Khi Lâm Phong lấy hắc liên để gạt bỏ trăm ngàn
Hỏa Yêu Lang, cũng là lúc Mộng Tình mang theo Nặc Na đã lao ra khỏi bầy
sói, đi đến nơi cửa thành của Thiên Nhai Hải Các.
Tuy nhiên giờ
phút này của thành đang đóng chặt, đã bị phong kín, mà ở phía trên xà
ngang của cửa thành có rất nhiều người ngồi ở trên đó. Những người này
là người trong Thiên Nhai Hải Các, biết được có hỏa sói hiện thế nên
người trong Thiên Nhai Hải Các lập tức có hành động, rất nhiều cường giả đều hội tụ về phía cửa thành, chuẩn bị ngăn cản sự xâm lấn của Hỏa Yêu
Lang.
Nhất là lại có một ít thanh niên thiên phú không kém, bọn
họ đều đang chuẩn bị mượn cơ hội này để chứng minh chính mình, đồng thời đây cũng là một đợt rèn luyện.
Nhìn thấy Mộng Tình và Nặc Na
chạy vội đến phía dưới cửa thành, đôi măt những người ngồi phía trên cửa thành đều lãnh đạm, không có bất kỳ một người nào lên tiếng, tất cả đều chỉ yên lặng nhìn Mộng Tình và Nặc Na.
- Các vị, ta là người của Hắc Mộc bộ lạc trên sa mạc, còn đây là bằng hữu của ta, hy vọng các vị có thể cho chúng tôi vào thành.
Nặc Na gọi những người ở bên trên, tuy nhiên sắc mặt những người đó đều
không có chút thay đối, chỉ hờ hững nhìn Mộng Tình và Nặc Na.
Không gian thật trầm mặc, giống như có một áp lực gì đó, áp lực trầm mặc này
khiến cho sắc mặt Nặc Na tái nhợt. Xem ra đúng như nàng đã phỏng đoán,
những người này không muốn để cho cho các nàng vào thành.
- Nặc Na thỉnh cầu các vị, cho ta và bằng hữu của ta vào thành.
Nhìn thấy đám người không nói gì, Nặc Na nhìn lên đám người phía trên cửa thành, hơi khom người thỉnh cầu bọn họ.
- Người trong bộ lạc chỉ là một bầy kiến hôi, làm sao có thể thoát ra
khỏi vòng vây tiễu trừ của Yêu Lang, mà có thể đến cửa thành Thiên Nhai
Hải Các này?
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra mang theo đầy nghi ngờ không tin tưởng, khiến cho thần sắc của Nặc Na cứng ngắc lại.
- Các vị, phải có tài năng như thế nào mới có thể tin tưởng chúng ta.
Nặc Na lên tiếng nói một lần nữa, ý rõ ràng khẩn thiết. Lâm Phong bây giờ
đây còn đang đấu với Hỏa Yêu Lang, nếu là không vào được bên trong thành sẽ càng có nhiều Hỏa Yêu Lang tập trung lại đây, đến lúc đó, nhất định
sẽ cắn nuốt sạch bọn họ, cho nên bất kể như thế nào, nhất định là phải
vào trong thành.
- Phải như thế nào mới có thể tin tưởng các người ư?
Lúc này, một giọng nói trêu tức vang lên, Nặc Na quay lại lại, nàng nhìn
thấy có một thanh niên đứng dựa nghiêng vào một ụ đá trên tường thành,
trong tay ôm một thanh loan đao nhìn về phía Nặc Na và Mộng Tình, trong
ánh mắt của hắn lộ ra vài phần tà quang.
Hai người nữ này đều có sắc đẹp, nhất là người nữ mang lụa mỏng che mặt kia khí chất rất xuất chúng, tất nhiên là mỹ nhân.
- Lang Yêu có thể hóa thân thành người, nhưng cuối cùng thì vẫn là yêu
không phải là người, tất nhiên, nếu các ngươi cởi hết quần áo ra, để cho mọi người chúng ta đều nhìn thấy, có lẽ chúng ta sẽ tin tưởng các ngươi mà cho các ngươi vào thành.
Người thanh niên ôm cây loan đao này tà ác nói, lập tức một trận cười ồn ào truyền ra.
- Khuyết Nguyệt công tử nói rất đúng, nếu các ngươi cởi sạch quần áo, để
chúng ta nghiệm minh chứng thân hình, tâm tình đại gia vui vẻ, nói không chừng có thể cho các ngươi vào thành.
Có người phù họa mở miệng nói.
- Ý kiến hay lắm, cởi đi nhanh lên.
