễn đều không biết Thiên Lang
Vương làm sao mà chết.
Phía dưới, rất nhiều Xích Huyết thiết kỵ
nhìn chằm chằm Đoàn Thiên Lang, đến khi thân thể hắn rơi xuống mặt đất,
những người này, vẫn luôn đi theo Liễu Thương Lan, đối với thù hận xưa
kia, há có thể quên đi.
Đoàn Thiên Lang hại chết mấy chục vạn
tướng sĩ, nợ máu này, Đoàn Thiên Lang chết không đủ đền tội, hôm nay,
hắn cũng coi như gặp phải kết cục xứng đáng.
Ngẩng đầu, đám người lại nhìn về phía hư không, thân ảnh đứng trên đỉnh Tu Luyện Thánh Tháp
của Tuyết Nguyệt thánh viện, Lâm Phong không phụ kỳ vọng của bọn họ,
hoàn thành lời hứa của hắn, gạt bỏ Đoàn Thiên Lang.
Lúc này tiếng kêu thảm trong Tuyết Nguyệt thánh viện đã càng ngày càng yếu, gần như
không còn, bởi vì đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, đã bị chém giết gần hết rồi, còn lại một số người có lẽ còn trốn đâu đó trong thánh viện,
nhưng cũng bị tìm ra giết chết.
Dưới ánh tà dương, chỉ có máu nhuộm mặt đất và từng cỗ thi thể.
Ánh mắt Lâm Phong liếc qua Tuyết Nguyệt thánh viện một cái, lúc này hắn
đứng ở vị trí cao nhất trong Tuyết Nguyệt thánh viện, cả thánh viện đều
không khuất chỗ nào, toàn bộ đều rơi vào trong tầm mắt.
- Kết thúc rồi.
Lâm Phong thấp giọng nói, Tuyết Nguyệt thánh viện bị diệt, Đoàn Thiên Lang
cũng chết rồi, tiếp đó, chỉ còn lại mấy cỗ thế lực mạnh nhất hoàng thành rồi, Vạn Thú Môn, Vũ gia, đương nhiên, còn có mấy kẻ giật dây sau lưng
nữa.
Lâm Phong lần này đặt chân tới hoàng thành, tuyệt đối không
phải hành động theo cảm tính, những kẻ giật dây sau lưng dường như khống chế tất cả mọi người, Lâm Phong, làm sao có thể để bọn chúng yên ổn
chứ.
Diệt Tuyết Nguyệt thánh viện này, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
- Thời gian một đêm, thu dọn Tuyết Nguyệt thánh viện, từ đây, nơi này mang tên, Vân Hải tông.
Lâm Phong lạnh nhạt mở miệng nói, giọng nói vang vọng trong hư không, truyền đi xa xăm, rơi vào tai tất cả mọi người.
Từ đây, Tuyết Nguyệt thánh viện, mang tên Vân Hải tông.
Sau khi Lâm Phong diệt Tuyết Nguyệt thánh viện, không hề trở về Vân Hải sơn mạch, mà trực tiếp nắm giữ thánh viện, đặt làm trụ sở của Vân Hải tông, Vân Hải tông, bước vào hoàng thành.
Thân hình khẽ động, thân thể Lâm Phong biến mất không thấy. Ánh mặt trời lúc hoàng hôn vẫn đỏ rực
như cũ, thiết kỵ, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
...
Màn
đêm, lạnh lẽo như nước, hoàng thành đêm nay, yên tĩnh không có tiếng
động, dường như cái ồn ào ngày xưa không còn, chỉ lưu lại mấy phần thê
lương lạnh lẽo, ngay cả cơn gió thổi qua, dường như cũng lạnh hơn ngày
thường mấy phần.
Trong thời gian ngắn ngủi này, trên dưới hoàng
thành, không ai không biết tin Lâm Phong dẫn quân vào hoàng thành, Xích
Huyết thiết kỵ, lấy tên tuổi Vân Hải tông, dẫm đạp Tuyết Nguyệt thánh
viện, cũng không ai không rõ.
Hôm nay, đã định là một ngày không
bình thường, Tuyết Nguyệt thánh viện được mọi người kỳ vọng, thậm chí
cho rằng sẽ trở thành học viện mạnh nhất Tuyết Nguyệt, lại bị Lâm Phong
đạp bằng, đây không thể nghi ngờ là xung kích cực lớn đối với mọi người, đồng thời, bọn họ cũng rung động với cuồng vọng và thực lực đáng sợ của Lâm Phong.
Theo lời đồn, hôm nay bên người Đoàn Thiên Lang, còn xuất hiện một vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, và năm tên Huyền Vũ
cảnh tầng năm, song, năm tên cường giả Huyền Vũ cảnh, toàn bộ bị Lâm
Phong giết, mà cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, thì bị thương chật vật
chạy đi.
Tên tuổi Lâm Phong, lại một lần nữa danh chấn Tuyết Nguyệt.
Trong màn đêm ở hoàng thành, trong lòng một ngọn núi, có một đại điện to lớn uy nghiêm.
Trong đại điện, một đạo thân ảnh đối mặt với bức tường, không hề nhúc nhích, dường như một bức tượng vậy.
- Két, két...
Trong thạch động yên tĩnh đột nhiên có tiếng động, thanh âm này không lớn,
nhưng trong thạch động yên tĩnh vẫn có thể tạo nên từng đợt tiếng vọng,
có vẻ vô cùng rõ ràng.
