Tôi lại tò mò hỏi tiếp: “Vậy Thái tử đã từng đụng đến Dịch Phong chưa?”
Huynh trưởng cốc đầu tôi một cái, mắng: “Những lời này mà muội cũng dám nói
ra ngoài miệng à, nếu để cha nghe thấy, cha nhất định sẽ lột da muội
đấy.” Rồi huynh trưởng lại cười, nói tiếp: “Có điều chuyện này muội hỏi
đúng người rồi. Tuy Thái tử điện hạ đã bao trọn Dịch Phong mấy tháng
nhưng lại chưa từng đụng đến y, cùng lắm chỉ mới bá vai bá cổ mà thôi.”
Tôi đưa ta mân mê cằm, trầm ngâm nói: “Đúng là lạ thật, muội cứ ngỡ rằng…”
Huynh trưởng lại cốc đầu tôi thêm cái nữa: “Ngỡ rằng cái gì? Sau này những
lời như thế muội cố mà giữ im trong bụng đừng nói ra. Hoàng cung là nơi
người ăn thịt người, không giống vương phủ của chúng ta đâu.”
Tôi trề môi ấm ức nói: “Huynh trưởng, huynh mà còn cốc nữa, A Uyển sẽ biến thành một cô nương ngốc nghếch đấy.”
Huynh trưởng tới lúc này mới đổi cốc thành xoa, nói: “Tóm lại, sau khi vào
cung muội bớt nói linh tinh đi, nhớ chú ý quan sát tình hình xung
quanh.”
Tôi đưa mắt liếc huynh trưởng: “Huynh trưởng, muội còn
đang đợi huynh kiếm đại tẩu về cho muội đấy, nhớ đừng làm bậy với Thái
tử.”
Lại một cái cốc thật mạnh nữa giáng xuống đầu tôi, khiến tôi đau đến chảy nước mắt.
Sau khi đi qua cửa Nam trong cung, xe ngựa liền không thể đi tiếp nữa. Tôi
và huynh trưởng cùng xuống xe đi bộ về phía ngự hoa viên - nơi tổ chức
tiệc mùa hạ. Đường đi khá dài, có điều trên đường có huynh trưởng trò
chuyện cùng nên tôi cũng không cảm thấy buồn chán lắm.
Đột nhiên, từ phía đằng xa có những tiếng lộc cộc vang lại. Huynh trưởng kéo tôi
tránh sang một bên, thấp giọng nói: “Là xe ngựa của tam Hoàng tử đấy.”
Quãng thời gian trước, tôi đã giao du với không ít nữ tử quyền quý, do đó
cũng đại khái nắm được quy củ trong cung. Phàm là người vào cung, sau
khi đi qua cửa Nam thì không được sử dụng xe ngựa nữa. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như Thái tử, chẳng hạn như Công chúa Văn Dương rất
được Hoàng đế sủng ái, lại như tam Hoàng tử khí thế đang thịnh.
Tôi còn chưa được gặp tam Hoàng tử bao giờ, chỉ biết rằng tam Hoàng tử
chính là do Hoàng quý phi đang đắc sủng nhất hiện nay sinh ra.
Khi xe ngựa đi ngang qua, tôi lén ngước mắt nhìn, vừa khéo lúc này rèm xe
ngựa bị một cơn gió cuốn lên, thế là một khuôn mặt rất mực tuấn tú liền
lọt vào tầm mắt tôi, nhưng rất nhanh sau đó đã trôi đi mất. Khi sắp tới
ngự hoa viên, huynh trưởng lại cẩn thận dặn dò tôi thêm lần nữa: “A
Uyển, muội phải nhớ lấy một điều, đó là trong cung không có người tốt,
ai cũng đều thâm sâu khó lường.”
Tôi gật đầu.
Huynh trưởng lo lắng nói tiếp: “Thái tử điện hạ đích thân mời muội tham gia bữa tiệc này, ta đã nghĩ mãi nhưng vẫn không đoán được ý của Thái tử, đợi lát
nữa tới ngự hoa viên muội nhớ phải tùy cơ ứng biến đấy.”
