- Thưa thầy, thầy đừng nóng vội tức giận, để ta khuyên nhủ hắn.
Vấn Ngạo Tuyết bước lên phía trước, trên người mang theo sự yên tĩnh
trầm ổn, toàn thân không hề có một hạt bụi, quá mức sạch sẽ. Nếu mà y
trang điểm dù chỉ là một chút thôi thì tuyệt đối sẽ không có người nào
cho rằng y là nam nhi.
- Thiên Nhất học viện mặc dù bên ngoài thanh danh cũng không quá lớn,
nhưng chỉ có người thực sự đi vào mới thấy được cái khác biệt bên trong. Nơi này có thể phát huy rất lớn thiên phú của ngươi, tăng lên tu vi của ngươi, điều này đối với ngươi không có gì là không tốt, làm sao ngươi
lại cự tuyệt?
Vấn Ngạo Tuyết thản nhiên nói với Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp hàm chứa một nụ cười ôn hòa.
- Ta thấy đệ tử của Thiên Nhất học viện kể cả thầy nữa đều là hạng xoàng xĩnh!
Lâm Phong thản nhiên trả lời làm cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, cả một đám đệ tử quý tộc kia sắc mặt thật khó coi. Lâm Phong nói không
được tốt lắm hiển nhiên là đang nói bọn họ đã đánh mất thể diện của
Thiên Nhất học viện.
Lão già kia cũng sững sờ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, hay
cho cái tên không biết thức thời kia dám cả gan làm loạn.
- Cái ngươi nhìn thấy với thực tế là không giống nhau, hơn nữa cái ngươi thấy được cũng chỉ là phiến diện mà thôi.
Vấn Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu nói.
Nhưng mà Lâm Phong thì vẫn không động lòng, học viện cùng với tông môn
tuy là khái niệm không giống nhau nhưng trên thực tế thì cũng là trăm
sông đổ về một biển.
Vân Hải tông cao thấp bởi vì hắn mà chết, tông chủ giới chỉ cũng đang
nằm trong tay hắn, nay trên lưng hắn mang sứ mệnh phục hưng tông môn như thế làm sao hắn có thể trở thành đệ tử của học viện.
- Vấn Ngạo Tuyết nói không sai, cái ngươi nhìn thấy chỉ là một góc của
núi băng, chỉ như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi, ta hy vọng ngươi sẽ
vào Thiên Nhất học viện.
Lúc này lại một giọng nói nữa truyền lại, chỉ thấy ở cách đó không xa
một đạo thân ảnh sải bước ra, thân ảnh như ảo ảnh nhưng chỉ nháy mắt đã
vượt đến trước đám người, mỗi bước dài hàng trăm mét.
Người đến cũng lại là một lão già, nhìn thấy người ấy đám người đều giật mình, trong ánh mắt đều biểu hiện sự cung kính.
Đây là phó viện trưởng, phó viện trưởng đại nhân cũng tự mình lại đây
mời Lâm Phong, điều này làm cho trong lòng bọn họ không biết khiếp sợ
như thế nào.
- Chẳng lẽ thiên phú của Lâm Phong đã lớn đến mức làm cho cao tầng của học viện cũng đều động lòng.
Trong lòng mọi người đều âm thầm run lên, đám người châm biếm Lâm Phong
không có thư đề cử như Tả Khưu, Chung Linh đều cảm thấy mặt nóng rát.
Hóa ra không phải là Lâm Phong không có thư đề cử mà chỉ bởi vì Lâm
Phong nhất thời không có hứng thú với Thiên Nhất học viện, qua bao nhiêu lần mời đều cự tuyệt, giờ đây ngay cả phó viện trưởng cũng tự bản thân
mình phát ra lời mời.
- Vài tên đệ tử không nên thân của học viện ngươi đã làm nhục bọn chúng
rồi, về phần thầy đây xác thực ánh mắt có thiển cận một chút, ta sẽ nói
ông ta xin lỗi ngươi.
