Ở trong trí nhớ của tôn giả, công pháp hùng mạnh có rất nhiều loại. Công pháp về kiếm có Khô Mộc kiếm, dùng chân nguyên tạo ra Khô Mộc kiếm tàn
sát thiên hạ, là công pháp chém giết.
Công pháp mang thuộc tính hàn thì có Băng Phong Vô Cực, dùng chân nguyên ngưng tụ thành băng tuyết, đóng băng mọi thứ
Thậm chí còn có hắn thuật đại đạo, hồi sinh vạn vật, chính là thuật Diệu Thủ Hồi Xuân, dùng chân nguyên để khôi phục, có thể chữa khỏi thương thế do dùng vũ lực. Rất ít võ tu tu luyện loại công pháp này, phần lớn là
người luyện đan tu luyện.
Có được thần thông thuật hồi sinh lợi
hại, được người người tôn sùng, kính nể, vì cùng thần hắn kết bạn, có
đôi khi có thể được cứu mạng.
Dù sao ai cũng có lúc bị thương
nặng, hơn nữa, miệng vết thương do công kích hùng mạnh gây ra, võ tu chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân thì rất khó hồi phục hoàn toàn. Cho dù
thân thể không có việc gì, cũng có thể sẽ ảnh hưởng tới tu vi.
Nhưng đối với công pháp về thuật hồi sinh, Lâm Phong cũng không có quá nhiều
hứng thú, hắn cũng không có ý định đi hành hắn cứu thế.
Lựa chọn công pháp có thể quyết định tới thành tựu sau này, thậm chí ảnh hưởng
tới cả vận mệnh. Lâm Phong không thể không thận trọng.
Công pháp
trong trí nhớ tôn giả đều là công pháp có đẳng cấp cực kỳ cao, có lẽ
phải chờ tới khi hắn đi vào cảnh giới của tôn giả mới đổi công pháp hùng mạnh để tu luyện. Tôn giả đối với Lâm Phong bây giờ thực xa xôi, chỉ là đẳng cấp hùng mạnh tồn tại trong truyền thuyết.
Cường giả như thế, phất tay cũng có thể làm núi cao sụp xuống, sông ngòi khô cạn.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, trên hoàng thành Đông Lăng, một bóng người cô đơn đứng yên không nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại.
Mặt
trời chói chang dần dần đi lên, sưởi ấm toàn bộ mặt đất, độ ấm trên Đông Lăng cũng tăng lên rõ rệt, không có chỗ nào có thể thoát khỏi ánh mặt
trời chiếu tới.
Mặt trời là thứ bá đạo nhất trong tự nhiên. Mặt
trời mọc, mặt trời lặn, nhân loại có mạnh mẽ đến mấy cũng không cách nào ngăn cản.
Lúc này, Lâm Phong mở mắt ra, một chút ánh sáng nóng
rực hiện lên. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng lên trời, nhìn
lại mặt trời chói chang kia không chút e dè mặt trời làm chói mắt.
- Chỉ dựa vào ngươi.
Lâm Phong nói một tiếng, ánh mắt trang nghiêm.
Đại Nhật Phần Thiên kinh là phải tu luyện dưới ánh mặt trời chói chang, hấp thụ ánh sáng mặt trời, ngưng tụ chân nguyên thành Nhật Hỏa đốt cháy
trời đất.
Lâm Phong quyết định từ bỏ các công pháp khác, tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh. Tuy Đại Nhật Phần Thiên kinh có điểm xuất
phát thấp nhất, là loại công pháp hạ phẩm. Nhưng Đại Nhật Phần Thiên
kinh cũng là bộ công pháp duy nhất có thể tiến hóa, cấp bậc công pháp
dựa vào độ mạnh của Nhật Hỏa chân nguyên.
Nhật Hỏa chân nguyên càng mạnh công pháp càng bá đạo, tới cực hạn, sẽ như lửa mặt trời, có thể thiêu đốt trời đất.
Đây là một bộ công pháp, càng tu càng hùng mạnh. Nhưng tu luyện công pháp
này cũng rất khó khăn, hấp thụ ánh mặt trời chói chang, để ngọn lửa của
mặt trời thiêu đốt, rèn luyện thân thể, ngưng tụ thành Nhật Hỏa chân
nguyên, cần người có nghị lực to lớn mới có thể kiên trì.