Tôi lại
gật đầu lần nữa, sau đó ngó khắp bốn phía xung quanh, khi thu ánh mắt về thì thấy huynh trưởng đang cau mày lại vẻ không vui: “A Uyển, vừa rồi
muội có nghe ta nói không đấy?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Muội nghe rồi mà, nghe rồi mà, có điều… con người có ba cái gấp không nhịn được, nhà
xí trong cung nằm ở đâu vậy ạ?”
Huynh trưởng ngẩn ra, tôi liền nói lại lần nữa: “Huynh trưởng, A Uyển muốn vào nhà xí.”
Huynh trưởng rốt cuộc đã hiểu được là tôi muốn nói gì, bèn chỉ tay về phía
đông. “Đi thẳng, rẽ phải, đi thẳng, rẽ trái, bên đó có nhà xí.”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Huynh trưởng, huynh đi trước đi, muội biết đường rồi.”
Huynh trưởng đường như còn chưa yên tâm về tôi, nhưng một vị cô nương đi nhà
xí, huynh ấy đi theo làm gì chứ? Tôi đẩy huynh trưởng mấy cái, huynh
trưởng không cự lại được tôi, đành tới ngự hoa viên trước. Lúc này tuy
đã về đêm nhưng trong cung đèn treo khắp nơi, sáng như ban ngày, dựa
theo chỉ dẫn của huynh trưởng tôi rất nhanh đã tìm được nhà xí.
Khi tôi từ trong nhà xí đi ra, giữa khu rừng phía không xa bỗng thoáng qua
một bóng trắng, vừa hay lại bị tôi nhìn thấy. Tuy rằng cái bóng đó lướt
qua rất nhanh, chỉ sau nháy mắt đã biến mất nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được đó là ai.
Tôi và Dịch Phong quen nhau đã năm năm, dù y có
biến thành tro tôi cũng nhận ngay ra được. Có điều vào lúc này, tại sao
Dịch Phong lại xuất hiện trong cung chứ? Lẽ nào Tư Mã Cẩn Du đã đưa y
tới đây?
Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, đôi chân đã tự động bám theo
y. Tạm chưa xét tới việc là ai đưa y vào cung, nhưng trong cung quy củ
sâm nghiêm , Dịch Phong dù được Thái tử sủng ái nhưng nếu bị người ta
bắt được thì cũng khó tránh khỏi phải chịu khổ. Tôi bây giờ đã nhìn thấy y rồi, đương nhiên không thể bỏ mặc y mà không giúp đỡ.
May mà
thời gian vừa qua tôi luôn chăm chỉ rèn luyện theo sự chỉ đạo của Thẩm
Hành, nên tốc độ đi lại đã nhanh hơn nhiều. Trong rừng cây cối rậm rạp,
vô số cành cây chĩa ra thoạt nhìn cứ như yêu quái chờ ăn thịt người, tôi đi mà không khỏi lòng thầm thắc thỏm. Ước chừng một khắc sau, tôi rốt
cuộc đã nhìn rõ bóng dáng Dịch Phong, chỉ thấy y vẫn ăn mặc như thường
ngày, nhưng lại đi rất vội vã, chẳng rõ là định đi đâu.
Tôi vừa
định lên tiếng gọi Dịch Phong lại thì bỗng thấy phía trước có một kẻ ăn
mặc theo lối thái giám bước ra, cung kính hô lên một tiếng: “Dịch Phong
công tử!”
Tôi hơi sững người, lập tức nín thở nấp vào sau một gốc cây. Chỉ nghe gã thái giám đó nói tiếp: “Mời công tử đi theo ta, điện
hạ đã chờ công tử rất lâu rồi.”
Tôi lén lút thò nửa cái đầu ra,
thấy Dịch Phong và gã thái giám kia đã đi ra khỏi khu rừng. Tôi thầm
biết lúc này lựa chọn chính xác nhất của mình là coi như không nhìn thấy gì, xoay người bỏ đi luôn, nhưng tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được mà
bám theo, cuối cùng nhìn thấy Dịch Phong và gã thái giám kia đi vào
trong một tòa cung điện, thế là đành dừng chân lại.
Tôi nhìn trái ngó phải một hồi, phát hiện mình đã lạc đường mất rồi.
Vừa may lúc này có một cung nữ tay cầm đèn lồng đi ngang qua, tôi như vớ
được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kéo thị lại hỏi: “Muốn tới ngự hoa viên phải đi như thế nào vậy?”