Người đối mặt với bức tường kia vẫn không hề động đậy ngồi đó, dường như không nghe thấy tiếng vang từ sau lưng truyền tới.
Thân ảnh đi tới sau lưng người kia, cứ đứng ở đó, không hề động đậy, cũng
không hề nói gì, trong thạch động, lại trở về vẻ im lặng đáng sợ.
Dường như qua rất lâu, thân ảnh quay mặt vào bức tường kia mới động đậy, một
đạo âm thanh từ miệng hắn phát ra, bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng.
- Lần này, sao lại tới sớm vậy.
- Vì mấy ngày nay Tuyết Nguyệt, xảy ra không ít đại sự, hoàng thành, rất không ổn định.
Thân ảnh đứng đó lập tức trả lời.
- Tĩnh.
Người ngồi đó phun mạnh một chỡ, chữ tĩnh, vang vọng trong không trung.
- Tĩnh, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, đều phải tĩnh, tâm không thể có một chút dao động nào, điểm này, huynh trưởng của ngươi làm tốt hơn
ngươi nhiều, tâm ngươi, xuất hiện dao động rồi.
Người ngồi đó giọng nói vẫn bình tĩnh, ngữ điệu từ đầu tới cuối không hề có một chút thay đổi.
- Tĩnh.
Người kia im lặng chốc lát, rồi lập tức gật đầu, tâm hắn dao động lâu rồi, mà chưa được bình tĩnh lại, đã lại dao động.
- Nói xem, gần đây xảy ra những đại sự gì?
Người ngồi đó mở miệng nói.
- Lúc thiên tài Tuyết Nguyệt tụ hội người cũng biết, Nguyệt Mộng Hà một
lần nữa xuất hiện trong Tuyết Nguyệt. Hiện giờ, đại hội Tuyết Vực gần
kề, người của đế quốc Long Sơn và nước Thiên Phong đều tới rồi. Lâm
Phong, hắn giết mấy người của Thiên Phong, hơn nữa hôm nay, dẫn quân vào hoàng thành, đạp bằng Tuyết Nguyệt thánh viện.
- Đạp bằng Tuyết Nguyệt thánh viện, việc này đối với ngươi mà nói, là chuyện tốt.
Người ngồi đó nói:
- Chẳng qua cũng có chỗ xấu.
- Đúng như vậy, đạp bằng Tuyết Nguyệt thánh viện, là loại bỏ vây cánh của hắn, song, cũng đồng thời kích phát mâu thuẫn. Con lo rằng, mâu thuẫn
sẽ bị đẩy lên, khiến con không kịp ứng phó.
Người đứng đó lắc đầu thở dài, Lâm Phong dẫn quân tiến vào hoàng thành, đây là chuyện hắn không hề dự đoán được.
- Việc đã đến nước này, yên lặng theo dõi biến đổi, hiện tại cái ngươi cần, là thời gian, ngươi phải nhớ kỹ điểm này là được.
Người ngồi đó lại nói.
Người đứng đó gật gật đầu, hắn đương nhiên biết hiện giờ hắn rất cần thời gian, hắn rõ ràng điểm này hơn bất cứ người nào.
- Bên phía Nguyệt gia, cũng có động tĩnh rồi, dường như là muốn kết thông gia với hoàng thất, để Nguyệt Thiên Mệnh lấy Hân Diệp.
- Lấy Hân Diệp?
Giọng nói người kia cuối cùng cũng có một tia rung động, lập tức nói:
- Lão già Nguyệt Thanh Sơn kia, vẫn còn cố chấp, hắn muốn lấy, ta sẽ phá
hoại, hơn nữa Hân Diệp thích Lâm Phong, người có thể tác hợp cho hai
người bọn họ.
- Người không phản đối là được rồi.
Trong mắt người đang đứng lộ ra một tia vui vẻ.
- Ngộ tính của Lâm Phong rất đáng sợ, thậm chí không kém hơn hắn, thiên phú và vận khí cũng có cả, ta vì sao phải phản đối.
Người ngồi đó lần nữa mở miệng, khuôn mặt hướng về phía tường đá, khóe miệng
thoáng hiện nét cười. Lâm Phong tranh giành với Nguyệt Thiên Mệnh, sẽ
rất thú vị.
- Ngươi đến chính là muốn ta gật đầu hả, cứ yên tâm
đi làm, Tuyết Nguyệt ta đều giao cho ngươi rồi, ngươi còn lo lắng gì
nữa, cứ mạnh dạn làm đi. Với trí tuệ của ngươi, cho dù cuối cùng có
thua, ta cũng sẽ không nói gì, đó là thiên ý.
Giọng nói người ngồi đó dường như có lòng tin mãnh liệt với người đang đứng, cả Tuyết Nguyệt cũng giao cho hắn.
Sợ rằng tới bây giờ, người ngoài còn rất ít biết được, quyền lực của Tuyết Nguyệt, rốt cuộc nằm trong tay ai, chỉ có mấy người quan trọng nhất,
mới thực sự hiểu được, người đứng sau nắm giữ tất cả.
- Con hiểu rồi, phụ thân.
Người này hơi khom người nói vời người đang ngồi, lập tức lui về sau, không
hề xoay người, mà là từng bước lui về sau, đến khi ra khỏi động phủ to
lớn này.
Tiếng bước chân rời xa, động phủ đại điện, lại khôi phục yên tĩnh ngàn xưa không đổi!