Phó viện trưởng thản nhiên nói một tiếng lập tức liếc mắt một cái về
phía lão già kia, cái màn này thật là làm cho đám người chấn động vô
cùng.
Vì Lâm Phong phó viện trưởng bắt một người thầy phải xin lỗi Lâm Phong.
Ngay cả Lâm Phong cũng rất sửng sốt, không hiểu tại sao. Tuy nói rằng
hắn thiên phú rất không tệ, nhưng Thiên Nhất học viện yêu nghiệt rất
nhiều, dù là Tả Khưu hay Bạch Trạch, tuy rằng thiên phú đều tốt lắm,
nhưng mà đây cũng chỉ là một góc của núi băng, chỉ là như một hạt gạo so với mặt trăng mà thôi, nhưng không hiểu vì sao mà phó viện trưởng lại
coi trọng hắn như thế? Lại bắt lão già kia xin lỗi hắn.
- Viện trưởng đại nhân!
Ánh mắt lão già kia như cứng ngắc lại, chuyển ánh mắt nhìn về phía phó
viện trưởng đã thấy phó viện trưởng lông mày nhíu lại làm cho khóe mắt
lão giả hơi run rẩy.
Lão già chuyển ánh mắt sang nhìn Lâm Phong, mở miệng nói:
- Xin lỗi, là ta lỗ mãng.
- Thái độ thành khẩn một chút.
Phó viện trưởng hình như cũng không hài lòng với thái độ cững ngắc của
lão già, thản nhiên nói một tiếng làm cho thân thể lão già càng run rẩy, đám người dưới lại càng kinh hãi.
Lâm Phong thật lớn mặt mũi nếu phó viện trưởng đổi với hắn như vậy.
Hay là Lâm Phong có được lực lượng rất mạnh mẽ ở sau lưng, đám người thầm nghĩ trong lòng, thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Các thẩy giáo của Thiên Nhất học viện đều được học viện mời đến, mỗi một người đều là cường giả, mặc dù ở trong Hoàng thành có tiếng tăm không
nhỏ, không phải tầm thường. Mà phó viện trưởng bắt lão già xin lỗi Lâm
Phong, hơn nữa đây lại cũng không phải do Lâm Phong yêu cầu, mà là phó
viện trưởng chủ động, điều này càng làm cho bọn họ phải suy nghĩ nhiều.
- Vì sao?
Sắc mặt lão già kia lại càng cứng ngắc, trong lòng thầm oán hận, nhưng
nhìn thấy ánh mắt của phó viện trưởng, lão chỉ có thể chuyển đôi mắt
hướng về phía Lâm Phong, lão ta hoi khom người xuống nói:
- Xin lỗi, ta đã không coi ai ra gì, đắc tội với các hạ!
- Ngươi nghĩ như thế nào?
Phó viện trưởng lại hỏi Lâm Phong một lần nữa. Lâm Phong nhìn phó viện
trưởng như muốn ở trong đôi mắt đối phương nhìn ra một thứ gì đó. Nhưng
mà đôi mắt của phó viện trưởng trước sau cũng không thay đổi gì, không
có bao nhiêu dao động, Lâm Phong căn bản cũng không phát hiện được điều
gì.
Lâm Phong đang định mở miệng lại nghe phó viện trưởng nói:
- Nếu như ngươi không muốn ra nhập Thiên Nhất học viện cũng được, ta sẽ
đặc biệt cho phép ngươi là một đệ tử ký tu của học viện. Ngươi có thể ra đi bất cứ lúc nào, không chịu bất cứ ràng buộc nào của Thiên Nhất học
viện, lúc nào ngươi muốn đi khỏi học viện ngươi cũng có thể đi. Tuy vậy
ngươi vẫn là một đệ tử chính thức của học viện, được học tập dưới sự
hướng dẫn của các thầy, được sử dụng tài nguyên tu luyện của học viện,
đối với ngươi chỉ có lợi không có hại.
Nghe nói như thế đám người kia không nhịn được, cả người run rẩy.