Từng đợt giọng nói liên tiếp truyền đến, khiến cho đôi mắt Nặc Na cứng ngắc
lại, mà trên người của Mộng Tình thì chỉ thấy có khí lạnh, cả người
phóng thích ra.
Người trong Thiên Nhai Hải Các đều tôn sùng thực
lực, cá lớn nuốt cá bé, cực kỳ thích khỏa thân, thậm chí trên dọc đường, bất kể lúc nào cũng có thể xuất hiện người giết người. Chỉ cần người
mạnh thấy thích một vật gì đó của kẻ yếu, như là bảo vật hay là thê tử,
nữ nhân, chỉ cần thích là chiếm đoạt, điểm ấy Nặc Na sớm đã nghe thấy.
Thiên Nhai Hải Các là thế giới của cường giả là thành trì của tội ác, người
không có thực lực và chỗ dựa đều chỉ có thể ở những bộ lạc bên ngoài
thành.
Lãnh ý mạnh mẽ phóng thích ra khiến cho ánh mắt mọi người kinh ngạc, quay lại nhìn Mộng Tình.
- Nữ tử này thật có hương vị, xem ra bản công tử phải đích thân đối với nàng nghiệm minh chứng thân.
Khuyết Nguyệt công tử đứng dậy, vẫn như trước, tay cầm loan đao, hai đầu lông
mày mang theo ý ác nghiệt, tiếng nói của hắn vừa hạ xuống, lại có một
trận cười vang truyền ra.
- Giết!
Một cỗ hàn ý kinh khủng hung mãnh bổ ra, thân thể Mộng Tình run lên, nàng dẫm mạnh chân xuống
đất, thân thể vọt lên bay về hướng Khuyết Nguyệt công tử.
Nặc Na
nhìn thấy Mộng Tình động thủ với người trong Thiên Nhai Hải Các, trên
mặt nàng càng thêm trắng bệch, xong rồi, xem như là các nàng có muốn vào thành cũng là không thể nào.
Quay đầu lại, Nặc Na nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy ở nơi đó một trận cuồng sa điên cuồng chấn động, giống
như có một cơn lốc vòi rồng bay lên không, mà ở trong cơn lốc này, Nặc
Na thấy rõ ràng có một bóng người, đó là Lâm Phong.
Nhìn thấy Lâm Phong tiến lại, trong lòng Nặc Na dường như là có chút nhẹ nhõm hẳn đi, nàng rất có lòng tin ở Lâm Phong.
- Ây!
Đám người kia dường như cũng cảm giác được cỗ khí tức mạnh mẽ kia đang tới
gần, đôi mắt nhìn về hướng xa xa, lập tức bọn họ cũng nhìn thấy được
thân ảnh của Lâm Phong đang cuốn động, cát bay cuồn cuộn hướng đến phía
bên này.
Ầm!
Cát bay cuốn động phóng lên cao, một bóng người trực tiếp từ trong cát vàng cuồn cuộn lao ra hướng tới của thành Thiên Nhai Hải Các, thẳng đến nơi
mà Mộng Tình đang va chạm với Khuyết Nguyệt công tử.
- Dừng lại!
Một tiếng quát lạnh lùng truyền ra, lập tức ở bên cạnh Khuyết Nguyệt công
tử có một bóng dáng phóng lên không, phải ngăn cản thân hình của Lâm
Phong.
Đúng lúc này, giữa hư không có một cỗ sát phạt ý vô cùng
kinh khủng bùng ra, cỗ sát phạt khí này cực kỳ đáng sợ, nó làm lòng
người run rẩy.
Nhất là tên vừa bước ra kia, phải đối mặt với khí sát phạt cường liệt nhất, trong lòng không khỏi sinh ra một ý hối hận,
đang êm đẹp lại bước ra ngoài làm gì.
- Giết!
Một âm thanh tiêu điều xơ xác từ trong hư không phun ra, trong ánh mắt thân ảnh kia, ngoài nỗi hối hận còn có một nỗii sợ hãi vô tận sát nhập vào, kiếm khí
sát phạt mãnh liệt khủng bố khiến cho trong tim của hắn bắt đầu đập rộn
lên, lập tức trong đôi mắt của hắn cùng với đám người, một đạo kiếm
quang khủng bố giết chóc từ trong hư không chém xuống, một kiếm này chỉ
có giết chóc, nhanh đến không thể tin được.
Xuy xuy!
Khi
bóng dáng kia xuất hiện, trực tiếp trên giữa hư không bị kiếm khí xé
rách chém thành hai đoạn, thậm chí đến cả máu cũng không kịp bắn ra, làm cho tâm của cà đám người kia hung hăng run rẩy.
