Đám người ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, trong hư không Lâm Phong giống
như vầng thái dương chói mắt làm đau đớn đôi mắt của bọn họ, làm cho bọn họ không thể nào có thể nhìn thẳng được.
- Thật đáng sợ.
Trong lòng đám người khẽ run lên, trong hư không kiếm của Lâm phong như một
vừng thái dương chiếu rọi hết thảy, đốt giết hết thảy mọi người.
Mà ở chỗ kia, hai cường giả Huyền Vũ cảnh vừa bay lên hư không, cũng đang
ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong cao hơn bọn họ. Ở trong hư không, trong
lòng họ lại càng run lên mãnh liệt, những tia sáng kia khiến cho ánh mắt bọn họ không thể mở ra được, nó quá mức rực rỡ.
- Đại Quang Minh chi kiếm.
Một giọng nói từ trong miệng Lâm Phong thốt ra, lập tức kiếm và thái dương
chiếu rọi chiết xạ ra, khiến cho lòng người run sợ như trước ánh sáng
mặt trời.
Nóng cháy, rực rỡ, lóa mắt bạo ngược, không ai có thể nhìn thẳng vào kiếm này, đó là Thái Dương chi kiếm.
Ngày trước, Lâm Phong thường quan sát mặt trời, xem mặt trời mọc, mặt trời
lặn mà lĩnh ngộ ra ba đạo kiếm pháp, ánh sáng mặt trời sung mãn, tinh
thần phấn chấn, đó là Quang Minh chi kiếm, rực rỡ như thái dương, còn
Tịch Dương chi kiếm nghĩa là kiếm mặt trời chiều, phồn hoa kết thúc.
Mà hiện giờ thì Lâm Phong lại tu công pháp thái dương, Đại Nhật Phần Thiên kinh, đối với mặt trời thì lại càng lĩnh ngộ sâu ơn. Giờ phút này một
kiếm rực rỡ của hắn phát ra chính là đem mặt trời đốt thiên kinh, dung
hợp giữa bản thân hắn và Quang Minh chi kiếm, lại thêm kiếm ý cảnh Nhân
Kiếm Hợp Nhất, đó chính là thành tựu lớn nhất của Quang Minh chi kiếm.
- Đại Quang Minh chi kiếm.
Trong lòng đám người lại run lên mãnh liệt, lập tức ánh mắt của bọn họ đều
nhắm lại. Một kiếm này chói lóa làm cho bọn họ đều không thể mở được
mắt, chỉ có nhắm mắt lại, trong đầu vang vọng lời nói nghiêm trang của
Lâm Phong.
Nhưng nó lại quá khủng bố làm cho bọn họ đến một kiếm cũng không dám nhìn.
Khi hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh bay lên không đánh tới Lâm Phong kia,
đồng thời trong lòng của họ cũng run lên mãnh liệt, ánh mắt của bọn họ
hơi hơi híp lại, bọn họ không thể nhìn thẳng vào kiếm của Lâm Phong.
Nhưng bọn họ cũng có thể mơ hồ cảm giác được, Đại Quang Minh chi kiếm của Lâm Phong đang từ trên bầu trời giáng xuống.
Một cảm giác nguy cơ đến cực điểm lan tràn trong lòng bọn họ, thân thể của
bọn họ cũng dừng lại không phóng lên cao nữa, chân nguyên lực cuồng bạo
nở rộ phóng lên bầu trời.
Nhưng mà, chân nguyên lực đích thực
phóng lên cao kia lại trực tiếp từ trong kiếm quang mai một rơi xuống,
phát ra tiếng xuy xuy vô ảnh, vô hình.
Trong không trung hào
quang sắc vàng chói mắt bao phủ thân hình Lâm Phong và hai gã cường giả
Huyền Vũ cảnh vào trong đó. Đám người kia đã không nhìn thấy ba bóng
người kia đâu nữa, chỉ có ánh sáng mặt trời kia là rung động lòng người.
Trong không gian lúc này là một cảnh tĩnh mịch, một lát sau ánh sáng mặt trời dung hợp trong kiếm quang biến mất, những bóng người vừa mới biến mất
kia lại xuất hiện trở lại trước mắt mọi người. Tuy nhiên lúc này thì ba
đạo bóng người chỉ còn lại có một đạo bóng người duy nhất, đó là Lâm
Phong.
Hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh kia cũng không trông thấy
đâu nữa, ngoại trừ Lâm Phong, ở phía trên hư không còn có mấy đám lửa
đang từ từ thiêu đốt, đỏ bừng lên dưới ánh mặt trời.
- Chết rồi.
