Năm Thẩm Yến năm mươi tuổi, y còn thiếu một vạn năm nghìn chuyện tốt nữa.
Năm ấy Thiên Long triều bùng lên một trận ôn dịch có quy mô rộng lớn, số
người bị mắc bệnh lên tới hơn hai vạn, toàn bộ Thiên Long triều đều rơi
vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Yến biết đây là một cơ hội tốt.
Y một mình đi vào nơi ôn dịch hoành hành mạnh nhất, điều tra rõ nguồn gốc của ôn dịch, sau đó dốc hết gia tài chữa bệnh từ thiện cho tất cả những người bị mắc bệnh, hành trang mang theo chỉ có bài vị của Tạ Uyển mà
thôi. Cứ mỗi khi chữa xong cho một người, Thẩm Yến lại nói với người đó: “Đây là thê tử của ta, Tạ Uyển.”
Trong trận ôn dịch ấy, Thẩm Yến đã cứu chữa được cho vô số người, chín vạn chín nghìn chín trăm chín
mươi chín chuyện tốt vừa hay đủ số.
Sau khi ôn dịch kết thúc,
Thẩm Yến do chẳng quản vất vả chữa bệnh ròng rã bao ngày nên cả thể xác
và tinh thần đều bị tổn thương nặng nề, vốn đã bước một chân vào quan
tài thì nay biến thành chỉ còn sót lại một hơi thở.
Thẩm Yến mang theo bài vị của Tạ Uyển quay trở về ngôi nhà nhỏ trên núi kia.
Trong ngày hồi quang phản chiếu, Thẩm Yến tự tay đun nước, cẩn thận tắm rửa
chải chuốt, còn dùng đỗ đen và giấm để nhuộm lại mái tóc bạc trắng của
mình thành màu đen. Sau khi khoác lên người bộ đồ cuối cùng mà Tạ Uyển
làm cho mình lúc sinh tiền, Thẩm Yến thấp thỏm hỏi: “Bích Đồng, liệu A
Uyển có chê ta già không?”
Bích Đồng vừa rơi nước mắt vừa mỉm
cười lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, trong mắt phu nhân, công tử bao giờ
cũng là Vô Song công tử thiên hạ vô song.”
Thẩm Yến đứng dậy.
Bích Đồng nói: “Công tử, sau khi người đi, nô tỳ sẽ chôn cất người và phu nhân vào chung một mộ.”
Thẩm Yến nói: “Khỏi cần.”
Y cất bước ra ngoài, tự tay đào mộ của Tạ Uyển lên, Bích Đồng muốn giúp
đỡ nhưng bị y ngăn lại. Y đào chậm rãi từng chút, mãi đến khi nhìn thấy
quan tài thì mới dừng tay.
Y cạy nắp quan tài, thấy bên trong đó chỉ còn lại một đống xương trắng.
Thẩm Yến nằm vào trong, ôm lấy xương cốt của Tạ Uyển và con gái mình, nói với Bích Đồng: “Đậy nắp quan tài lại đi.”
Bích Đồng không có chút dị nghị, những năm nay sự si tình của công tử cùng
nỗi khổ mà công tử phải chịu thị đều nhìn thấy rõ ràng, cho nên lúc này
thị chỉ cảm thấy vui mừng vì công tử sắp có thể đoàn tụ với phu nhân
thôi.
Bích Đồng đậy nắp quan tài lại, khẽ nói: “Công tử lên đường may mắn.”
Khi chiếc đinh cuối cùng được đóng xuống nắp quan tài, Thẩm Yến chậm rãi nhắm mắt lại.
A Uyển, ta tới đây.
Thẩm yến rốt cuộc đã gặp được Địa Tạng Bồ Tát đúng như ý nguyện của mình.
Địa Tạng Bồ Tát mỉm cười hiền từ, khẽ hỏi: “Ngươi là người mang tấm thân công đức, bây giờ còn có tâm nguyện gì không?”
Thẩm Yến không chút do dự đáp ngay: “Xin hãy cho con mang theo ký ức của
kiếp này tiến vào vòng luân hồi tới kiếp sau. Con muốn được nối tiếp
duyên xưa với thê tử của con lúc sinh tiền là Tạ Uyển.”
“Chuẩn.”