Cung nữ đó nhìn tôi vẻ cảnh giác.
Tôi bất giác giật mình bừng tỉnh, vội trưng ra ngọc bài đeo bên hông. Cung
nữ đó xem qua một chút, vẻ cảnh giác trên mặt bớt đi phần nào, kế đó
liền khom người hành lễ và chỉ đường cho tôi. Tôi ngấm ngầm ghi nhớ vào
đầu, sau đó lại làm bộ vô ý hỏi: “Đó là nơi nào vậy?” Vừa nói tôi vừa
chỉ tay vào tòa cung điện mà Dịch Phong và gã thái giám kia vừa mới đi
vào.
Cung nữ đó ngoan ngoãn đáp: “Bẩm Quận chúa, đó là cung điện mà tam Hoàng tử điện hạ từng ở khi xưa.”
Khi tôi tới ngự hoa viên thì đã trễ mất nguyên một khắc, mọi người về cơ
bản đều đã có mặt đông đủ. Tôi vốn định ngấm ngầm lẻn vào trong nhưng
nhìn tình hình này thì xem ra không thể rồi. Tôi đưa ra thiệp mời, gã
thái giám đứng ở cửa xem qua một chút rồi bèn cao giọng hô vang: “Bình
Nguyệt Quận chúa tới…”
Thế là, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi nở một nụ cười gượng gạo bước vào bên trong.
Ngồi trên ghế đầu là Tư Mã Cẩn Du và Công chúa Văn Dương, những người khác
thì chia ra ngồi ở hai bên, nam ở bên trái, nữ ở bên phải. Khóe mắt tôi
liếc qua một chút, thấy huynh trưởng ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, vị
trí đầu tiên vẫn còn bỏ trống. Hoàng đế Thiên Long triều rất kém về bề
con cái, chỉ có ba vị hoàng tử, hai vị công chúa, trong đó nhị Hoàng tử
lại qua đời sớm, cho nên vị trí đầu tiên kia có lẽ là thuộc về tam Hoàng tử.
Tôi có chút thấp thỏm bước lên phía trước hành lễ với Tư Mã
Cẩn Du và công chúa Văn Dương, may mà hai người bọn họ đều không làm khó tôi, cũng không hỏi tại sao tôi lại đến muộn như vậy. Tôi như buông
được một tảng đá lớn trong lòng, đưa mắt ngó qua bên phải, thấy bên cạnh Công chúa Vinh Hoa có một chỗ trống.
Trong đám thiệp mời nhiều
không kể xiết trước đây, có một chiếc là của Công chúa Vinh Hoa. Công
chúa Vinh Hoa tính tình hòa nhã, trò chuyện với tôi rất vui vẻ. Khi tôi
đưa mắt nhìn qua, Công chúa Vinh Hoa cũng nở một nụ cười nhìn lại tôi.
Sau khi tôi ngồi xuống bên cạnh Công chúa Vinh Hoa, ánh mắt thoáng mang vẻ
lo âu của huynh trưởng liền liếc tới, tôi khẽ mỉm cười tỏ ý mình không
sao. Bữa tiệc mãi vẫn chưa bắt đầu, tôi đoán là vì còn phải chờ tam
Hoàng tử.
Ngồi bên phải tôi là một khuôn mặt xa lạ. Khi tôi và
Công chúa Vinh Hoa trò chuyện, cô ta đột nhiên đứng dậy, thoáng mang vẻ e thẹn nói: “Linh Chiêu gần đây mới luyện được một khúc đàn, xin được tự
bêu cái xấu để trợ hứng cho chư vị.”
Công chúa Văn Dương vỗ tay tán thưởng: “Hay lắm!”
Công chúa Vinh Hoa khẽ nói với tôi: “Linh Chiêu là thiên kim của Thượng thư bộ Công, cô nàng khá ngưỡng mộ đại hoàng huynh đấy.”