Trong lòng đám người run rẩy, sau khi Đại Quang Minh chi kiếm hạ xuống, hai
gã cường giả Huyền Vũ cảnh bị kiếm quang hoàn toàn bao phủ biến mất,
cảnh tượng đó thực sự rất rõ ràng.
Rất hiển nhiên là hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh kia đã bị chết, bọn họ bị Lâm Phong chém chết.
- Thực lực của Lâm Phong thật là khủng khiếp.
Trong lòng đám người âm thầm run rẩy, thật là đáng sợ, vừa rồi hai người kia
chính là người của Vũ gia cường giả Huyền Vũ cảnh, mặc dù có khinh địch, nhưng dẫu sao thì bọn họ làm sao đến ngay một kiếm cũng không thể tiếp
được.
Hơn nữa, vừa rồi Đại Quang Minh chi kiếm nếu là đối lại
bọn họ tất nhiên là bọn họ cũng không thể tiếp được, nếu là bọn họ đối
diện với Lâm Phong thì cũng chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ.
Bây giờ người ta mới ý thức tới người thanh niên tài tuấn này, ngày đó khi
bước vào hoàng thành hắn còn là một thiếu niên hết sức lông bông, hiện
giờ hắn đã chân chính trưởng thành, hóa thân thành một lực lượng hết sức đáng sợ, bất luận ai trêu chọc hắn, hắn đều giết.
Đích hệ của Vũ gia, Vũ Thiên Hành, bị giết.
Hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh, một kiếm chém chết không có bất kỳ lưu tình.
Không chỉ có những người khác mà ngay cả Vũ Cừu, đôi mắt của hắn cũng đang
ngưng lại kia khó coi vô cùng, gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm.
Hai người vừa rồi là hai cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai vẫn đi theo bên
cạnh hắn, mặc dù là Vũ Thiên Hành cũng không thể chỉ huy được. hắn nghĩ
rằng chỉ cần hai người bọn họ là có thể dễ dàng gạt bỏ Lâm Phong, là có
thể hành hạ Lâm Phong, đó là một điều tuyệt đối không phải nói chơi.
Nhưng sự thật thì lại chấn động lòng người như thế, hắn còn chưa kịp
phản ứng thì hai cường giả Huyền Vũ cảnh kia đã bị kiếm quang bao phủ,
ngay cả cơ hội cứu viện cũng không có.
- Kẻ này, nhất định không thể lưu.
Vũ Cừu nheo mắt lại, sát ý chẳng những không yếu đi mà ngược lại càng ngày càng mạnh, Lâm Phong đối với hắn đã cấu thành nỗi uy hiếp lớn.
Thiên phú của Lâm Phong rất là yêu nghiệt, ngày xưa khi còn ở Thiên Nhất học
viện, lúc Lâm Phong và Hắc Ma đánh nhau thì Vũ Cừu cũng ở đó, nhưng khi
đó Lâm Phong cũng chỉ có thể thắng được Hắc Ma mà thôi, chiến lực Linh
Vũ cảnh tầng bảy ở trước mặt hắn cũng không đáng phải nhắc tới, bất quá
cũng chỉ tồn tại giống như một con kiến. Nhưng hiện giờ, mới cách đó
không bao lâu, Lâm Phong đã mạnh đến mức có thể giết thuộc hạ của hắn,
hơn nữa lại chỉ dùng có một kiếm.
Nếu mà không giết Lâm Phong, đi qua vài năm nữa sẽ còn kinh khủng hơn.
Lâm Phong đạp trên chân nguyên lực, hóa thành một thanh kiếm hư ảo đứng
vững ở phía trên hư không, hắn lạnh lùng quan sát Vũ Cừu, nói:
- Không phải muốn chặt hai tay hai chân của ta đấy sao? Tại sao còn chưa đến?
Giọng nói lãnh đạm của Lâm Phong vừa dứt lại làm cho trong lòng đám người
hung hãn co quắp lại, Lâm Phong đúng quả thật là hết sức lông bông, hắn
đứng ở trong hư không, đúng là không sợ Vũ Cừu một chút nào, chiến ý
thiêu đốt mời Vũ Cừu một trận chiến.
Đám người này giờ mới ý thức tới, Lâm Phong, từ đầu đến cuối vốn không sợ hãi Vũ Cừu. Chỉ có điều
người của Vũ gia thì cứ cho rằng Lâm Phong sợ họ, không dám cãi lại lời
bọn họ, cho nên bọn họ uy hiếp Lâm Phong. Họ biết rất rõ tính mạng Vũ
Thiên Hành đang nằm trong tay Lâm Phong mà Vũ Cừu còn dám dõng dạc uy
hiếp Lâm Phong, cuối cùng đẩy Vũ Thiên Hành vào đường chết.
Sắc mặt Vũ Cừu cứng đờ, hắn thật không thể ngờ rằng, Lâm Phong lại dám khiêu chiến với hắn.
