Chân nguyên kiếm quang rực rỡ như đoạt hết ánh sáng thiên địa, ẩn chứa khí thế vô tận sắc bén, hủy diệt, cùng chiến ý.
Kiếm, dùng để giết chóc, vũ khí hủy diệt.
Ngốc Thứu sắc mặt hoảng sợ, chân nguyên lôi điện hướng phía trên không đánh
tới, nhất thời tiếng nổ đì đùng không ngừng truyền ra, hào quang lôi
điện chói mắt liên tiếp quấn lấy chân nguyên chi kiếm, vô cùng rực rỡ.
Nhưng chân nguyên lôi điện không cách nào ngăn cản khí thế sắc bén chưa từng
có kia, kiếm trong tay Lâm Phong, vẫn theo đà lao xuống phía dưới, chém
giết tất cả, tiếng vang xèn xẹt truyền ra, chân nguyên lôi điện bị phá
mở, lực lượng chân nguyên cuồng bá tản ra hai bên, khí tức hủy diệt lan
tràn.
- Yêu hỏa, ta không cần nữa.
Ngốc Thứu hét lớn một
tiếng, chân nguyên chi kiếm này, gã không thể ngăn cản, Lâm Phong nếu
không dừng tay, gã rất có thể sẽ bị giết, cho nên gã không thể không
thỏa hiệp.
- Thỏa hiệp rồi, Ngốc Thứu đã phải thỏa hiệp.
Mọi người trong lòng run lên, Ngốc Thứu mạnh mẽ, kiêu ngạo mà đến, hỏi Lâm
Phong ở đâu hòng đoạt yêu hỏa của Lâm Phong, tất cả mọi người cho rằng
Lâm Phong gặp xui xẻo, chí ít yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ khẳng định
không giữ được.
Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phong không những cự tuyệt Ngốc Thứu mà còn phản kháng lại, bọn họ đều nghĩ Lâm Phong chết chắc rồi.
Nhưng kết cục lại ngoài dự liệu của mọi người, Ngốc Thứu được xưng là vô địch Linh Vũ cảnh kia chiến Lâm Phong, bị chân nguyên chi kiếm của Lâm Phong đánh bại, giờ phút này, Ngốc Thứu Linh Vũ cảnh cao nhất nhận thua,
không dám chiến tiếp, hắn không dám đòi yêu hỏa nữa.
- Vậy thì thế nào?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, Ngốc Thứu dường như nghĩ rất đơn giản, muốn
đánh thì đánh, muốn đoạt yêu hỏa của hắn, thậm chí muốn lấy mạng của
hắn, nhưng khi phát hiện chiến không nổi, nói một câu không cần, thì
xong sao?
Làm sao có thể đơn giản như vậy, há chẳng phải là mọi
người ai cũng có thể đến thử đá hắn một cước, đá không tới thì nói một
câu không đá nữa là bỏ đi được sao?
Hắn đã từng nói, hoặc là biến, hoặc là chết!
- Ta là người Ngốc Ưng bảo, ngươi dám động đến ta?
Ngốc Thứu thấy chân nguyên chi kiếm của Lâm Phong vẫn đang chém xuống, không bao lâu sau sẽ hoàn toàn phá hủy lôi điện chân nguyên của gã, sắc mặt
của gã không khỏi đại biến.
Ngốc Thứu sở dĩ dám kiêu ngạo như vậy ở thành cổ Thiên Lạc, trừ thực lực của bản thân gã ra, thì cũng là bởi
vì gã là người của Ngốc Ưng bảo, một trong những thế lực hắc ám hùng
mạnh ở thành cổ Thiên Lạc.
Ngốc Ưng bảo cực kỳ đoàn kết đối
ngoại, phàm là có người dám động đến người của bọn họ, nhất định sẽ bị
đuổi giết đến cùng, một tên cũng không tha, chính là vì sự đoàn kết như
vậy mới khiến cho thế lực này ở tại thành cổ Thiên Lạc luôn luôn hưng
thịnh không suy. Mặc dù bọn họ đắc tội rất nhiều người, nhưng người bọn
họ đắc tội, không thể giống bọn hắn, đoàn kết thành một tập thể.
Đám người trong lòng thầm run, Lâm Phong chẳng lẽ muốn giết Ngốc Thứu? Đây càng là kết cục mà bọn hắn không ngờ được.