Tôi giật mình bừng tỉnh, thì ra cô nàng này muốn khoe tài trước mặt Tư Mã
Cẩn Du. Tôi đưa mắt ngó qua phía hắn, không khéo làm sao lại bắt gặp
ngay ánh mắt của hắn đang nhìn lại. Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ
trừng mắt nhìn cho hắn chết khiếp luôn, có điều Thái tử rõ ràng không
thuộc phạm trù đó, sợ là tôi còn chưa kịp làm cho hắn chết khiếp thì bản thân đã chết trước rồi.
Tôi hơi chột dạ thu ánh mắt về.
Tôi đột nhiên nhớ tới Dịch Phong, Dịch Phong tới cung điện mà tam Hoàng tử
từng ở khi xưa làm gì nhỉ? Lẽ nào bây giờ Thái tử với tam Hoàng tử ngoài tranh ngôi báu ra còn muốn tranh cả Dịch Phong nữa? Tôi thực sự không
sao hiểu nổi, đành chờ sau khi về phủ thì hỏi Thẩm Hành thôi.
Linh Chiêu đã bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn nghe không tệ, có điều còn kém Dịch Phong xa. Sau nhiều năm nghe Dịch Phong gảy đàn, trên đời này đã chẳng
còn bao nhiêu khúc nhạc có thể lọt vào tai tôi được nữa. Tôi nghe mà
chẳng có bao nhiêu hứng thú, ánh mắt lờ đờ liếc khắp xung quanh.
Sau khi Linh Chiêu đàn xong, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Tư Mã Cẩn Du lần
nữa, thế là đành chột dạ cúi đầu nhấm nháp rượu hoa quả trên bàn. Công
chúa Vinh Hoa ghé lại gần, nở nụ cười ám muội, nói: “Xem ra Linh Chiêu
dù đàn hay đến mấy thì cũng chẳng so được với muội ngồi yên một chỗ ở
đây.”
Tôi không hiểu ý của Công chúa Vinh Hoa lắm, bèn hỏi: “Cái gì cơ?”
Cô nàng che miệng cười nói: “Còn giả bộ nữa, đại hoàng huynh của ta đã
nhìn muội mấy lần rồi. Trong các bữa tiệc mùa hạ trước đây, đại hoàng
huynh chẳng khi nào như vậy đâu.”
Sau khi quay lại chỗ ngồi, Linh Chiêu hậm hực trừng mắt nhìn tôi.
Bổn Quận chúa muốn khóc mà không ra nước mắt, thật oan cho tôi quá mà.
Một tuần hương sau, tam Hoàng tử rốt cuộc đã chịu tới, bữa tiệc mùa hạ
chính thức bắt đầu. Sự xem trọng của Tư Mã Cẩn Du khiến tôi không kìm
được thầm thấp thỏm bất an, tôi gần như không ngừng đếm ngược thời gian
mong bữa tiệc này sớm kết thúc.
Khi rượu được ba tuần, Linh Chiêu bên cạnh tôi chợt nói: “Nghe nói Bình Nguyệt Quận chúa cũng giỏi gảy
đàn, một khúc Lạc nhạn bình sa nức tiếng bốn phương, chẳng hay đêm nay
Linh Chiêu có phúc được nghe không vậy?”
Tôi nhổ vào! Ai bảo với
cô là bổn Quận chúa giỏi gảy đàn chứ? Nói cứ như thật vậy! Bổn Quận chúa chỉ giỏi nghe Dịch Phong gảy đàn thôi! Tôi đúng là oan chết đi mất, ánh mắt của Thái tử không ngờ lại mang tới cho tôi một chuyện rắc rối thế
này.
Đúng lúc này huynh trưởng chợt đứng dậy, cất giọng điềm đạm
nói: “Xá muội cầm nghệ tầm thường, thực chẳng xứng khoe ra ở đây, bằng
không chỉ e sẽ làm bẩn tai các vị điện hạ mất.”
Công chúa Văn
Dương cười nói: “Mỗi người tới tam gia bữa tiệc mùa hạ này đều đã từng
trổ tài, hôm nay Bình Nguyệt lần đầu tới đây, nếu không thể hiện ra ngón nghề gì đó thì khó mà làm mọi người phục được. Hơn nữa trong bữa tiệc
thế này, gảy đàn chỉ là để trợ hứng mà thôi, mọi người đều cùng bối phận với nhau cả, sẽ không có ai xét nét gì đâu.”