Thẩm Yến thầm thở phào một hơi, vẻ mừng rỡ hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt.
Rồi y bỗng nhớ tới lời của đại trưởng lão, bèn hỏi: “Xin hỏi Bồ Tát, thê tử con Tạ Uyển bây giờ đã đầu thai chưa?”
Tính ra thì A Uyển lúc này có lẽ đã tiến vào vòng luân hồi rồi.
Chẳng ngờ Địa Tạng Bồ Tát lại nói: “Có người đã ngăn cản việc luân hồi của Tạ Uyển.”
Người này không phải ai khác, chính là Tần Mộc Viễn.
Khi xưa Tần Mộc Viễn từ miệng Bích Đồng biết được chuyện Thẩm Yến muốn nối
lại duyên xưa với A Uyển, thế là cũng ngấm ngầm tìm biện pháp. Thẩm Yến
có đại trưởng lão của Thiên môn chỉ điểm, sau lưng Tần Mộc Viễn cũng có
cao nhân.
Tần Mộc Viễn muốn mang ký ức của kiếp này luân hồi đến
kiếp sau, chỉ đáng tiếc hắn căn bản không có cách nào làm đủ chín vạn
chín nghìn chín trăm chín mươi chín chuyện tốt, thế là đành chọn cách
khác.
Cách này tuy không khó bằng cách của Thẩm Yến nhưng lại cần hắn ở lại trần gian trọn vẹn sáu mươi năm.
Tần Mộc Viễn sợ Thẩm Yến sẽ giành được Tạ Uyển trước mình, bèn cầu xin cao
nhân thi triển bí thuật ngăn cản sự luân hồi của Tạ Uyển, bắt nàng phải
chờ hắn xuống địa phủ rồi cùng đầu thai.
Song Tần Mộc Viễn lại không biết một điều, đó là một năm ở trần gian bằng mười năm ở địa phủ.
Con người sau khi chết sẽ hóa thành quỷ, Thẩm Yến vì mang tấm thân công đức nên bộ dạng không hề dữ dằn, có điều khi rời xa nhân thế tuổi y đã cao, tướng mạo dù có tuyệt thế vô song đến mấy thì cũng không thể vẹn nguyên trước thời gian được. Khi nhìn vào bóng mình dưới sông Vong Xuyên, Thẩm Yến không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng.
Sau một thời gian thăm dò nghe ngóng, y rốt cuộc đã biết được Tạ Uyển đang ở trong hang U Minh.
Ban đầu khi mới tỏ tường chân tướng, Thẩm Yến chỉ hận không thể lập tức xé
xác Tần Mộc Viễn thành trăm mảnh. Nếu Tần Mộc Viễn thật lòng yêu A Uyển
thì thôi cũng đành, nhưng bây giờ hắn lại khiến cho A Uyển phải chịu nỗi khổ cô độc suốt mấy trăm năm.
Thẩm Yến xót thương Tạ Uyển vô
cùng, nhưng lại chẳng thể phá giải bí thuật mà cao nhân đã thi triển,
nên đành tìm đến bầu bạn với Tạ Uyển trong quãng thời gian còn lại mà
thôi.
Thẩm Yến đứng bên ngoài hang U Minh do dự suốt một hồi lâu. Lúc này người mà y đã mong nóng suốt mấy chục năm trời đang ở ngay
trước mắt, y chỉ cần đi về phía trước thêm vài bước là có thể gặp lại
nàng rồi nhưng y lại sợ.
Y sợ A Uyển hận mình, cũng sợ A Uyển trách mình.
Cuối cùng y lấy hết can đảm đi vào trong hang U Minh, lúc đó mới thấy hang
động này âm u lạnh lẽo, bên trong tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy
tiếng hô hấp của bản thân. Thẩm Yến từng tưởng tượng ra rất nhiều tình
cảnh khi gặp lại Tạ Uyển, chẳng hạn như Tạ Uyển không chịu để ý tới y,
hoặc là Tạ Uyển giận dữ đi tới tát cho y một cái.
Có điều khi y thực sự gặp Tạ Uyển, những tình cảnh trong tưởng tượng của y đều không xuất hiện.