Tuy rằng Hạo Nguyệt tông cách thành cổ Thiên Lạc rất gần, nhưng chỉ cần ở
bên trong thành cổ Thiên Lạc, Hạo Nguyệt tông cùng với Băng Tuyết sơn
trang đều không muốn đắc tội Ngốc Ưng bảo. Ngốc Ưng bảo cắm rễ ở thành
cổ Thiên Lạc nhiều năm, rút giây động rừng, muốn nhổ tận gốc bọn hắn quá khó khăn.
- Ngươi đã muốn giết ta, thì nên nghĩ đến kết cục có thể bị giết.
Lâm Phong thanh âm đạm mạc làm cho mọi người trong lòng khẽ run, tiếng xèn
xoẹt quanh quẩn ở trong không gian, chân nguyên chi kiếm đã hoàn toàn
phá vỡ lôi điện quang cầu, hướng Ngốc Thứu chém xuống.
- Ngươi dám…!
Một tiếng hét vang lên, Ngốc Thứu nhìn kiếm trên đỉnh đầu, ánh mắt lộ ra
một tia tuyệt vọng, trong tuyệt vọng đó còn có hối hận. Ngày thường,
người của Ngốc Ưng bảo ở trong Thành cổ Thiên Lạc quen thói kiêu ngạo,
bởi vậy, gã căn bản không nghĩ tới hắn sẽ chết, bởi vì không mấy người
dám giết gã.
Nhưng nay, tử vong đột ngột vồ lấy gã, không hề báo trước!
- Xuy!
Âm thanh rất nhỏ của kiếm khí truyền ra, kiếm chém xuống, ánh sáng chân
nguyên hủy diệt chậm rãi tiêu tán, Ngốc Thứu đứng tại đó vẫn không nhúc
nhích, liền sau đó, gã chậm rãi ngã xuống.
Ngốc Thứu vẫn mở trừng mắt, nhưng dọc theo mi tâm, có một vết máu thật dài.
Đã chết!
Ngốc Ưng bảo Ngốc Thứu đã chết, Linh Vũ cảnh đỉnh phong bị Lâm Phong dùng
một kiếm chém giết, ngay cả cơ hội hoàn thủ tìm đường sống đều không có, mặc dù gã đã sử dụng lực lượng chân nguyên lôi điện.
Kết cục
như thế thật ngoài dự đoán của mọi người, thật làm cho tâm thần người ta không yên, làm cho rất nhiều người đều chưa phản ứng kịp.
Phía
sau Lâm Phong, Lam Kiều mở to ánh mắt, một lát sau, thở một hơi thật
dài, nhìn bóng lưng ngạo nghễ mà đứng kia, trong mắt đẹp hiện lên nhè
nhẹ thần sắc khác thường.
Một nam nhân thật kiêu ngạo, thật quyết đoán.
Ngươi muốn giết ta, ta liền giết ngươi, không nhân nhượng, bất luận ngươi có thân phận gì, nói giết liền giết!
Lông mày đột nhiên nhíu lại, Lam Kiều đi về phía trước vài bước, đi đến bên cạnh Lâm Phong, mở miệng nói:
- Ngốc Thứu là người của Ngốc Ưng bảo, hơn nữa thân phận rất cao, ngươi
giết hắn, Ngốc Ưng bảo sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ sợ rất nhanh sẽ
tìm đến ngươi.
- Ngốc Ưng bảo?
Lâm Phong cau mày, hắn và
Hỏa lão ngày hôm qua có ước định ba ngày sau gặp mặt ở Thiên Sơn tửu
lầu, hắn không thể cứ như vậy mà rời đi.
- Ta sẽ không đi.
Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, làm cho Lam Kiều ánh mắt ngưng tụ, thầm mắng, người này thật sự là không biết sống chết.
- Lâm Phong, ngươi muốn chết hay sao.
Lam nũng nịu mắng.
Lâm Phong trong ánh mắt hiện lên một tia khác thường sắc, nhìn Lam Kiều nhẹ giọng nói:
- Cô gấp gáp như vậy làm gì?
Lam Kiều ánh mắt ngưng tụ, hơi sững lại, đúng vậy, cô ta đang làm gì thế
này? Sốt ruột cho tên khốn này làm gì? Cô ta hẳn là phải hận Lâm Phong,
ước gì Lâm Phong chết đi mới tốt, tại sao lại muốn giúp hắn?
- Ta sốt ruột vì ngươi? Ngươi muốn tìm chết thì liên quan gì đến ta.
Lam Kiều mắng một tiếng thô tục, dường như cô và con người đầy mị hoặc tối hôm qua là hai người khác nhau vậy.