Chỉ hưởng thụ ích lợi quyền lực của học viên mà không chịu bất kỳ một
quy tắc ước thúc nào, thậm chí sau này khi mình muốn có thể bất kỳ lúc
nào rời khỏi Thiên Nhất học viện, phủi sạch quan hệ. Thế gian sao lại có chuyện tốt như vậy, hơn nữa là những lời này cũng vẫn là tự mình nói
ra, những hứa hẹn này tuyệt nhiên sẽ không có vấn đề gì.
- Chẳng lẽ hắn họ Đoàn hoặc là họ Nguyệt hoặc là họ Vũ.
Đám người thầm nghĩ trong lòng, nếu là họ Đoàn hơn nữa lại có thiên phú
như thế thì bọn họ phải từng nghe nói qua mới đúng, mà nếu là người
Nguyệt gia một đám kiêu ngạo vô cùng sẽ không vào học viện tu luyện,
Nguyệt gia sẽ không, một nhà khác cũng sẽ không, bản thân thực lực gia
tộc của bọn họ thậm chí có thể so với tông môn, đều không có khả năng.
Trong lòng sinh ra rất nhiều ý nghĩ, đám người nghĩ mãi mà không rõ, mặc dù Lâm Phong thiên phú xuất chúng cũng không thể đòi hỏi nhiều điều
kiện như thế.
Lâm Phong cũng càng nghĩ càng không rõ ý của đối phương, hắn nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Làm sao lại có nhiều may mắn như thế này đến với ta, ta muốn được biết rõ tại sao?
- Trên thực tế là vận may đã đến, ngươi có cự tuyệt thì cũng vô dụng thôi.
Phó viện trưởng nở một nụ cười nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, có người nhờ vả ta.
- Có người nhờ vả?
Trong lòng đám người lại càng khó hiểu, ở giữa Hoàng thành này hắn căn
bản không có người quen, ai có thể có ảnh hưởng lớn như thế làm cho phó
viện trưởng phải đối với hắn như vậy.
Nhưng mà đúng như đối phương đã nói như thế, sự tình này trắm lợi mà không có một hại, hắn tất yếu sẽ hoàn toàn không cự tuyệt.
Không cần giaa nhập Thiên Nhất học viện lại có thể hưởng thụ tất cả
những ưu việt của học viện, chuyện tốt như thế này Lâm Phong làm sao mà
có thể cự tuyệt được.
Hơn nữa nếu đối phương có ác ý thì cũng không cần phải phí nhiều công
sức như thế, ở trong mắt đối phương đối phó với một tên Linh Vũ cảnh như hắn là quá dễ dàng.
- Có lẽ thật sự là có người nhờ vả.
Lâm Phong cười nhẹ nói:
- Ta với bạn của ta cùng đến đây nếu tiến vào thì phải cùng nhau vào.
- Không thành vấn đề, chỉ cần là người đi cùng ngươi có thể tùy ý ra vào Thiên Nhất học viện! Nhưng mà ta muốn báo trước cho rõ ràng, ngoại trừ
ngươi ra không phải người của Thiên Nhất học viện ra thì các quy tắc đều phải tuân thủ.
Phó viện trưởng sảng khoái nói.
- Đương nhiên rồi!
Lâm Phong cười.
- Tốt lắm! Có vật nhỏ này ngươi cầm lấy, tất cả mọi người giải tán đi.
Phó viện trưởng tự vung tay lên, nhất thời một đạo ánh sáng lóe ra, có
một vật mơ hồ từ trong tay của ông ta bay về phía Lâm Phong.
Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy nắm vào trong lòng bàn tay, làm cho mọi
người đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không biết phó viện trưởng cho
Lâm Phong vật gì.
- Hoan nghênh tiến vào Thiên Nhất, để ta đưa ngươi đi dạo!
Vấn Ngạo Tuyết nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu bốn người cùng nhau theo Vấn Ngạo Tuyết vào Thiên Nhất học viện.
Bước vào trong cái cửa hình vòm một tòa thành lũy cung điện xuất hiện trước mắt Lâm Phong nguy nga đồ sộ.
- Quỷ phủ thiên công.