Huynh trưởng dường
như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không muốn huynh ấy phải khó xử, bèn
đứng dậy nói: “Bình Nguyệt sẵn lòng trợ hứng cho chư vị.”
Mười
sáu năm qua tôi sống trong vương phủ cơ hồ đều là được chăng hay chớ,
cầm kỳ thi họa đều đã từng học, dù rằng không tinh thông lắm. Nhớ khi
xưa học đàn tôi kỳ thực không thấy khó khăn gì cả, chỉ là tính tôi lười
nhác, cho nên không sao nhớ nổi Cung Thương Giốc Chủy Vũ[1].
[1]
Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ là năm âm trong cổ nhạc Trung Hoa, lần lượt tương đương với năm âm Fa, Sol, La, Do, Re trong ân nhạc hiện đại.
Tính ra cũng đã mấy năm rồi tôi chưa đụng vào ngũ huyền cầm, chẳng rõ bây giờ trình độ ra sao rồi nữa.
Tôi ngồi nghiêm trang trước chiếc ngũ huyền cầm, ánh mắt tất cả mọi người
đều đổ dồn lên người tôi. Tư Mã Cẩn Du uể oải đưa tay chống cằm, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, tay trái mân mê một khối ngọc tỳ hưu.
Tôi thực sự chẳng rõ mình còn nhớ được khúc nhạc nào, mà bây giờ tôi đã như tên nằm trên dây cung không thể không bắn.
Tôi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, bàn tay khẽ lướt, những tiếng nhạc
bắt đầu vang lên. Khúc nhạc tôi gảy chẳng hề nổi tiếng, chỉ là làn điệu
này tôi thường xuyên nghe thấy trong giấc mộng, vì nghe đã nhiều, thành
ra mới nhớ được.
Tôi biết cầm nghệ của mình chẳng hề cao siêu,
khúc nhạc được gảy cũng rất bình thường, chẳng thể làm ai chấn động,
nhưng cũng quyết không đến nỗi bị người ta chê cười. Trong thế cục còn
chưa rõ ràng như hiện nay, có thể giữ được cái sự trung dung ấy chính là điều tốt nhất.
Khi khúc nhạc sắp kết thúc, một tiếng “lạch cạch” đột ngột vang lên. Tôi bất giác cả kinh nhưng lại vẫn chẳng hề bối rối, ngón tay lướt đi trên dây đàn, khúc nhạc rốt cuộc đã kết thúc một cách
thuận lợi.
Tôi ngước mắt nhìn về phía Công chúa Văn Dương và Tư Mã Cẩn Du.
Công chúa Văn Dương thì chẳng tỏ vẻ gì, nhưng Tư Mã Cẩn Du lúc này lại đang
nhìn tôi chăm chú. Khác với ánh mắt hờ hững dửng dưng vừa rồi, lần này
trong mắt hắn rõ ràng lộ ra mấy tia chấn động khó mà dùng lời miêu tả,
còn khối ngọc tỳ hưu kia thì chẳng biết đã rơi xuống đất tự lúc nào,
chắc hẳn tiếng “lạch cạch” khi nãy chính là từ đó mà ra.
Tôi
thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng tự biết mình, cầm nghệ của tôi chỉ thuộc vào loại nhàng nhàng không hay không dở, tuyệt đối không thể
khiến người ta có ánh mắt chấn động như thế được.
Tam Hoàng tử nhìn tôi chăm chú, như thể muốn quan sát xem tôi có chỗ nào đặc biệt.
Tôi lại càng thấp thỏm hơn, không rõ mình rốt cuộc đã phạm vào chỗ cấm kỵ nào của Tư Mã Cẩn Du nữa.
Sau khi tôi gảy đàn xong, không còn người nào đến làm khó tôi nữa, có điều
Linh Chiêu rõ ràng lại càng căm tức tôi hơn. Tôi không có tâm trạng đâu
mà để ý tới cô nàng, trong lòng chỉ nghĩ về ánh mắt vừa rồi của Tư Mã
Cẩn Du. Nhưng may mà Tư Mã Cẩn Du không tới gây thêm phiền phức gì cho
tôi, còn sớm rời khỏi bữa tiệc.
Tôi bất giác thở phào một hơi.
