Phía sau Lâm Phong, ánh mắt thiếu niên kia trở nên nóng bỏng. Vừa rồi
cậu ta không ngờ vị thanh niên trẻ tuổi phong độ này lại là Lâm Phong mà cậu sùng bái.
- Xin lỗi, ta nói sai rồi.
Tên nhục mạ Lâm
Phong kia sắc mặt cứng ngắc lại, khóe miệng hơi co quắp. Hắn cũng chỉ
dám nói sau lưng chứ đối mặt trực tiếp với vị thanh niên trong lời đồn
kia, hắn làm gì còn nửa điểm đắc ý kiêu ngạo, hiện giờ sắc mặt hắn tái
nhợt hắn hệt như người chết.
- Xin lỗi?
Lâm Phong buồn cười, trào phúng hắn không xứng ở cùng hai vị mỹ nữ, lại nhục nhã hắn, giờ một tiếng xin lỗi là xong chuyện sao?
- Miệng ngươi bẩn quá!
Lâm Phong nói xong thì giơ tay lên, như một loại ảo ảnh chém ra.
Ầm!
Kèm theo tiếng khẽ hô lên của đám người xung quanh, người kia trực tiếp bay lên rồi rơi thật mạnh xuống đất, miệng hộc máu tươi, ngay cả răng nanh
cũng rụng mất.
Tên kia ho khụ khụ hai tiếng, ánh mắt đầy phẫn hận, nhưng sau đó chỉ cúi đầu xuống chứ không dám nhìn Lâm Phong.
- Một tên rác rưởi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, thật đáng buồn.
Lâm Phong trào phúng một câu rồi quay đầu lại, mỉm cười gật đầu với thiếu
niên kia. Thiếu niên kia giật mình, ánh mắt đầy kích động.
Lâm Phong đi đến lan can ban công ngoài quán rượu, nhìn đám người nhộn nhịp, náo nhiệt bên dưới kia.
Ở nước Tuyết Nguyệt, hôn lễ có thể tự làm theo ý mình, người không có
thực lực và thế lực thì có thể trực tiếp kết thành vợ chồng, thậm chí
còn chẳng cần phải tổ chức bất cứ nghi lễ gì, có một số bạn lữ theo đuổi võ đạo cũng là như thế. Đương nhiên một số kẻ có thế lực hùng mạnh thì
ngày đại hôn của bọn họ phải vô cùng long trọng, phải rầm rộ khiến cho
toàn thành đều biết để biểu thị rằng uy nghiêm của bọn họ mênh mông như
biển.
Lần này đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện là Văn
Nhân Nham đại hôn với tiểu công chúa Đoàn Ngọc có được huyết mạch hoàng
thất kia, đương nhiên là phải náo động một phen. Một số quý tộc quyền
quý, công khanh vương hầu đều đến ăn mừng, đương nhiên cũng không thiếu
được người của Tuyết Nguyệt thánh viện.
Nghe nói đội ngũ hùng vĩ này đã vòng quanh ngoại thành Hoàng thành được một vòng, ở ngoại thành
này không người không biết, không người không hiểu.
Mà trong
Hoàng thành thì không phải Đoàn Liệt gia không muốn khiến cho thật oanh
động, thật sự muốn diễu Hoàng thành một vòng, nhưng không mất mấy tháng
thì đúng là không diễu nổi, cho nên không thể thực hiện được.
- Đoàn Ngọc, Văn Nhân Nham!
Lâm Phong nhớ tới cô gái lần đầu gặp mặt đã muốn quăng cho hắn một cái bạt
tai cùng với tên thanh niên diễu võ giương oai ở Vân Hải tông, ba phen
bốn bận muốn giết hắn muốn lấy mạng của Lâm Phong để đi chứng minh thực
lực kia, hắn nở một nụ cười trông vô cùng rạng rỡ. Hắn đã sớm thề ở
trong lòng là nhất định phải giết Văn Nhân Nham, bất kể chân trời hay
góc biển thì đều phải giết hắn.
Giờ Lâm Phong không có nhiều băn
khoăn như trước nữa, đây đều do thực lực quyết định. Nếu hắn mạnh hơn
nữa, tới tu vi Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, đừng nói là Văn Nhân Nham, ngay cả Tuyết Nguyệt thánh viện hắn cũng dám xông vào.