Tạ Uyển vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, vì khi chết nàng đang tuổi đôi
mươi đẹp đẽ, bây giờ tuy đã thành quỷ rồi nhưng dung nhan vẫn chẳng hề
thay đổi. Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Yến đang đứng cạnh cửa hang ở đằng
xa, bên khóe miệng dần xuất hiện một nụ cười dịu dàng ấm áp.
“Lão gia gia[1], người vừa mới đến ư?”
[1] Lối xưng hô thân thiết với một cụ ông ngang tầm tuổi ông mình.
Thẩm Yến đờ người ra đó, trái tim bị chìm xuống hầm băng.
Nàng… không nhận ra y.
Y một lòng một dạ nhớ nhung nàng mấy chục năm trời, bây giờ đã được gặp
lại nàng rồi, nhưng trong mắt nàng chẳng còn tình ý của ngày xưa, thay
vào đó là một vẻ dửng dưng và xa cách. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim
Thẩm yến nguội lạnh như tro tàn.
Nhìn tấm dung nhan xinh đẹp của
nàng, lại nhớ ra mình bây giờ đã già nua xuống sắc, Thẩm Yến bỗng cảm
thấy mình không xứng với A Uyển chút nào.
Từ nhỏ đến lớn luôn được người đời ngưỡng mộ, thế mà giờ đây trong lòng Thẩm Yến lại sinh ra cảm giác tự ti.
Y hơi hé miệng ra muốn nói mấy lời nhưng trái tim lại như bị một vật nặng đè lên, khiến y chẳng thể nói năng được gì. Lúc này, trong đầu y chỉ
còn lại duy nhất một ý niệm, đó là A Uyển không nhận ra y nữa rồi.
Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách Tạ Uyển được, Tạ Uyển xa lìa nhân
thế đã mấy chục năm, tính bằng thời gian của địa phủ thì là mấy trăm
năm. Huống chi, trước lúc qua đời Tạ Uyển đã suy nghĩ thông suốt tất cả
mọi điều, thành ra sau mấy trăm năm nàng gần như đã quên hết mọi chuyện
trong kiếp trước rồi.
Đối với Tạ Uyển của bây giờ, Thẩm Yến chỉ giống như là một giấc mơ vô tình thoáng qua từ mấy kiếp trước mà thôi.
Tạ Uyển thấy Thẩm Yến cứ đứng mãi ở cửa không động đậy, chỉ chăm chú nhìn
mình, liền ngỡ rằng y nhất thời còn chưa thể thích ứng với sự thực là
bản thân đã biến thành quỷ. Nàng bèn bước đến, dịu dàng cất lời an ủi:
“Lão gia gia, sống chết có số, người đừng thương tâm nữa.” Hơi dừng một
chút, nàng nói tiếp: “Người xem, con mới trẻ thế này mà đã chết rồi,
tính ra người còn được sống trên đời lâu hơn con nhiều lắm.”
Thấy y vẫn ngơ ngẩn nhìn mình, Tạ Uyển bèn hỏi: “Có phải người còn vương vấn người nhà của mình không.”
Rõ ràng quỷ không có trái tim, thế mà Thẩm Yến lại cảm thấy từ nơi lồng
ngực bên trái của mình truyền tới những cơn đau rấm rứt. Y hơi hé miệng, cất giọng khản đặc nói: “Ta chỉ có một người vợ và một đứa con gái
thôi.”
Tạ Uyển nghe thấy thế thì bèn cười nói: “Người nhất định là rất yêu vợ và con gái của mình.”
Lời này Tạ Uyển chỉ tùy tiện nói ra theo lối khách sáo, chẳng ngờ đối
phương lại có phản ứng lớn quá chừng, hai quầng mắt mới thoáng đó đã đỏ
hoe. “Là… là ta có lỗi với cô ấy, ta đã không chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Tạ Uyển đã lâu lắm rồi không trò chuyện với người ta, nhất thời không biết nên an ủi vị lão gia gia này như thế nào, đành nói: “Không sao, không
sao đâu, đó đã là việc lúc sinh tiền rồi, chờ sau khi uống canh Mạnh Bà
vào thì tất thảy mọi việc đều sẽ quên đi hết. Nếu lão gia gia có duyên
với vợ con mình, chưa biết chừng đến kiếp sau còn có thể nối lại duyên
xưa đấy.”
Thẩm Yến đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô cũng cảm thấy là ta có thể nối lại duyên xưa với cô ấy ư?”