Khi bữa tiệc kết thúc, huynh trưởng bị các đồng liêu giữ lại uống rượu
chuyện trò, thế là tôi bèn một mình về phủ. Khi sắp tới vương phủ, tôi
sai phu xe ngoặt sang một hướng khác, sau đó cho xe đi thẳng một mạch
tới chỗ cách Tần lâu Sở quán chừng trăm bước chân thì mới dừng lại.
Tôi nói với phu xe rằng thiên kim của Thượng thư bộ Công có hẹn với tôi,
tôi cần đi gặp cô ta một chút, một tuần hương sau sẽ quay trở lại.
Khi tôi đi vào trong Tần lâu Sở quán, tú bà tinh mắt nhận ra tôi ngay,
nhưng lại không ho he tiếng nào, mắt nhắm mắt mở làm bộ như không thấy
gì. Cũng chỉ có những lúc thế này tôi mới cảm nhận được chỗ tốt của
quyền thế, chắc thời gian vừa rồi Tư Mã Cẩn Du ức hiếp tôi cũng là vì
cái cảm giác này.
Tôi lén la lén lút lẻn vào trong Nghênh Phong các.
Dịch Phong lúc này đã thay quần áo, đang tựa mình bên cửa sổ ngắm trăng,
vầng trăng tịch mịch nhưng bóng lưng y còn tịch mịch hơn mấy phần. Tôi
đã đi nhẹ hết mức có thể nhưng Dịch Phong vẫn phát hiện ra sự tồn tại
của tôi dù chưa từng quay đầu lại. Chỉ nghe y hờ hững nói: “Quận chúa
đúng là có nhã hứng, đã sắp nửa đêm rồi mà vẫn còn tới chỗ ta.”
Tôi đưa tay sờ mũi, hỏi: “Sao ngươi lại biết người tới là ta?”
“Ngoài Quận chúa ra, còn người nào khác có thể lẳng lặng đi vào trong Nghênh
Phong các của ta như thế?” Dịch Phong ngoảnh đầu lại, ánh mắt vẫn nguyên vẻ lạnh lùng như những năm qua. “Lẽ nào Quận chúa cho rằng Nghênh Phong các không có ai canh giữ? A Tần và A Khánh đều là cao thủ võ lâm, mỗi
lần Quận chúa tới gần Nghênh Phong các này của ta chưa đầy trăm bước
chân là bọn họ lại lẳng lặng tránh đi.”
Tôi lại gần thêm một chút, phát hiện trên người Dịch Phong ngoài hương tùng la ra còn có mùi rượu nữa.
“Ngươi vừa uống rượu ư?”
“Đúng thế, thường có lời rằng rượu có thể tiêu sầu nhưng ta đã uống rồi mà
nỗi sầu vẫn chưa vơi. Quận chúa, cô nói xem tại sao lại vậy chứ?”
Tôi cau mày lại hỏi: “Phải chăng ngươi có tâm sự?”
Dịch Phong bước lại gần tôi. “Quận chúa đang quan tâm tới ta đó sao?” Rồi y
cười tự giễu. “Không, Quận chúa vĩnh viễn không bao giờ quan tâm tới ta, cô chỉ quan tâm xem ta say rồi thì còn có thể gảy đàn cho cô nghe nữa
không thôi. Nào nào, muốn nghe đàn ư, ta gảy cho cô nghe là được. Loại
tiểu nhân vật như ta vĩnh viễn chỉ là con cờ trong tay các người mà
thôi, có thể gảy đàn cho Quận chúa nghe kỳ thực đã là một niềm vinh hạnh của ta rồi.”
Dịch Phong với lấy chiếc cổ cầm, ôm xéo bằng một
tay, tựa như đang gảy tỳ và vậy, năm ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, âm
thanh vang ra hỗn tạp, hết sức chói tay. Tôi bước tới giành lấy cây đàn
trong tay y, lạnh lùng nói: “Dịch Phong, ngươi say rồi.”
“Ta không say.” Ánh mắt trong veo phẳng lặng hư mặt nước hồ thu, Dịch Phong thấp giọng nói: “Ta chỉ không cam tâm mà thôi.”
Tôi hỏi: “Ngươi không cam tâm cái gì? Nếu ngươi muốn làm quan, Thái tử hoàn toàn có thể giúp ngươi.”
