“A! Đây là Âm Hồn Phiên đã hấp thu hơn một trăm tinh hồn tu sĩ!”
Đệ tử Thiên Kiếm Sơn nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa rồi hắn còn
uy phong lẫm liệt, thế nhưng chút suy nghĩ giao thủ cũng không có, trục
tiếp thu hồi năm thanh phi kiếm bỏ chạy.”
“Hiện tại muốn còn chạy. Ngươi nghĩ chạy được sao?”
Tạ Nhược Lan hừ lạnh một tiếng, thân hình nhỏ nhắn, mềm mại, cầm một lá cờ lớn vung lên, lập tức có vô số âm hồn từ trong cờ bay ra, hướng về phía đệ tử Thiên Kiếm Sơn tấn công.
Đệ tử Thiên kiếm sơn đó lập tức
lấy ra Độn Thổ phù, vỗ lên người mình một cái, nhưng ánh sáng Độn Thổ
phù vừa chợt lóe, thế nhưng liền tự bốc cháy, nhưng hắn lại căn bản
không trốn được.
“Sao có thể thế được!” Nhìn thấy Độn Thổ phù lại mất đi hiệu lực, vẻ mặt đệ tử Thiên Kiếm Sơn đầy vẻ kinh hãi, nhưng mà
sau đó hắn liền có suy nghĩ liều mạng, trực tiếp vừa mở miệng phun một
ngụm tinh huyết về phía năm thanh phi kiếm.
Tinh huyết dính vào
phía trên năm thanh phi kiếm, năm thanh phi kiếm lập tức ánh lên năm màu hào quang khác nhau. Sau đó năm thanh phi kiếm hợp nhất, hóa thành một
thanh cự kiếm dài chừng một trường, chém về phía các âm hồn.
Nhưng lúc hắn điều khiển cự kiếm chém xuống, bỗng nhiên có một thứ gì đó bay
đến, chém rời cự kiếm năm màu. Sau đó cự kiếm phân giải ra, quay lại
hình dạng năm thanh phi kiếm ban đầu. Còn tên đệ tử Thiên Kiếm Sơn kia,
thân thể co rút vài lần, sau đó liền ngã xuống mặt đất, không nhúc
nhích.
Lâm Hạo Minh đi tới vài bước nhìn một chút, phát hiện khắp người đệ tử Thiên Kiếm Sơn đều biến thành màu đen, cảm giác giống như
bị trúng một loại kịch độc nào đó.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên từ
trong người hắn có một đạo ánh sáng tím bắn ra, bay thẳng về phía Tạ
Nhược Lan, nhưng ánh sáng tím này bay đến trước mặt Tạ Nhược Lan thì lập tức dừng lại.
Trong nháy mắt, Lâm Hạo Minh phát hiện, ánh sáng
tím kia là một con rắn nhỏ màu tím to bằng ngón cái, dài không vượt qua
nửa thước.
Con rắn nhỏ đến trước mặt Tạ Nhược Lan, trực tiếp
trườn vào trong tay áo Tạ Nhược Lan, hoàn toàn biến mất như chưa từng
xuất hiện.
Lúc này Lâm Hạo Minh đã có thể tưởng tượng ra, Tạ
Nhược Lan trước thả ra Âm Hồn Phiên, bày ra trận thế lớn như vậy, trước
sau giấu đầu lòi đuôi, hoàn toàn chỉ là dùng để hù dọa đối phương, còn
sát chiêu chân chính là con rắn nhỏ này. Con rắn nhỏ thừa dịp lúc toàn
bộ lực chú ý của đối thủ bị Âm Hồn Phiên hấp dẫn ra tay đánh lén, một
đòn giết chết đối thủ.
Nhưng mà lúc Tạ Nhược Lan thu hồi con rắn
nhỏ, lại không thu hồi Âm Hồn Phiên, trái lại vung lên lần nữa, các âm
hồn liền bay về hướng đệ tử Thiên Kiếm Sơn, sau đó toàn bộ nhào đến các
đệ tử đồng môn.
“Tạ Nhược Lan, ngươi dám tàn sát đồng môn!” -
Nhìn thấy trên trăm con âm hồn đánh về phía mình, tên đệ tử đồng môn lập tức la hét.
Chỉ là những tên này vốn dĩ đã kiệt sức, giờ phút
này làm sao còn khả năng ngăn cản Âm Hồn Phiên, tiếng kêu lúc lên lúc
xuống, không bao lâu sau đó, hắn liền chết dưới tay Âm Hồn Phiên.
Lâm Hạo Minh nhìn Tạ Nhược Lan bất kể có phải người mình hay không đều thẳng tay giết chết, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi.
Người trước mắt này làm sao có chuyện là tiên tử gì đó, căn bản là một nữ ma
đầu, hơn nữa còn là nữ ma đầu bụng dạ nham hiểm. Lâm Hạo Minh cũng đã
được chứng kiến, với thủ đoạn của Tạ Nhược Lan, chỉ cần nàng muốn, một
giây sau người chết sẽ là mình.
“Ngươi sợ sao?” - Lúc này, Tạ Nhược Lan lại cười cợt hỏi.
Lúc này trong mắt Tạ Nhược Lan còn bày ra vẻ tươi cười với Lâm Hạo Minh,
nếu xét từ phương diện nào đó cũng xem như rất ngọt ngào, nhưng trong
tình huống bây giờ thì lại toát lên vẻ yêu dị kỳ lạ.
“Sợ! Đương nhiên sợ rồi!” - Lâm Hạo Minh không chút nào vòng vo, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Trước đây lúc ta đối mặt với Lâm lão tổ, cũng giống ngươi bây giờ. Nhưng mà
ngươi yên tâm, Lâm lão tổ không có ý định giết ta, ta cũng sẽ không cần
mạng của ngươi.”