Nhìn Lam Kiều phẫn nộ rời đi, Lâm Phong thật sự là không hiểu chuyện gì xảy ra, lại quay về Thiên Sơn tửu lầu.
Đám người âm thầm lắc đầu, người này, có mỹ nhân nhắc nhở còn không biết tốt xấu, xem ra lần này thật sự chết chắc rồi.
Ngốc Ưng bảo, cũng không phải là dễ chọc như vậy, thân là một trong số những thế lực mạnh ở thành cổ Thiên Lạc, Ngốc Ưng bảo có nhân số vượt quá
ngàn người, trừ mấy vãn bối ra, tất cả đều là Linh Vũ cảnh, gần như rất
ít có kẻ yếu. Hơn nữa, ba vị bảo chủ của Ngốc Ưng bảo đều có thực lực
Huyền Vũ cảnh, vô cùng cường đại. Nhất là Ngốc Ưng bảo bảo chủ, có được
thực lực biến thái Huyền Vũ cảnh tầng ba, chưa có người dám trêu chọc.
Lâm Phong tuy rằng rất mạnh, thiên phú siêu tuyệt, nhưng nếu muốn lấy sức
lực một mình đi đối kháng Ngốc Ưng bảo thì đúng là tự tìm đường chết.
Mọi người đều ở phía xa chưa rời đi, tin tức Ngốc Thứu bị giết, đoán chừng
rất nhanh sẽ bị Ngốc Ưng bảo biết được, bọn họ muốn nhìn xem đến lúc đó
sẽ phát sinh chuyện gì.
Đúng như mọi người dự đoán, không bao lâu sau, thanh âm ầm vang từ đàng xa truyền đến, mặt đất chấn động, dường
như có hàng trăm hàng ngàn con ngựa, đang phi nhanh tới.
- Tới rồi!
Mọi người trong lòng khẽ run, người Ngốc Ưng bảo, tới thật nhanh.
- Lâm Phong xui xẻo rồi!
Nghe tiếng vó ngựa cuồn cuộn, mọi người đều hiểu được, Ngốc Ưng bảo đến báo
thù đã tới, đối mặt Ngốc Ưng bảo cường đại, Lâm Phong, chỉ sợ sẽ bị xóa
tên.
Một lát sau, một hàng người mang khí tức huyết sát, cưỡi
trên những con ngựa màu đen cuồn cuộn mà đến, những người này cả đám sắc mặt âm lệ, mang theo hơi thở tà ác. Người Ngốc Ưng bảo đều là hạng
người tà ác, trên tay nhuộm rất nhiều máu tươi, giết người vô số.
Bọn họ giống Ngốc Thứu, nhìn thấy vật mình thích lập tức ra tay đoạt, đối
phương không cho liền giết, cực kỳ tà ác bá đạo, không nói đạo lý.
Trong Thiên Sơn tửu lầu, rất nhiều người đều từ bên trong chạy ra, nghe được
Ngốc Ưng bảo đến tìm Lâm Phong báo thù, bọn họ tự nhiên muốn né tránh
rất xa, tránh bị vạ lây.
Chưa được bao lâu sau, Thiên Sơn tửu
lầu trở nên cực kỳ yên tĩnh, mà xa xa thiết kỵ cũng đã đi tới gần, nhìn
thi thể Ngốc Thứu trên mặt đất, người cầm đầu sắc mặt rét lạnh vô cùng,
cặp mắt ưng của y, càng thêm sắc bén.
Người này chính là bá phụ của Ngốc Thứu, một trong hai đại phó bảo chủ của Ngốc Ưng bảo, Ưng bảo chủ.
- Cút ra đây nhận cái chết!
Ưng bảo chủ thanh âm bén nhọn vô cùng, hướng Thiên Sơn tửu lầu cuồn cuộn mà đi, một tiếng ầm nổ vang, Thiên Sơn tửu lầu bảng hiệu, lập tức nổ tung.
- Thật lợi hại!
Đám người đồng tử co rút lại, một tiếng nói, đã làm nổ tung bảng hiệu bằng
đồng thanh ở xa xa, trong tiếng quát của Ưng bảo chủ ẩn chứa một luồng
chân nguyên lực lượng, theo thanh âm mà ra.
Trong Thiên Sơn tửu lầu im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào.
Mọi người trong lòng thầm nghĩ, bọn người Ngốc Ưng bảo không giết vào, Lâm
Phong làm sao có thể ra ngoài, chẳng lẽ thật sự là muốn chết, điều này
hiển nhiên rất không có khả năng!