Dịch Phong dường như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc đã ngậm miệng lại. Rồi y
khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, cô không hiểu. Cô không hiểu gì hết.” Hơi nhếch khóe môi, y gượng cười nói tiếp: “Kỳ thực không hiểu gì cả
mới là điều hay.”
Tôi chẳng hiểu ra làm sao, đêm nay Dịch Phong
đúng là kỳ lạ quá chừng. Bỗng nhớ tới chuyện trong cung, tôi bèn hỏi:
“Đêm nay ngươi vẫn luôn ở đây ư?”
Dịch Phong hỏi ngược lại: “Nếu không thì Quận chúa nghĩ ta còn có thể đi đâu?”
“Nhưng ngươi…” Nói được một nữa đã nuốt những lời định nói trở về. Dịch Phong
rõ ràng là không muốn cho tôi biết việc này, dù tôi có nói ra thì y cũng chẳng thừa nhận. Tôi khẽ thở dài một tiếng, hỏi giọng thăm dò: “Dịch
Phong, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Thực ra tôi muốn hỏi là có phải tam
Hoàng tử đã uy hiếp gì ngươi không, nhưng lại khó lòng nói thành lời
được.
Dịch Phong nhìn tôi chăm chú, nhìn suốt một hồi lâu. Đột
nhiên, y đưa tay tới đoạt lại cây đàn từ trong tay tôi, nói: “Quận chúa, để ta đàn cho cô nghe một khúc.” Dứt lời, Dịch Phong thực sự đã đàn một khúc nhạc cho tôi nghe, vẻ lạnh lùng không hề thay đổi, khiến tôi nghe
mà không kìm được nỗi thê lương trong lòng.
Khúc nhạc kết thúc,
Dịch Phong lại nói: “Để ta thổi cho Quận chúa nghe một khúc nhạc nữa.” Y cầm sáo đưa lên bên môi, tiếng sáo vang lên trong trẻo, bên trong chất
chứa vô vàn tâm trạng khó nói hết bằng lời.
Khúc nhạc kết thúc,
nhưng Dịch Phong vẫn chẳng chịu dừng, lại thổi thêm một khúc khác cho
tôi nghe. Tiếng sáo cứ thế vang lên mãi, tôi cũng chẳng rõ Dịch Phong
rốt cuộc đã thổi bao nhiêu khúc nhạc rồi. Mãi tới khi mồm miệng khô
khốc, y mới dừng lại, đưa cây sáo về phía tôi bằng hai tay. “Năm năm qua tạ ơn Quận chúa đã chiếu cố, cây sáo này là do Quận chúa tặng ta khi
xưa, bây giờ xin vật quy nguyên chủ. Để tỏ lòng cảm kích với Quận chúa,
Minh Viễn đời này sẽ không bao giờ đụng vào sáo nữa.”
Tôi im lặng suốt một hồi lâu không nói năng gì.
Dịch Phong thì không hề động đậy, như thể nếu tôi không nhận lại sáo thì y
sẽ giữ nguyên tư thế này mãi. Tôi đột nhiên khẽ cười một tiếng, hỏi:
“Dịch Phong, ngươi đang đùa với ta đó ư?”
“Minh Viễn không dám đùa với Quận chúa.”
Tôi lại hỏi: “Phải chăng có ai đó đã uy hiếp ngươi?”
“Không có ai uy hiếp Minh Viễn cả.”
Giọng điệu này của Dịch Phong khiến tôi nghe mà nổi cả gân xanh. Tôi không
kìm được nổi giận, nói: “Vậy ngươi hãy nói thử xem, tại sao đột nhiên
ngươi lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta như thế?”
“Minh Viễn thân phận thấp kém, căn bản không xứng có quan hệ gì với Quận chúa.”
“Ngươi…” Tôi giận đến nỗi chẳng nói nổi thành lời.
Lúc này Dịch Phong lại nói tiếp: “Nếu Quận chúa chỉ vì tiếng đàn của Minh
Viễn mà như vậy thì thực sự là không cần thiết, vì bên cạnh Quận chúa có một người cầm nghệ còn ở trên Minh Viễn. Minh Viễn bây giờ đã là người
của Thái tử rồi, mong Quận chúa sau này chớ nên tới Nghênh Phong các
nữa.”