Ngày xưa Đoàn Thiên Lang dẫn người diệt Vân Hải tông, hắn cũng dám vung tay tàn sát thánh viện.
- Đi!
Lâm Phong nói rồi lẫn vào trong đoàn người bên dưới kia.
Mộng Tình và Lam Kiều cũng vội đuổi theo, nhảy vào giữa biển người bên dưới.
Người trong tửu lầu thấy ba người biến mất thì không gian yên tĩnh kia lập
tức bị phá vỡ, náo nhiệt hẳn lên. Lâm Phong biến mất hơn nửa năm đã trở
về.
Sau khi phong hầu bái tướng, Lâm Phong rời khỏi hoàng thành
về Dương Châu, giờ lại về hoàng thành, không biết là sẽ vén lên sóng lớn thế nào đây.
Mặt khác hiện giờ hoàng thành Tuyết Nguyệt xuất
hiện rất nhiều thiên tài, đều là lớp người kinh tài tuyệt diễm, dường
như Tuyết Nguyệt đang bước vào thời đại thiên tài vùng lên. Lâm Phong có thể sắm vai nhân vật như nào, chuyện này đều bị người ta nghị luận.
Sau khi Lâm Phong rời đi, phía trên quán rượu, một bóng người chậm rãi đi
xuống, thanh tịnh yên bình như một bông hoa sen tinh khiết, đúng là chủ
nhân của Thanh Tâm tửu lầu, Thanh Tâm.
Nhìn bóng lưng kia biến
mất, ánh mắt Thanh Tâm lóe lên tia sáng kỳ dị. Nàng còn nhớ lúc Lâm
Phong bước chân vào tửu lầu lần trước, hắn vẫn còn non nớt, chỉ là một
tên tiểu tử Linh Vũ cảnh cấp thấp, mà giờ đây nàng lại cảm thấy Lâm
Phong sâu không lường được, nàng chỉ có thể ngước lên nhìn.
May là lần này hắn không phá hủy tửu lầu của mình nữa.
Ở giữa ngoại thành hoàng thành là một tòa cung điện rộng lớn bao la,
chiếm một khu đất khá lớn. Cung điện này là cung điện nguy nga hùng vĩ
nhất ở ngoại thành, chính là vương phủ của vương gia Đoàn Liệt, đương
nhiên là phải bá đạo uy nghiêm rồi.
Kiến trúc quần thể nối tiếp
của cung điện này bao lấy một diễn võ trường hình quạt khá lớn ở giữa.
Diễn võ trường vô cùng lớn này chính là cửa chính của vương phủ, bước
vào diễn võ trường chính là bước vào vương phủ.
Lúc này, xung
quanh diễn võ trường đã tu sửa những chiếc đài cao, có rất nhiều người
ngồi trên đó, có hạnh trưởng bối của vương phủ, cũng có một số quý tộc
vương tôn, địa vị đều rất tôn quý.
Ngoài những người này, trên
khán đài còn có rất nhiều thanh niên. Những thanh niên đó ai đều dồi dào sức sống, đôi mắt hữu thần, đều là đệ tử tuổi trẻ tài cao, thiên phú dị bẩm của Tuyết Nguyệt thánh viện, có quan hệ thân thiết với Văn Nhân
Nham.
Bọn họ cũng hy vọng được như Văn Nhân Nham, có thể lấy được một cô gái xinh đẹp có huyết mạch hoàng thất. Dù sao thì thiên phú của
Đoàn Ngọc không hề kém, hơn nữa thân phận cùng huyết mạch hoàng thất của nàng ta rất xứng đôi với Văn Nhân Nham.
Có thể thấy được, về sau Văn Nhân Nham sẽ lại càng thêm huy hoàng, không ngừng vươn lên, ngày
nào đó sẽ phá vỡ trói buộc Linh Vũ, đặt chân vào Huyền Vũ, trở thành
cường giả một phương.
- Xem kìa, là Nguyệt Thiên Thần và Vũ
Thiên Hành, hai người bọn họ đều đến đây, mà không ngờ người của Nguyệt
gia và Vũ gia lại qua lại với nhau.
Lúc này, từ đằng xa có hai bóng hình tuấn lãng cùng bước tới, khiến đám người kinh hô một tiếng.