Mặc dù thực lực của Vũ Cừu là yếu nhất bên trong mấy vị huynh đệ của Vũ
gia, nhưng vẫn là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bốn, có thể nói ở Hoàng
thành hắn có thể ngang nhiên đi lại, người có thể chiến thắng hắn không
nhiều lắm, mà đều là người của những thế lực lớn.
Nhưng giờ phút
này, Lâm Phong, một hậu bối mới xuất hiện không ngờ dám từ trên cao nhìn xuống hắn, lại dám cùng với hắn một trận chiến.
Đây đối với Vũ Cừu mà nói, không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã, một loại nhục nhã mãnh liệt nhất.
- Không biết sống chết.
Trong miệng Vũ Cừu phun ra một giọng nói lạnh như băng, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong nói:
- Hôm nay ngươi giết đệ tử Vũ gia ta, ta đã nói rồi, thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, mặc dù ngươi có thể nhất thời để cho nhị hoàng tử
bảo vệ họ, nhưng cũng bảo bọn họ không được một đời. Chỉ cần Vũ gia ta
còn, thì những người liên can đến ngươi đều phải sống trong sợ hãi.
Lâm Phong lạnh như băng nhìn xuống Vũ Cừu ở phía dưới, giọng nói băng hàn đáp lại:
- Căn cứ vào những lời này của ngươi, nếu Lâm Phong ta không chết, người
Vũ gia sẽ không có ngày nào yên tĩnh, cho đến khi Vũ gia không còn tồn
tại.
- Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội sống được sao?
Trên người Vũ Cừu một cỗ sát khí phóng lên cao, chân nguyên mênh mông hóa
thành thực chất bạch quang chập chờn trong hư không, lúc này Vũ Cừu đứng ở đó, giống như một tòa núi cao.
Cảm nhận được cỗ sát khí này,
trên người của Lâm Phong cũng đồng thời phá diệt tất cả sát ý và chiến ý bất khuất thiêu đốt rừng rực trên người.
Đánh, lúc này chỉ có
đánh không có một lựa chọn nào khác, ngươi sợ hãi cũng thế, lo sợ cũng
thế, chiến đấu là không có cách nào tránh khỏi, một khi đã như vậy thì
sợ hãi cũng có dùng để làm gì. Hắn là Lâm Phong, không phải là Vũ Thiên
Hành.
Lâm Phong, hắn cũng không đem hy vọng ký thác vào trên
thân người khác, kể cả Đoàn Vô Nhai, tại cái thế giới lạnh lùng này, chỉ có mình có thể đáng tin, cầu người khác không bằng mình tự cứu mình.
Đám người dường như cũng bị chiến ý trên người Lâm Phong lây nhiễm, trong
đôi mắt vài người hiện lên vài phần hướng tới. Nam nhi, chính là đầu đội trời chân đạp đất, một thân ngông ngênh, mặc dù thực lực không bằng
người thì cũng chẳng sao, cứ thẳng lưng bất khuất.
Vũ Thiên Hành, hắn ngạo mạn là mặt ngoài, còn Lâm Phong ngạo mạn là từ trong cốt tủy.
- Có tác dụng gì không?
Khóe miệng Vũ Cừu toát ra một nụ cười lạnh như băng, một chân đập lên mặt
đất, lập tức thân thể hắn phóng lên cao bắn vào hư không nhanh như một
tia chớp, màu trắng chân nguyên hóa thánh một dòng khí mênh mông, cực kỳ rực rỡ.
- Chém.
Lâm Phong tức giận quát một tiếng, mũi
kiếm nhô lên cao chém xuống. Nhanh, tốc độ của Vũ Cừu quả là nhanh, hắn
thậm chí không thể kịp tiếp tục tích lũy lực lượng, kiếm trực tiếp rơi
xuống.
- Ầm ầm!
Không gian rung lên, một lực lượng vô cùng lớn giáng xuống trên thân người của Lâm Phong, những đường kiếm quang
vô tận kia dường như đều bị áp chế ở bên trong.
Thân thể của Lâm Phong bắn về phía sau giống như một mũi tên, Huyền Vũ Cảnh tầng bốn,
bất kể là lực lượng hay là tốc độ cũng không phải là thứ mà hắn có thể
so sánh được, những ba cái cảnh giới, hơn kém nhau quá lớn.
Không gian gào thét, màu tím mênh mông, đại dương mênh mông xuất hiện tại hư
không, cuốn lấy thân thể của Lâm Phong. Từng đường xúc tu màu tím kéo
dài ra, Lâm Phong, trong giờ khắc này giống như có vô số cánh tay yêu
xà, trong hư không lay động.