Dịch Phong tuyệt tình như vậy thực sự là nằm ngoài ý liệu
của tôi. Tôi quan sát thần thái của y, thấy y có vẻ rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, cũng không có vẻ gì là đang nói năng linh tinh sau khi say rượu. Sau khi suy nghĩ kĩ càng một lát, tôi hỏi
lại: “Ngươi dám chắc là mình đang nghiêm túc chứ?”
Dịch Phong gật đầu.
Tôi hỏi: “Vừa rồi ngươi nói bên cạnh ta có một người cầm nghệ còn ở trên ngươi, người đó là ai vậy?”
Dịch Phong đáp: “Mùng Năm tháng Ba, Tây Lăng Vương mở tiệc đón thần y.”
Dịch Phong khom người hành lễ với tôi. “Quận chúa, xin được bái biệt tại đây.”
Tôi lại chăm chú nhìn Dịch Phong thêm lần nữa, cuối cùng dứt khoát nói: “Được.”
Sau khi rời khỏi Tần lâu Sở quán, tôi đi tới bên cạnh xe ngựa, phát hiện
lúc này không ngờ Đào Chi lại đang ở ngay bên cạnh phu xe. Đào Chi cười
tươi rạng rỡ nói với tôi: “Thế tử sau khi về phủ thì thấy Quận chúa chưa về, bèn sai em ra ngoài tìm. Em đoán Quận chúa có lẽ đã đến đây gặp bạn bè, liền ghé qua đây, vừa hay lại nhìn thấy xe ngựa của vương phủ, nên
cùng Lưu đại ca ở lại đây chờ Quận chúa.”
Đứa a hoàn này quả
nhiên hiểu chuyện, biết tôi tới Tần lâu Sở quán tìm Dịch Phong nhưng vẫn không nói ra trước mặt phu xe, giúp tôi giữ được thể diện.
Tôi cười nói: “Lên xe đi.”
Khi xe ngựa sắp về đến phủ, Đào Chi nhỏ giọng nói với tôi: “Thế tử nói dối
Vương gia là Quận chúa đã đi ngủ rồi, lát nữa Quận chúa phải lẻn vào từ
cửa sau đấy nhé. Quận chúa, lần sau người mà đi tìm Dịch Phong công tử
thì nhớ phải nói trước với bọn em một tiếng, bằng không khi Vương gia
hay Vương phi hỏi tới thì bọn em thật chẳng biết phải trả lời thế nào.”
Tôi hờ hững nói: “Sẽ không có lần sau đâu, ta sẽ không bao giờ đi gặp Dịch Phong nữa.”
Đào Chi “a” lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Quận chúa không thích Dịch Phong công tử nữa ư?”
Tôi đáp: “Dịch Phong đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi.”
Đào Chi cắn chặt môi hỏi tiếp: “Quận chúa, có phải là Quận chúa đang không vui không?”
“Chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi, một thời gian nữa tự khắc sẽ không còn vấn đề gì cả.”
Đào Chi lại hỏi: “Nhưng Quận chúa đã qua lại với Dịch Phong công tử được
năm năm rồi, bây giờ nói thôi là thôi, lẽ nào trong lòng Quận chúa thực
không có một chút lưu luyến nào ư?”
Tôi cười nói: “Dịch Phong nói cầm nghệ của sư phụ còn ở trên y nữa.”
Đào Chi không nói gì.
Tôi vén rèm xe ngựa nhìn ra phía ngoài, thấy trời đang tối mịt, mây che
khuất trăng nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy được mấy con
chuốn chuồn đang bay tà tà ngay sát mặt đất.
Trong đêm nay đã xảy ra không ít chuyện, mà chuyện nào hình như cũng đều rắc rối, nếu nối
liền tất cả lại thì chẳng khác nào một tấm mạng nhện quấn chặt lấy người ta, khó chịu vô cùng. Tôi tức tối vung đao lên chém một nhát, mạng nhện liền rách tan đi, những chuyện rắc rối cũng theo đó mà biến mất. Còn
tôi vẫn là Bình Nguyệt Quận chúa hồn nhiên vô tư, chẳng biết ưu lo là
gì.