Đã
quyết định là Lâm Phong không hề do dự, trực tiếp ngồi xuống khoanh
chân, ngồi ở phía trên Đông Lăng, dựa theo trí nhớ bắt đầu vận hành công pháp.
Nguyên khí trong thân thể điên cuồng lưu chuyển. Ánh mặt
trời chiếu trên người Lâm Phong, là từng đợt ánh sáng nóng rực bám trên
thân thể Lâm Phong, lập tức bị nuốt vào, đem cả một luồng hào quang nóng rực nuốt trọn.
Không bao lâu, người Lâm Phong trở nên vô cùng
chói mắt. Thân thể hắn như biến thành cái gương, hấp thụ ánh sáng mặt
trời, khiến ánh sáng mặt trời vô tận không ngừng đi vào thân thể hắn,
dần dần dung hợp cùng chân nguyên trong cơ thể hắn, khiến cho chân
nguyên của hắn mang theo lực lượng nóng cháy, cuồng bạo.
Đồng
thời, thân mình Lâm Phong cùng chịu đựng sự thiêu đốt đáng sợ của mặt
trời, ánh mặt trời gay gắt dung hợp cùng chân nguyên, đồng thời cũng
thiêu đốt thân thể hắn.
Tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh dựa vào ánh sáng mặt trời, vì vậy mặt trời càng mạnh, tu luyện càng có hiệu
quả, đồng thời, thân thể cũng bị thiêu cháy ác liệt. Mà ngày mưa dầm
hoặc ban đêm, mặc dù có ánh nắng, nhưng hiệu quả kém hơn rất nhiều. Trừ
khi hắn tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh tới một cảnh giới nhất định,
có thể dẫn ánh sáng mặt trời tập trung cung cấp không ngừng lên người
hắn, để cho hắn hấp thụ tu luyện.
Thời gian hai ngày nháy mắt
trôi qua, Lâm Phong đã ngây người trên Đông Lăng ba ngày. Ba ngày sau,
cũng chính là ngày hôm nay, là ngày Lâm Phong và Độc Tí quyết chiến.
Mở mắt ra, ánh mặt trời chói lóa nở rộ, vô cùng rực rỡ.
Mà chân nguyên lực lưu chuyển trong người hắn, đã có vài phần của ánh mắt trời nóng rực, vô cùng rực rỡ.
- Đại Nhật Phần Thiên kinh, tu luyện khá chậm.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, Đại Nhật Phần Thiên kinh thực bá đạo, hiệu quả cũng phi thường mạnh. Nhưng Lâm Phong lại ngại việc tu luyện
chậm, kỳ thực nếu đổi lại là người khác, tuyệt không có khả năng tu
luyện nhanh như hắn.
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, thực nguyên trên người hắn đã có mang theo ánh nắng.
Đứng dậy, Lâm Phong nhìn thoáng qua mặt trời treo trên cao, trong mắt hiện
lên một tia sáng chói mắt. Cuối cùng cũng có một ngày, Lâm Phong hắn
cũng lóa mắt như vầng thái dương kia. Nơi Đại Nhật Phần Thiên kinh giáng xuống, trời đất cũng phải e ngại.
Thân thể khẽ động, Lâm Phong
đi xuống Đông Lăng, chỉ trong khoảng khắc liền biến mất không thấy. Ở
phía dưới Đông Lăng, hắn sải bước hướng phía Thiên Nhất học viện.
Sau khi Lâm Phong rời khỏi, hai bóng người hiện ra trên Đông Lăng, đi đến
chỗ Lâm Phong vừa ngồi. Nhìn chỗ Lâm Phong tu luyện, bọn họ đều hít sâu
một hơi, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Đây là tu luyện công pháp gì?
Một người nói nhỏ, ánh mắt chấn động. Chỉ thấy trên Đông Lăng, mặt đất chỗ
Lâm Phong vừa ngồi đã biến thành một mảnh đất khô cằn. Mặt đất bị đốt
cháy thật chỉnh tề, mang theo hơi thở cô quạnh, thậm chí đến bây giờ vẫn còn có khói khét bay ra từ trong đó.
Chỉ ngồi dưới đất tu luyện
đã có thể như thế, có thể thấy được chắc chắn, vừa rồi người nọ đã tu
luyện một loại công pháp cực kỳ kinh người.
Nhưng mà Lâm Phong
cũng không biết những chuyện đã phát sinh sau khi hắn rời đi. Hắn thậm
chí còn không chú ý chỗ mình ngồi bị khí nóng đốt cháy hoàn toàn, biến
thành mảnh đất khô cằn.