Nguyệt gia và Vũ gia là tượng trưng cho thực lực và địa vị, cao cao tại
thượng, dù là Thiên Lang Vương cũng phải nể mặt bọn họ, Đoàn Liệt lại
càng phải như thế.
Có thể nói là với Đoàn Liệt, người của Vũ gia và Nguyệt gia đến chính là cho hắn mặt mũi cực lớn.
Hơn nữa hai vị thiếu niên đều có chữ Nguyệt trong tên này có được địa vị phi phàm ở trong hai đại gia tộc khủng bố kia.
- Vũ Thiên Hành là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, có khả năng giao
hảo với Văn Nhân Nham, nhưng Nguyệt Thiên Thần này không biết vì sao lại ở đây, thật kỳ quái.
Mọi người đều nghi hoặc, lại thấy lúc này Đoàn Liệt vội bước ra nghênh đón hai tên thanh niên kia, cất cao giọng nói:
- Thiên Thần thiếu gia và Thiên Hành thiếu gia tới thăm vương phủ ta, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.
- Vương gia khách khí rồi.
Vũ Thiên Hành khẽ cười nói:
- Ta và Văn Nhân huynh tình như tay chân, hôn lễ của huynh ấy ta đương
nhiên là phải tới. Hơn nữa Thiên Thần huynh và Văn Nhân huynh cũng có
quan hệ không cạn.
- Văn Nhân Nham thật có thể diện.
Mọi người thầm kêu trong lòng, xem ra lần này không phải chỉ Văn Nhân Nham lời to, mà Đoàn Liệt cũng vậy.
Lúc này ánh mắt Đoàn Liệt lóe lên tinh quang, quả nhiên là thu được cậu con rể tốt.
- Nào, hai vị thiếu gia mau ngồi.
Đoàn Liệt dẫn đường, cực kỳ khách khí.
Hai người cũng không khách sáo mà trực tiếp bước lên thượng vị trên khán
đài. Nguyệt gia và Vũ gia có địa vị hết sức quan trọng ở trong Tuyết
Nguyệt này, là một trong các vị bá chủ, thanh niên Nguyệt gia và Vũ gia, thậm chí là huyết mạchh trực hệ đương nhiên đi đến đâu đều phải ngẩng
cao đầu, hơn người khác một bậc, bọn họ cho rằng đó là chuyện đương
nhiên.
- Rác rưởi không chút tiến bộ, vẫn kiêu ngạo như vậy.
Lúc này, dưới đài cao kia, Lâm Phong nhìn những gì hai tên này thể hiện, khẽ nói.
Hồi lâu không gặp, hai kẻ này vẫn cao ngạo như trước, tu vi thì chẳng thấy
tiến bộ được bao nhiêu, bản thân không đủ thực lực mà chỉ dựa vào gia
tộc đã tự cho là đúng, như thế thì sao có thể thành võ đạo được. Nếu
Nguyệt gia và Vũ gia có được hai người thừa kế này, cho dù không phế bỏ
thì không có người nối nghiệp.
Đương nhiên Nguyệt gia và Vũ gia là hai gia tộc có thể sánh với hoàng thất, hiển nhiên không tệ hại đến mức đó.
- Đám chuột nhắt lén lén lút lút.
Lúc này cách Lâm Phong không xa, một tiếng nói trào phúng truyền đến khiến Lâm Phong ngẩn ra, lập tức nhìn theo hướng đó.
Cách hắn không xa, một kẻ cười khẩy nhìn hắn, châm chọc:
- Ngươi thì là thứ gì, chỉ dám ở dưới ngước đầu lên nhìn, ngay cả tư cách đứng trước mặt người ta cũng không có.
- Ơ…
Lâm Phong hơi ngẩn ra, xem ra Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng có người ủng hộ đấy chứ.
- Không có tư cách sao?
Lâm Phong thản nhiên cười, đột nhiên từ trong đôi mắt hắn kiếm ý sắc bén vô cùng như muốn lao ra, đánh lên người kia khiến hắn run lên, không nhịn
được mà lùi ra sau.
Một ánh mắt đã khiến tâm hắn điên cuồng run rẩy.
- Rác rưởi!
Lâm Phong thản nhiên liếc người nọ một cái rồi chẳng thèm nhìn hắn nữa. Tên kia sắc mặt vô cùng khó coi, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.