Tạ Uyển khẽ gật đầu, tỏ ra hết sức nghiêm túc đáp: “Nhất định sẽ là như vậy.”
Vừa có được một niềm an ủi nhỏ nhoi, Thẩm Yến liền tự nói với mình: A Uyển
không nhận ra ta cũng không sao, chúng ta còn có kiếp sau nữa cơ mà.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tạ Uyển vốn sống một mình trong hang U Minh đã có
thêm một người bạn, nhưng nàng cũng không hỏi xem y tên gì, chỉ một mực
gọi y là lão gia gia. Thẩm Yến dường như không hề có ý phản đối, song
mỗi lần nghe nàng gọi lão gia gia, trên mặt y lại thoáng qua một tia u
buồn.
Thẩm Yến cũng từng nghĩ tới việc nói cho Tạ Uyển hay chân
tướng, sau khi cân nhắc mấy ngày, y quyết định thử thăm dò trước xem
sao. Một hôm, Thẩm Yến làm bộ vô tình hỏi: “A Uyển, cô làm sao lại chết
vậy?”
Tạ Uyển suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Con nhớ hình như là
khó sinh. Có lẽ là vậy, có lẽ không phải vậy, thời gian qua lâu quá rồi, con cũng không nhớ rõ lắm.”
Tạ Uyển nói vẻ rất thản nhiên, nhưng Thẩm Hành nghe mà lòng đau như dao cắt. Hai chữ “khó sinh” giống như
muôn vàn mũi tên tẩm độc bay ra từ trong miệng Tạ Uyển, rồi cùng đồng
loạt đâm thẳng vào trong trái tim y.
Mãi rất lâu sau đó Thẩm yến mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thế khi đó phu quân của cô ở đâu.”
Tạ Uyển cất giọng dửng dưng: “Con quên mất rồi.”
Thẩm yến bất giác đờ người ra đó.
Tạ Uyển cười híp mắt nói: “Chuyện trong kiếp trước ai mà nhớ nổi nhiều như thế chứ. Lão gia gia, người đừng thấy con trẻ tuổi mà lầm, xét đến thời gian làm quỷ, con đã ở đây lâu hơn lão gia gia mấy trăm năm rồi đấy.”
Thẩm Yến phát hiện sau khi mình gặp lại Tạ Uyển, cứ mỗi lần nhìn thấy nàng
trẻ trung xinh đẹp là y lại thầm cảm thấy tự ti. Hôm nay thấy Tạ Uyển có vẻ không hề để tâm tới chuyện kiếp trước, y liền nhủ thầm nói chuyện đó cho nàng hay chỉ khiến nàng thêm phiền não mà thôi.
Vả lại, rất
có thể dù y có nói ra thì nàng cũng chưa chắc đã nhớ lại được rằng từng
có một vị phu quân vô trách nhiệm như thế tồn tại trong đời nàng.
Kỳ thực cứ như thế này cũng tốt, giữa hang U Minh âm u tĩnh lặng này, y có thể lặng lẽ nhìn nàng, ở bên nàng, bầu bạn với nàng. Những khi nàng
buồn chán, y sẽ kể ra một số chuyện thú vị, làm cho nàng vui vẻ cười
lên, như thế cũng đủ lắm rồi.
Cho dù nàng chỉ coi y là lão gia gia thì cũng không sao cả.
Ít nhất thì khi nhớ nàng, y chỉ cần đi mấy bước chân là có thể nhìn thấy
nàng rồi, không như trước đây, y phải sờ vào tấm bia mộ vừa lạnh lẽo vừa chẳng còn góc cạnh kia, lại nhìn vào hai chữ “Tạ Uyển” được khắc bên
trên đó mà thẫn thờ, cuối cùng lòng đau như cắt.
Sau hơn một trăm năm ròng ở dưới địa phủ, Tạ Uyển và Thẩm Yến đã trở nên hết sức thân
thuộc, về mức độ trong quan hệ giữa hai bên, có thể nói Thẩm Yến đã
khống chế rất tốt. Rốt cuộc, bọn họ đã chờ được đến ngày đầu thai.
