- Các vị không cần câu nệ như vậy, có thể cùng nhau uống rượu phẩm trà
đã là khó có được, tùy ý đi lại một phen lại kết giao được bằng hữu, đó
chẳng phải là chuyện vui sao.
Vị sứ thần của đế quốc Long Sơn kia thấy không khí ngưng trọng thì cười nói một tiếng.
- Ta quên chưa giới thiệu tên với mọi người, ta tên là Nhược Lam Sơn.
Vị sứ thần của đế quốc Long Sơn kia giơ chén rượu lên, cất cao giọng nói:
- Có thể gặp mặt tài tuấn của hai nước là niềm vinh hạnh của mỗ, cạn ly trước để tỏ lòng kính trọng.
Nhược Lam Sơn uống cạn rượu trong chén. Mọi người vì thân phận của hắn nên cũng nâng chén rượu cùng uống.
- Vị ở bên tay trái ta là trưởng lão Tinh Mộng các Nghiêu Thiên Khu.
Người bên tay phải ta là tài tuấn của đế quốc Long Sơn ta, Kiếm Thần.
Các vị có thể giao lưu chỉ giáo lẫn nhau một phen.
Nghiêu Thiên Khu và Kiếm Thần gật đầu với mọi người, đám người cũng gật đầu đáp lại.
- Được rồi, các vị hãy tự nhiên! Vừa rồi tiếng đàn và vũ khúc vẫn chưa
tận, Vô Nhai điện hạ có thể để các vị mỹ nhân tiếp tục, tăng thêm vài
phần nhã hứng.
Nhược Lam Sơn cười nói. Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu
rồi liếc mắt ra hiệu với đằng xa, lại thay đổi một đám nữ tử xinh đẹp
khác tới đánh đàn và nhảy múa, rất tươi đẹp.
Chỉ là không khí không ở. Lúc này người của nước Thiên Phong và Tuyết Nguyệt đều có ý nghĩ xấu ở trong lòng.
Vân Phi Dương là kẻ đầu tiên ở dưới chủ vị, chỉ thấy hắn bưng chén rượu đi
đến trước người Lâm Phong, không nói lời nào mà chỉ nâng chén cười với
Lâm Phong.
- Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn ngươi, giờ ta mời ngươi một ly.
Lâm Phong cụng ly rượu của mình với ly rượu của Vân Phi Dương rồi lập tức
uống cạn. Vân Phi Dương mỉm cười rồi cũng ngửa đầu uống cạn rượu trong
chén kia.
- Chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải nói lời cảm ơn.
Nhưng hôm nay ngươi xen vào như vậy lại đắc tội không ít người, ta không chiếm dụng thời gian của ngươi nữa.
Vân Phi Dương mỉm cười rồi lập tức cầm ly rượu đi ra chỗ khác.
Mà Vân Phi Dương vừa bước đi thì Hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong
liền tới cạnh Lâm Phong, ý của Vân Phi Dương kia không cần nói cũng rõ.
- Hôm nay đúng là dịp may hiếm có được gặp tuấn kiệt của Tuyết Nguyệt,
quả nhiên là lợi hại, vừa ra tay liền giết Thiên Phong Thất Sứ của ta,
bái phục.
Phong Trần cười nói với Lâm Phong, ngữ khí khá tự
nhiên, nhưng ở đây ai cũng biết là hắn nói một đằng làm một nẻo, tâm cơ
có phần thâm trầm. Lâm Phong cũng phải thầm cảm thán, người của hoàng
giả quả nhiên chẳng mấy ai là kẻ đơn giản.
Giờ phút này Phong
Trần rõ ràng là hận không thể lập tức giết chết hắn, nhưng vẫn nở nụ
cười nhẹ nhàng như thế lại khiến Lâm Phong phải nhìn với cặp mắt khác.
- Ngày đó Thiên Phong Đệ thất sứ không hiểu lễ nghĩa, lại còn ăn nói lung tung, kẻ như thế mà sống thì đúng là khiến Thiên Phong phải hổ thẹn,
không giết thì nước Thiên Phong biết để mặt mũi ở đâu.
Lâm Phong khẽ cười nói, dường như là giết Đệ Thất Sứ là vì suy nghĩ cho Phong Trần.
- Nói như vậy thì chúng ta hẳn là nên cảm ơn ngươi mới phải.
Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ đều bước ra trước, lạnh lùng nhìng Lâm Phong, trên
người như có uy áp nhưng không phóng ra ngoài, mà chỉ giáng xuống người
Lâm Phong.
Cảm nhận được vài áp lực đồng thời áp tới, Lâm Phong cười khẩy, phóng ra một luồng sát khí vô hình.
Răng rắc, răng rắc!
Hai tiếng vang nhỏ truyền đến, chén rượu trong tay Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ
trực tiếp nổ tung, rượu văng tung tóe, bắn lên người bọn họ. Bọn họ đang nhắm hờ mắt lại mà phải mở ra, nhưng khuôn mặt đã dính đầy rượu mạnh.
Hai người này sững người, vẫn không hề động đậy, giơ tay dùng ống tay áo
lau đi rượu trên mặt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Uống rượu thì uống rượu, hai gì cần gì coi là thật như vậy, chén rượu không cách nào chịu được uy áp của chúng ta đâu.
Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Phong đã nói. Mọi
người đều nhìn sang bên này, uy áp khiến chén rượu vỡ tung kia hiển
nhiên là uy áp mà hai người kia thi triển với Lâm Phong, Lâm Phong đột
nhiên phản kích mới có thể khiến chén rượu nổ tung, đồng thời trong lúc
bọn chúng không đề phòng là khiến rượu văng lên mặt bọn họ.
- Tên Lâm Phong này đúng là chẳng khách khí gì cả.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Lâm Phong trực tiếp dùng uy áp làm chén
rượu vỡ tung, khiến đối phương mất mặt, không coi ai ra gì. Đây là điều
mà Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ chưa từng lường đến.
Đương nhiên đây
cũng là kết quả khi hai người khiêu khích Lâm Phong trước. Lâm Phong
không phải là không coi ai ra gì, chỉ là không quen nhìn đối phương như
vậy mà thôi. Hắn ghét ai thì không bao giờ che dấu, hai người kia vụng
trộm dùng uy áp áp bách lên người hắn, Lâm Phong đương nhiên là phải
phản kích, hơn nữa còn đường đường chính chính mà phản kích.
- Rượu thật mạnh.
Đệ Tam Sứ liếm liếm khóe môi, hạ giọng nói một câu, trong giọng nói khàn
khàn kia là cơn tức không cách nào che dấu được, Lâm Phong khinh người
quá đáng.
Đệ ngũ Sứ thì trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Phong, phóng khí tức ra.
- Ha ha.
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, Đoàn Thiên Lang lại đi tới bên Lâm Phong, nâng chén với Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ, cười nói:
- Hai vị không cần phải để ý. Đệ Thất Sứ và Đệ Ngũ Sứ dùng ngôn từ khiêu
khích Lâm Phong như vậy, mà Lâm Phong lại cực kỳ để ý tới Công chúa điện hạ, đương nhiên là sẽ làm một vài việc quá khích rồi. Tin là hai vị có
thể lý giải.
- Hơn nữa vừa rồi Lâm Phong cũng không nhằm vào Đệ
Thất Sứ, chỉ là đúng chuyện mà không đúng người mà thôi. Nếu kẻ mà mạnh
hơn Lâm Phong mà trêu đùa Hân Diệp Công chúa thì Lâm Phong động thủ
trong cơn tức giận, đó mới là tính cách thật.
Đoàn Thiên Lang nói như thể vô cùng hiểu biết mỗi tiếng nói mỗi hành vi của Lâm Phong vậy.
Lâm Phong quay sang nhìn Đoàn Thiên Lang, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.
- Ta quen thuộc với ngươi như vậy từ khi nào?
Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng rồi lạnh lùng quát:
- Cút!
Người của Tuyết Nguyệt đều ngạc nhiên, Lâm Phong này thật đúng là không biết khách khí là gì
Nhưng Đoàn Thiên Lang dường như chẳng để ý tới chữ cút này, con của hắn đã bị Lâm Phong giết thì một chữ cút đó thì là gì chứ. Chỉ cần có thể khiến
Lâm Phong chết thì bất cứ cái giá nào hắn cũng có thể trả.
- Tâm tư thật độc ác.
Lâm Phong nhìn Đoàn Thiên Lang. Đoàn Thiên Lang chỉ mỉm cười như không sao
cả, sau đó lui đi, mục đích của hắn đã đạt được, Thiên Phong Thất Sứ, Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ kia đều nghe rõ hàm ý trong lời của hắn.
Tất cả đều là về công chúa Đoàn Hân Diệp.