Lâm Phong nhìn những thành quách cung điện này, cùng với con sông chảy
giữa khu vườn xuất hiện trước mắt, không khỏi sợ hãi thầm than một
tiếng. Kiến trúc này rất hoàn mỹ trong đó mỗi một tỏa cung điện đều có
các phong cách tự nhiên của mình.
- Ngươi có thể từ xa mà đến gần nhìn ngang xem.
Vấn Ngạo Tuyết nhẹ nhàng cười rồi nói.
Lâm Phong nghe lời của y, vượt qua xem một tòa cung điện cổ ánh mắt lại ngưng tụ.
- Thiên Nhất.
Từ cung điện cổ này tạo thành thành trì nhưng lại ẩn ần hiện hiện hai
chữ to Thiên Nhất, dường như muốn biểu thị công khai địa vị của nó, trên trời dưới đất duy nhất có một.
- Tiến vào Thiên Nhất ngươi sẽ không hối hận.
Vấn Ngạo Tuyết nhẹ nhàng cười.
Lâm Phong nhìn người con trai yêu ma còn xinh đẹp hơn cả thiếu nữ kia hỏi:
- Ngươi vì sao mà phải nói đỡ cho ta? Hay cũng là có người nhờ vả.
Vấn Ngạo Tuyết lắc đầu:
- Nếu ta nói là ta cùng phó viện trưởng trước sau mà đến chỉ là do trùng hợp, ngươi có tin không.
- Ngươi cũng không cần phải gạt ta, ta và ngươi vốn không quen biết nhau, vì sao ngươi phải giúp ta.
- Duyên phận luôn huyền diệu như vậy, có một số người chỉ cần liếc mắt
nhìn đã cảm thấy hợp ý làm cho người ta thích, trong mắt ta ngươi là một người như thế.
Trên gương mặt xinh đẹp của Vấn Ngạo Tuyết lại ửng hồng lên, Lâm Phong dừng bước chân lại, ngạc nhiên nhìn Vấn Ngạo Tuyết.
Thấy Lâm Phong dừng bước lại, Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của
Lâm Phong đang từ đầu đến cuối đánh giá mình, xem ra gương mặt xinh đẹp
này cũng trở nên có điểm khoa trương.
- Biến, ông không ham cái loại này.
Giọng nói của Vấn Ngạo Tuyết nghẹn lại làm cho Lâm Phong không nhịn được cười lớn. Quả thực có ít người mặc dù quen biết không lâu nhưng lại
khiến cho người ta thích, Vấn Ngạo Tuyết không thể nghi ngờ là một người như thế.
Lúc này ở một nơi khác, phó viện trưởng cùng với lão già vừa rồi đã xin
lỗi Lâm Phong cùng đi trên đường trong học viện, chỉ thấy lão già kia
sắc mặt vẫn khó coi như trước, ai cũng thể thôi ở trước mặt mọi người
bắt xin lỗi một vãn bối, làm sao mà có thể cao hứng cho được.
- Vẫn còn tức à?
Phó viện trưởng thản nhiên hỏi lão già.
- Lệnh của viện trưởng ai dám cãi.
Giọng nói của lão già đông cứng lại, lão ta chính là người được viện
trưởng mời đến Thiên Nhất học viện, thực sự không phải là cấp dưới.
- Ha ha, ông có thể không cần như thế! Ông hẳn là hiểu được ta làm việc
cho tới bây giờ đều có nguyên tắc của chính mình, bằng không ông cũng sẽ không theo ta đến đây.
Phó viện trưởng thản nhiên nói:
- Nếu ta đã làm như vậy hẳn là có nguyên nhân! Về cái loại võ kỹ kia mà
ông từng nói lúc trước, cứ trực tiếp đi lĩnh đi, hãy nói là ta đã nói.
Bước chân lão già khựng lại, nét mặt cứng ngắc lập tức biến mất, thay
vào đó là vẻ mừng rõ như điên, nét âm trầm bị sắc hồng nhuận vui mừng
như điên hoàn toàn thay thế.