Hắc Bạch Vô Thường cùng nhau đến hang U Minh, Hắc Vô Thường mặt mày hờ hững gọi lớn: “Tạ Uyển, Thẩm Yến, các ngươi có thể đi đầu thai được rồi.”
Hai người ở chung với nhau đã lâu như vậy nhưng Thẩm Yến lại chưa từng nói
cho Tạ Uyển biết tên của mình, lúc này nghe Hắc Vô Thường gọi như vậy,
Thẩm Yến liền vô thức ngó qua xem Tạ Uyển có vẻ mặt thế nào.
Tạ Uyển hoàn toàn không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ khẽ nở nụ cười, sau đó nói: “Lão gia gia, thì ra người tên là Thẩm Yến.”
Thẩm Yến khẽ “ừm” một tiếng.
Bạch Vô Thường tỏ ra khá ngạc nhiên đưa mắt liếc nhìn hai người bọn họ,
trong lòng thầm khâm phục định lực của Thẩm Yến. Hắn vốn cứ nghĩ hai
người này đã ở với nhau hơn trăm năm, bao nhiêu ân oán tình thù hồi còn
sống chắc đã được giải quyết hết rồi, chẳng ngờ đến tận lúc này mà Tạ
Uyển vẫn còn chưa biết Thẩm Yến là ai.
Tạ Uyển nói: “Cái tên này sao nghe quen tai vậy nhỉ? Hình như con đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”
“Vậy ư?”
Tạ Uyển lại cười nói tiếp: “Thôi chẳng nghĩ nữa, chắc chỉ là một người không liên quan thôi.”
Tuy hơn một trăm năm qua Thẩm Yến bị đả kích nhiều quá đã thành quen, song
lúc này nghe Tạ Uyển chính miệng nói ra như vậy y vẫn không khỏi có chút đau lòng. Có điều ngay sau đó y đã gạt chuyện này qua một bên, nhủ thầm mình và A Uyển sắp được đầu thai, sang kiếp sau bọn họ sẽ có tuổi tác
tương đương, dung mạo tương xứng, nhất định sẽ có thể chung sống hạnh
phúc bên nhau cả cuộc đời.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn của y thoáng hiện một nét cười vui vẻ. “Xin hai vị hãy dẫn đường giúp cho.”
Khi hai người tiến vào đường luân hồi thì vừa hay gặp Tần Mộc Viễn. Tạ Uyển bây giờ ngay đến Thẩm Yến còn không nhận ra, càng đừng nói gì tới Tần
Mộc Viễn, nhưng Tần Mộc Viễn thì chỉ vừa thoáng nhìn đã lập tức nhận ra
Tạ Uyển ngay.
Hắn kích động chạy tới trước mặt Tạ Uyển, mừng rỡ
nói: “A Uyển, ta chính là Mộc Viễn ca ca của nàng đây, nàng còn nhận ra
ta không?”
Tạ Uyển chớp chớp mắt, lúng túng cười nói: “Xấu hổ
quá, trí nhớ của ta không được tốt lắm…” Nhìn vào khuôn mặt đáng tuổi
ông nội của mình kia, lại nghe đối phương tự xưng là Mộc Viễn ca ca,
nàng nhất thời không biết nên nói gì thêm cho phải phép.
Tần Mộc
Viễn không hề tỏ ra ủ rũ. “Không sao cả, tới kiếp sau nàng sẽ nhớ ra ta
thôi. A Uyển, đến lúc đó chúng ta sẽ kết thành phu thê, nàng nhất định
không được quên ta đâu đấy.”
Tạ Uyển lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
Chính vào lúc này, Tần Mộc Viễn nhìn thấy Thẩm Yến, từ trong mắt lập tức bốc
lên hai ngọn lửa nóng rực. “Lại là ngươi! Sao ngươi vẫn còn đeo bám lấy A Uyển của ta như thế?”
Tạ Uyển nhỏ giọng hỏi Thẩm Yến: “Lão gia gia, ông ấy là kẻ thù của người lúc sinh tiền ư?”
Thẩm Yến khẽ trả lời: “Không hẳn là vậy. Y có thể tính là tình địch của ta.”
Tạ Uyển “ồ” lên một tiếng, chẳng mấy để tâm.