Tạ Nhược Lan thu hồi âm hồn trong Âm Hồn Phiên
về, tiếng quỷ khóc sói tru cũng lập tức biến mất, chỉ là Lâm Hạo Minh
vẫn như cũ, cả người có chút lạnh lẽo.
“Lúc trước lão tổ nhà ta
là muốn gả tỷ cho ta, tỷ cũng sẽ không muốn ta lấy tỷ làm vợ đúng
không?” - Lâm Hạo Minh miễn cưỡng nặn ra nụ cười khó coi nói.
“Haha, ngươi rõ ràng đang rất sợ hãi mà lại dám nói ra lời này! Lá gan cũng
không nhỏ!” - Tạ Nhược Lan thu hồi Âm Hồn Phiên, hơi cười nói.
Lâm Hạo Minh cố gắng dũng cảm nói: “Sư tỷ cũng không phải là loại người dễ
dàng bị vài câu nói làm chi phối lý tưởng của bản thân. Nếu tỷ thật sự
muốn giết ta, coi như ta có quỳ xuống đất xin tha thì kết cục vẫn là
chết. Nếu như tỷ không giết ta, trừ phi ta thật sự tổn hại đến ích lợi
của tỷ, bằng không cũng không tùy ý giết chết ta!”
“Hì hì, ngươi
thật là một người thông minh, đáng tiếc, nếu không phải tư chất của
ngươi thật sự quá kém thì ta thật ra có thể cân nhắc đến việc tiếp tục
duyên phân của ngươi và ta!” - Tạ Nhược Lan diễn như đang tiếc hận nói,
giữa hàng lông mày lại là một bộ dáng người thấy người yêu.
Lâm
Hạo Minh giờ phút này không có một chút tâm tình thưởng thức nhan sắc
của nàng, chỉ là nỗ lực chống cự sự sợ hãi trong lòng, tiếp tục ép buộc
chính mình lộ ra vẻ cười, nói: “Vậy nhưng khó mà nói chắc được, nói
không chừng ta có cơ duyên lớn, chẳng những có thể Trúc Cơ, mà còn thành tựu Kim Đan thì sao?”
“Ha ha, tiểu tử ngươi thật là dám nghĩ.
Nếu trong vòng trăm tuổi ngươi có thể ngưng kết Kim Đan, ta liền gả cho
ngươi. Như thế nào, được không? Đương nhiên, nếu ngươi trước ba mươi
tuổi đến Trúc Cơ cũng không làm được, như vậy ngươi phải nghe theo lệnh
của ta cả đời, nói ra lời huyết thề từ nay về sau chỉ nghe lệnh của ta.
Cũng như vậy, nếu ngươi trước ba mươi tuổi thành công lên tới Trúc Cơ,
trong vòng trăm tuổi lại không thể ngưng kết Kim Đan cũng như thế!” - Tạ Nhược Lan nghiêm mặt nói.
Lâm Hạo Minh nghe được lời nói này,
biết Tạ Nhược Lan hẳn là không có ý giết mình, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc Tạ Nhược Lan, khó hiểu nói: “Sư tỷ, sao tỷ lại
coi trọng ta như vậy?”
“Mất đi lão tổ bảo vệ, cam tâm nhẫn nhục ở Phù Đồ Quật mấy năm. Cho đến khi tiến đến Luyện Khí hậu kỳ, lúc này mới bộc lộ tài năng. Thân là một đệ tử ngoại môn nhỏ bé lại dám đối mặt với nhiều người mạnh hơn mình. Lần lượt lấy yếu thắng mạnh, đem hai tên đệ
tử nội môn đùa bỡn trong lòng bàn tay, người như ngươi, ta sao có thể bỏ qua?” - Tạ Nhược Lan rốt cuộc cũng nói ra lời thật lòng.
Lâm
Hạo Minh không nghĩ tới, Tạ Nhược Lan lại điều tra rõ mọi việc trong quá khứ của mình như vậy. Giờ phút này hắn biết, nữ nhân trước mặt trước
đây không có chỗ nương tựa này, mấy năm nay có thể trưởng thành như vậy, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vẻ đẹp và tư chất tốt của nàng.
“Ta cuối cùng có thể còn sống, cũng là nhờ vào sư tỷ!” - Lâm Hạo Minh khiêm tốn nói.
“Vì thế ngươi càng cần phải làm việc cho ta thật tốt. Ta chính là đang cho
ngươi cơ hội, ngươi hãy nên cố gắng nắm chắc nha!” - Tạ Nhược Lan bỗng
nhiên lộ ra một tia quyến rũ.
Lâm Hạo Minh nhìn nàng nháy mắt
bày ra quyến rũ trước mắt mình, quả thực nếu có thể dứt bỏ hoàn cảnh
hiện tại thì nó sẽ rất rung động lòng người, nhưng Lâm Hạo Minh hiểu rõ, nói linh tinh cái gì mà sẽ gả cho ngươi đều chỉ là nói chơi. Cho dù là
Tạ Nhược Lan cũng không thể nắm chắc trong vòng trăm năm đạt thành tựu
Kim Đan, nếu là mình có thể làm được, hiển nhiên liền trở thành người
thích hợp làm bạn lữ với nàng.
Lâm Hạo Minh bỗng nhiên nhớ đến,
mình đang có được Công Đức Châu, trăm năm Kết Đan thật đúng là không
phải giấc mơ, mà thật sự có thể làm được. Không lẽ mình lại phải cưới nữ ma đầu giết người không chớp mắt này sao?