Chỉ cần nhục nhã Đoàn Hân Diệp thì dù có mạnh hơn Lâm Phong thì Lâm Phong cũng sẽ đứng ra vì Đoàn Hân Diệp.
Đệ Tam Sứ và Đệ Ngũ Sứ cười mà không nói gì thêm, đều xoay người đi chỗ
khác. Còn Phong Trần thì đang ở cạnh Đoàn Vô Nhai, hai người tán gẫu có
vẻ rất hợp ý như là một đôi bạn tốt, chẳng có vẻ gì là giống kẻ thù cả.
Đúng lúc này, có hai người đồng thời đi tới phía Lâm Phong, khiến Lâm Phong
hơi bất ngờ. Một người trong đó là Lam Kiều, mà người khác là vị thanh
niên của đế quốc Long Sơn kia, Kiếm Thần.
- Mời.
Kiếm Thần rất hữu lễ, nhường Lam Kiều trước.
Lam Kiều cũng không khách khí mà đi tới cạnh Lâm Phong, giơ chén rượu với hắn:
- Ngươi đúng là sung sướng khoái hoạt nhỉ, trái ôm phải ấp cơ mà.
Lâm Phong ngẩn ra, sau đó cười khổ, cô gái này vẫn là như vậy, cái gì cũng dám nói.
Ngay cả Kiếm Thần cũng phải sửng sốt nhìn Lam Kiều, không ngờ cô ta có quen
biết với Lâm Phong, mà trong giọng nói của cô ta kia dường như có hương
vị khác.
Lâm Phong trái ôm phải ấp, chẳng lẽ ngoài công chúa Đoàn Hân Diệp ra thì hắn vẫn còn có nữ tử khác sao? Như vậy thì kẻ này thật
đúng là có diễm phúc. Hơn nữa Đoàn Hân Diệp rõ ràng nghe được lời của
Lam Kiều nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường.
Lâm Phong và Lam Kiều chạm ly, tuy nhiên Lam Kiều lại thu chén rượu về, cười nói:
- Ly rượu này ta không phải là mời ngươi.
Nói xong, Lâm Phong khẽ gật đầu với Đoàn Hân Diệp đứng cạnh Lâm Phong kia:
- Công chúa điện hạ, tên này thật có phúc khí khi được công chúa yêu thương.
- Là phúc của ta mới đúng.
Đoàn Hân Diệp dịu dàng cười nói, chạm cốc với Lam Kiều rồi khẽ nhấp một
ngụm. Nàng thấy ánh mắt Lam Kiều có vẻ khác thường, nàng luôn cảm thấy
Lam Kiều nhìn nàng như có vài phần ghen tỵ vậy.
Gật đầu với Đoàn Hân Diệp rồi Lam Kiều lập tức quay sang nhìn Lâm Phong:
- Chúc ngươi may mắn.
Nói xong, cô ta xoay người trở lại vị trí của mình.
Lam Kiều đi rồi, Kiếm Thần đến cạnh Lâm Phong rồi ngồi xuống, nói với Lâm Phong:
- Ngươi cũng là Kiếm tu?
- Không, ta cũng không có Kiếm Vũ hồn, cũng không phải kiếm tu gì, ta chỉ tu luyện một ít kiếm pháp mà thôi.
Lâm Phong khiêm tốn đáp.
Kiếm Thần lắc lắc đầu, nói:
- Kiếm đạo của ngươi đã ẩn chứa ý chí của kiếm rồi, nếu ngươi không được
xưng là Kiếm tu thì đúng là khiến bao nhiêu người hổ thẹn.
- Ý chí?
Lâm Phong nghi hoặc, mặc dù hắn cũng từng nghe đến mấy chữ ý chí của kiếm, nhưng vẫn không hiểu chúng có ý nghĩa gì.
- Đúng, ý chí, ý chí kiếm đạo, được gọi là sinh mệnh của kiếm!
Kiếm Thần gật gật đầu, rất hứng thú với Lâm Phong, mới Huyền Vũ cảnh tầng ba mà đã có được ý chí kiếm đạo. Hắn biết rõ, chỉ bằng ý chí kiếm đạo này
cũng đủ để Lâm Phong chiến đấu vượt hai cấp, cho dù là là Huyền Vũ cảnh
tầng bốn, Huyền Vũ cảnh tầng năm, Lâm Phong cũng có thể chiến được.