Có điều tình cảnh này lọt vào trong mắt Tần Mộc Viễn lại giống như là một
cặp tình nhân đang rì rầm trò chuyện với nhau. Hắn vừa định bước đến
tách hai người bọn họ ra thì ở phía bên kia đã có quỷ sai[1] hô lớn:
“Tần Mộc Viễn…”
[1] Tức sai nha ở dưới địa phủ.
Tần Mộc
Viễn hằn học trừng mắt nhìn Thẩm Yến. “Kiếp sau ta nhất định sẽ giành
được A Uyển trước ngươi!” Hơi dừng một chút, hắn lại quay sang nói với
Tạ Uyển bằng giọng chứa chan tình cảm: “A Uyển, nàng phải đợi ta đấy! Ta đi đầu thai đây!”
Tạ Uyển có chút mất tự nhiên, chỉ biết gật đầu bừa một cái.
Không lâu sau, quỷ sai lại hô lên: “Tạ Uyển…”
Tạ Uyển nói với Thẩm Yến: “Lão gia gia, cảm ơn người, con đi đầu thai đây, mong là đến kiếp sau người có thể nối lại duyên xưa với thê tử của
mình.” Dứt lời, Tạ Uyển liền đi về phía đường luân hồi.
Mạnh Bà đứng trước đường luân hồi, trong tay bưng bát canh Mạnh Bà.
Tạ Uyển đón lấy, nhìn vào nước canh bảy màu sặc sỡ trong bát, cười nói: “Hóa ra canh Mạnh Bà trông lại đẹp thế này.”
Nàng ngửa cổ chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, nào ngờ vừa mới uống được một
ngụm nhỏ thì chợt có người xô tới, bát canh Mạnh Bà tức thì bị đổ hết
xuống sông Vong Xuyên, Tạ Uyển cũng theo đó mà rơi vào trong đường luân
hồi.
Một tên quỷ sai quát to: “Chạy linh tinh cái gì?”
Gã quỷ mới mặc áo trắng vừa xô vào người Tạ Uyển sợ hãi đáp: “Vừa rồi tiểu nhân bị trượt chân.”
Mạnh Bà đưa mắt liếc nhìn đường luân hồi một chút, nhủ thầm canh Mạnh Bà của ta chỉ cần uống một ngụm nhỏ là đã có thể phát huy tác dụng rồi. Lại
nhìn qua phía gã quỷ mới trước mặt, Mạnh Bà hỏi quỷ sai bên cạnh: “Đây
là người đầu thai tiếp theo ư?”
Quỷ sai đáp: “Đúng vậy.” Sau đó
lại lật xem cuốn sổ trong tay một chút, nói: “Ồ, số mệnh của hắn trong
kiếp sau không được tốt lắm.”
Mạnh Bà múc một bát canh khác đưa tới. “Có tốt hay không cũng đều không liên quan gì tới chúng ta cả. Uống đi.”
Khi đến lượt Thẩm Yến, có một tên quỷ sai đứng gần đó nói: “Người này được
Địa Tạng Bồ Tát che chở, không cần uống canh Mạnh Bà.”
Mạnh Bà đưa mắt ngó nhìn Thẩm Yến. “Đúng là một người có phúc.”
Thẩm Yến chắp tay cung kính hỏi: “Chẳng hay người tên Tạ Uyển mới đầu thai hồi nãy đã đầu thai vào nhà nào rồi.”
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Quỷ sai nói. “Mong muốn của ngươi ta đã biết
rồi, hãy cứ yên tâm mà đầu thai đi, đến kiếp sau trời cao tự sẽ có an
bài.”
Thẩm Yến rốt cuộc đã chuyển thế trở thành Thẩm Hành đúng như ý nguyện của mình.
Trong kiếp này Thẩm Hành chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là mang lại hạnh
phúc cho A Uyển. Mọi việc y làm đều là vì A Uyển, dù trước mặt có là
giang sơn gấm vóc y cũng chưa từng dao động, mục tiêu từ đầu chí cuối
chẳng thay đổi chút nào.
Khi Thẩm Hành biết được thân phận Thái
tử của mình, y cảm thấy vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Mừng rỡ là vì thân
phận này sẽ mang lại cho y rất nhiều điều tiện lợi, còn lo lắng vì trách nhiệm và những điều bó buộc kèm theo thân phận này.