Bóng người này là ai? Thật bá đạo, sát phạt thật mạnh!
Thiên Nhai Hải Các là thành trì của tội ác, ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi sùng bái
kẻ mạnh. Khi Nặc Na và Mộng Tình đến, Nặc Na đã năn nỉ bọn họ cho vào
trong thành, nhưng lại bị đám người ức hiếp, cười nhạo, làm nhục, châm
chọc, một chút cũng không thèm để ý. Vậy mà khi thời điểm Lâm Phong đến, một câu cũng không thèm nói, trực tiếp lấy thực lực mạnh mẽ giết chết
một người lại làm cho trong lòng người ta chấn động, không người nào còn dám lộ ra châm chọc, chỉ có kiêng kị.
Đây là phép tắc của thành trì tội ác, cũng là quy luật của thế giới võ đạo.
Ầm ầm!
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang động truyền ra, đó là Mộng Tình và Khuyết
Nguyệt công tử đụng vào nhau. Thân thể của Mộng Tình lui về phía sau,
nhưng lại được Lâm Phong tiếp được ngay trong hư không, lập tức ôm nàng
đáp xuống mặt đất.
- Không sao chứ?
Lâm Phong hỏi Mộng Tình, Mộng Tình lắc lắc đầu, chỉ có điều trong ánh mắt của nàng mang theo một đám hàn khí.
- Giao cho ta.
Lâm Phong thản nhiên nói, ánh mắt của hắn quay lại rơi vào thanh xà bên
trên của thành của Thiên Nhai Hải Các, thân thể bật lên, trên người của
hắn đều là sát phạt khủng bố.
Đám người kia nhìn thấy đôi mắt của Lâm Phong, trong lòng đều không tự chủ được thấy lạnh cả người, người
này lạnh quá, sát phạt quyết đoán.
Xem ra nữ tử vừa rồi bị lời nói làm nhục kia, là nữ nhân của hắn.
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Lâm Phong đã rơi vào trên người Khuyết Nguyệt
công tử, khiến cho thần sắc công tử Khuyêt Nguyệt cứng đờ, hắn cũng đồng dạng nhìn Lâm Phong chằm chằm.
Chân nguyên điên cuồng hồi tụ,
tay Lâm Phong đưa nghiêng tại đó, chân nguyên khủng bố đích thực hóa
thành một ngọn hỏa kiếm, trên thân kiếm còn có thêm những sợi ánh sáng
sát phạt màu đen.
Cả người Lâm Phong đều đắm chìm trong giữa ngọn lửa, dương hỏa chân nguyên giống như muốn đốt hết mọi thứ.
Ánh mắt Khuyết Nguyệt công tử nghiêm túc, loan đao trong tay rút ra khỏi
vỏ, cảm giác lạnh toát trên thanh đao thẩm thấu ra như một vầng trăng
khuyết, ánh trăng thê lương chiểu vào phía trên mặt đất rộng lớn.
Lâm Phong bước chân ra không nói một câu, chỉ có sát phạt.
Lực chân nguyên càng ngày càng khủng bỗ, kiếm trong tay Lâm Phong càng ngày càng chói mắt, đám người nhìn thấy Lâm Phong, một cỗ ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, ánh sáng mặt trời khắc ở trên người Lâm Phong không ngờ
cũng trực tiếp dung nhập vào giữa ngọn lửa chân nguyên của Lâm Phong.
Chỉ mới là vửa bước ra, thân thể của Lâm Phong đã được ngọn lửa chân nguyên phủ kín, trên người của hắn chỉ có ngọn lửa, cả thân ngưởi là một ngọn
lửa.
Ầm!
Một cỗ khí tức mạnh mẽ phóng lên cao, ánh lửa
trên người Lâm Phong bay lên không, hơi thở trên người Lâm Phong lan
tràn ra càng thêm đáng sợ, cảnh tượng này khiến cho trong lòng mọi người đều run lên.
- Đây là đột phá?
Rất nhiều ánh mắt đã cứng
ngắc tại nơi đó, chiến ý Lâm Phong thiêu đốt, lửa thái dương chiếu rọi
trên người, khiến cho ngọn lửa chân nguyên của Lâm Phong càng ngày càng
mạnh, nhưng lại trợ giúp hắn đột phá.
- Thật đáng sợ, như vậy mà có thể đột phá.
Lâm Phong vừa rồi phóng đãng hống hách như vậy, hiện giờ thực lực lại đột
phá, chẳng phải là càng mạnh, Khuyết Nguyệt công tử nguy hiểm rồi.