Trên võ trường trung tâm, bên ngoài tháp tu luyện của Thiên Nhất học viện, rất nhiều người đã tới chờ đợi.
Đám người đó đều không quên, hôm nay chính là ngày Lâm Phong cùng Độc Tí hẹn đấu một trận.
Ngày ấy, Cùng Bích Lạc chiến thắng Độc Tí một cách vang dội, được mọi người gọi là người đứng đầu Thiên Nhất học viện.
Nhưng mà đệ nhất ngày xưa, Độc Tí lại thành nền, thành đá kê chân cho Cùng
Bích Lạc, đương nhiên hắn không cam lòng. Hỏi Lâm Phong Vũ hồn có lợi
hại không, Lâm Phong trả lời không có Vũ hồn mà là dựa vào bản thân. Đây chắc chắn đã chọc giận Độc Tí, hắn nhục mạ, uy hiếp Lâm Phong, vì vậy
có trận chiến ngày hôm nay.
Tình cảnh này cũng rất tương tự với
lần hẹn chiến của Lâm Phong và Hắc Ma lúc trước. Đó là người đầu tiên
trong Thiên Nhất học viện nhận thức Lâm Phong, là thanh niên phóng túng, ngang ngạnh.
Bây giờ, thời gian đã qua lâu như vậy, Lâm Phong
đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng đối thủ của hắn đã không phải là
người xếp hạng mười trong mười đại đệ tử, Hắc Ma, mà là đệ nhất, Độc Tí, bây giờ đã bước vào Huyền Vũ cảnh, võ tu hùng mạnh.
Trận chiến hôm nay đáng để mọi người chờ mong, đương nhiên sẽ phi thường phấn khích.
Độc Tí tuyên bố, lúc trước cho dù Lâm Phong đỡ được một kiếm của hắn, nhưng không nhất định có thể tiếp được kiếm thứ hai, rất nhanh, tất cả đều sẽ có kết quả.
Đột ngột trong không gian, có một cỗ đao ý điên
cuồng, mạnh mẽ ngút trời, đem toàn bộ trời đất bao lại ở trong. Cỗ đao ý này khiến lòng người phát lạnh, thực áp lực.
Ngẩng đầu nhìn lên, mọi người liền nhìn thấy Độc Tí đạp trên đại đao bằng chân nguyên, gào thét mà tới, uy phong vô cùng.
Lúc này Độc Tí đã không còn vẻ suy sụp khi thua Cùng Bích Lạc nữa, lại khôi phục tự tin và kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại toát lên vài phần ngoan lệ. Hôm nay hắn sẽ lấy Lâm Phong để rửa sạch nỗi nhục ngày ấy, dù không còn là đệ nhất ở Thiên Nhất học viện thì cũng không thể để tôn nghiêm bị đả thương.
Một lát sau, Độc Tí đã đi tới trước tháp tu luyện, trên không trung trên mọi người kia.
Ánh mắt bá đạo lạnh lùng, quét qua đám người, Độc Tí cười lạnh một tiếng:
- Thế mà lại không có mặt, thì ra Lâm Phong chỉ dám nói ở ngoài miệng, là hạng người hèn nhát. Xem ra ngày trước coi trọng, nhìn hắn là mười phần sai.
Đám người nhìn quanh, xì xào, bàn tán. Lâm Phong quả thực
không có mặt, chẳng lẽ thật sự như Độc Tí nói, Lâm Phong chỉ là một
người hèn nhát?
Lần trước Cùng Bích Lạc khiêu chiến, phòng thủ mà không đánh. Lần này chủ động khiêu chiến Độc Tí lại chậm chạp không xuất hiện.
- Tu vi của ngươi thật kém cỏi, khó trách bị người khác đánh bại dễ dàng.
Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau Độc Tí truyền tới, khiến cho ánh mắt hắn run rẩy. Xoay người, hắn nhìn rõ bóng người đang đứng trên đỉnh tháp tu luyện, đang cười lạnh nhìn hắn:
- Ta vẫn luôn đứng ở đây, thế
nhưng ngươi đều không phát hiện ra, lại vẫn dám nói người khác cuồng
vọng, tự đại. Ngươi mới là kiêu căng, ngạo mạn, mất đi danh hiệu Đệ Nhất Thiên Nhất học viện, cũng không có gì khó hiểu