Nhưng khi đó Thẩm Hành cũng không lo lắng quá nhiều, vì mục tiêu cấp bách trước tiên của y là tìm được A Uyển trong thân phận mới, ít nhất thì cũng phải tìm được trước Tần Mộc Viễn.
Chỉ là biển người mênh mang, muốn tìm
được một người mà y chỉ biết đó là một vị cô nương thực chẳng khác nào
mó kim đáy bể. Có điều mò kim đáy bể dù gì cũng tốt hơn là vớt trăng đáy nước, vì kim dù nhỏ đến mấy thì ít nhất cũng có tồn tại.
Thẩm
Hành ngay từ khi còn ít tuổi đã vô cùng bận rộn, thứ nhất là bận tìm A
Uyển, thứ hai là bận bạy dỗ Thẩm An, ngoài ra còn bận học võ nữa. May mà Đại Phụng triều trọng võ, Thẩm Hành ngay từ khi năm tuổi đã được đưa đi bái sư học võ. Sư phụ của Thái tử đương nhiên phải là một vị cao thủ võ công phi phàm, hơn nữa Thẩm Hành còn có trí nhớ về võ học kiếp trước,
nên trong kiếp này y học một biết mười, bất kể là học cái gì cũng đều
nhanh hơn những người cùng trang lứa rất nhiều.
Khi học võ, Thẩm
Hành tỏ ra hết sức nghiêm túc, vì y biết trong kiếp này mình có một tay
tình địch chẳng biết khi nào sẽ xuất hiện, do đó bản thân nhất định phải có võ công cao cường thì mới có thể bảo vệ chu toàn cho A Uyển.
Sau mười năm trời tìm kiếm và nghe ngóng, Thẩm Hành rốt cuộc đã xác định
được trong kiếp này Tạ Uyển đã đầu thai thành Bình Nguyệt Quận chúa Tiêu Uyển của Thiên Long triều.
Tiêu Uyển lúc này mới mười tuổi, đang là tuổi hồn nhiên ngây thơ nhất của đời người con gái.
Thẩm Hành khởi hành đến đô thành Kiến Trung của Thiên Long triều. Đại Phụng
triều và Thiên Long triều cách nhau cả ngàn dặm, đi về một chuyến cần
tới hơn nửa tháng, nhưng Thẩm Hành vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào. Khi
tới Kiến Trung, Thẩm Hành không định lập tức đi làm quen với Tiêu Uyển
ngay.
Thẩm Hành biết A Uyển của bây giờ đã biến thành một người khác rồi.
Dù nàng thường xuyên nằm mơ thấy chuyện về kiếp trước, nhưng sau khi tỉnh
lại nàng vẫn là Tiêu Uyển chứ chẳng phải là Tạ Uyển. Kỳ thực Tạ Uyển
cũng thế mà Tiêu Uyển cũng vậy, đối với Thẩm Hành nàng đều là A Uyển,
mục tiêu của y trong kiếp này.
Y muốn nối lại duyên xưa với A Uyển.
Để được như vậy, y cần đảm bảo rằng A Uyển của kiếp này cũng sẽ thích y
giống như kiếp trước. Thế là y liền quyết định phải quan sát Tiêu Uyển
một thời gian, sau đó mới chủ động xuất kích giành lấy trái tim nàng.
Thẩm Hành lén vào phủ Tây Lăng Vương thăm dò giữa lúc nửa đêm
Tuy khi đó Thẩm Hành chỉ mới mười tuổi nhưng đã luyện được một thân khinh
công xuất thần nhập hóa, đi vào vương phủ mà cứ như đi dạo ở chốn không
người vậy. Thẩm Hành nhảy từ ngọn cây này tới ngọn cây khác, sau đó đứng thẳng dõi mắt nhìn về phía xa, muốn tìm kiếm xem A Uyển đang ở nơi nào.
Lúc này Đào Chi và Lê Tâm cùng bê một chiếc ngũ huyền cầm đi qua bên dưới gốc cây.
“…Quận chúa lại bắt đầu nước đến chân mới nhảy rồi.”
“Hôm nay Lê Tâm ngươi không nên mềm lòng như vậy, để Quận chúa theo Thế tử
ra ngoài chơi bời suốt cả một ngày trời. Ngày mai Minh Phương tiên sinh
sẽ kiểm tra chuyện học tập của Quận chúa đấy, mà Quận chúa đến bây giờ
còn chưa thuộc cầm phổ, ngươi nói xem tới lúc đó Quận chúa sẽ phải làm
sao đây?”
“Chuyện này… chuyện này…” Lê Tâm trề môi nói: “Nhưng dù ta không mềm lòng thì Quận chúa cũng đâu chịu nghe lời ta. Chẳng lẽ Đào Chi ngươi bắt ta phải lén đi tố cáo với Vương phi à? Làm như vậy thì rõ là không có nghĩa khí! Hơn nữa, dù hôm nay Quận chúa không ra ngoài
chơi thì cũng chẳng thể nào ở yên trong phòng mà tĩnh tâm học cầm phổ
đâu.”
Đào Chi thở dài một hơi.
Lê Tâm cũng thở dài một hơi.
Hai người cũng nghĩ thầm: Ngày mai Quận chúa nhất định sẽ lại bị Minh Phương tiên sinh trách mắng cho mà xem.
Thẩm Hành nghe thấy cuộc trò chuyện này của hai tiểu a hoàn, bèn lẳng lặng
bám theo phía sau bọn họ. Mắt thấy hai tiểu a hoàn đã đi vào trong một
tiểu viện, Thẩm Hành bỗng cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đập dồn dập.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Tiêu Uyển. Y không biết bộ dạng của mình trong kiếp này có thể khiến A Uyển yêu thích hay không.
Đột nhiên, một tràng những tiếng đàn chói tai vang ra từ trong tiểu viện.
Thẩm Hành thò đầu qua tường ngó vào xem, thấy có một tiểu cô nương vận
áo đỏ tươi đang ngồi trước bàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn là một
cặp mắt đen láy sáng long lanh, trông đầy vẻ thông minh tinh nghịch.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Uyển nhưng Thẩm Hành vẫn có thể lập tức xác định Tiêu Uyển chính là Tạ Uyển.
Thẩm Hành nhìn A Uyển đương nhiên là càng nhìn càng yêu, thậm chí còn cảm
thấy sao trên đời lại có một cô nương đáng yêu đến nhường này? Đôi mắt
kia, cái mũi kia, lại còn cả cái miệng kia nữa, thực là hoàn mỹ như thể
tuyệt tác của trời cao.
Tiêu Uyển giận dỗi vứt cầm phổ xuống đất. “Không học nữa, không học nữa. Sao cha mẹ cứ suốt ngày bắt ta học đàn như thế chứ?”
Thẩm Hành nhìn Tiêu Uyển không chớp mắt, thầm nghĩ ngay cả bộ dạng của nàng khi giận dỗi cũng thật đáng yêu quá chừng.
Lê Tâm đứng bên cạnh không ngừng khuyên nhủ: “Úi chao, Quận chúa, người đừng giận nữa mà!”
Đào Chi cũng nói: “Vương gia và Vương phi cũng chỉ muốn tốt cho Quận chúa
thôi. Quận chúa thử nghĩ mà xem, trong thành Kiến Trung này có vị thiên
kim tiểu thư nào mà không biết gảy đàn? Hì hì, lần trước chẳng phải Quận chúa đã nói là Vương phi gảy đàn rất hay ư? Quận chúa hãy cố gắng luyện tập thêm một thời gian nữa, sau này người nhất định sẽ có thể gảy đàn
hay như Vương phi vậy.”
Tiêu Uyển đưa tay chống cằm nói: “Nhưng ta chỉ thích nghe đàn thôi, đâu có thích gảy đàn.”
Nghe đàn…
Thẩm Hành ngấm ngầm ghi nhớ vào lòng, rằng A Uyển của kiếp này thích nghe đàn.
Sau khi trở về Đại Phụng triều, việc y làm đầu tiên chính là đi tìm một vị
cầm sư để học đàn. Tuy kiếp trước chưa từng gảy đàn bao giờ, nhưng kiếp
này y nguyện lòng vì A Uyển mà đi học, hơn nữa còn phải học tới mức có
thể gảy ra những tiếng đàn không ai sánh bằng.
May mà thiên phú của Thẩm Hành về cầm nghệ rất cao, thêm vào đó y lại chịu chuyên cần khổ học, do đó rất nhanh đã thành tài.