Lão nghĩ cũng có điều đúng, quả thật từ khi còn ở tu vi Trúc cơ trung
kỳ Hoàng Trần đã có những cảm ngộ vô cùng có ích với bước tu đạo đầu
tiên, đó là lúc hắn vượt qua 36 bậc thang của đợt khảo hạch môn phái.
Sau đó qua quá trình tịnh hóa linh căn thì hắn gần như một lần được cảm
ngộ thêm về sinh tử của con người, điều này khiến hắn càng có bước
trưởng thành trong tu luyện.
Tuy nhiên không phải chỉ đơn giản có thế mà Hoàng Trần có thể huy động được một phần linh khí xung quanh
để sử dụng mà cái chính là sự huyền ảo của Tụ Linh Kiếm quyết. Đây là
một bộ kiếm quyết mà chính Hoàng Trần cũng không rõ nó thuộc cấp bậc
nào, hắn chỉ đoán được nó có thể là một Huyền Giai công pháp, một loại
kiếm pháp cao cấp hiếm có của giới tu chân Hoàng Sa quận này. Chiêu thức Hoàng Trần vừa sửa dụng chính là chiêu thứ tư của kiếm quyết có tên
là Tụ Linh Thưởng Nguyệt, chiêu này vốn hắn cũng mới luyện thành chưa có cơ hội để thử nghiệm, hôm nay đúng là thời cơ thử kiếm tuyệt vời.
Bóng kiếm càng ngày càng rõ, mũi kiếm hướng về phía trước như thách thức đối thủ, tạo cho người ta một cảm giác như đứng trước sự kiêu ngạo của võ
sỹ dương cung bạt kiếm, nhưng lại chứa đựng một nét gì đó trầm trọng
nặng nề đến ngạt thở.
Bạch phát lão nhân lúc này đã vô cùng chật
vật, cây trường tiên màu bạc đã được lão cất đi, 2 tay lão liên tục bắt
quyết, không gian xung quanh lão bỗng nhiên biến đổi, cuồng phong liên
tục nổi lên cuồn cuộn, trong đó xen lẫn những hạt sáng lấp lánh li ti
đúng là những hạt tuyết vô cùng nhỏ. Những hạt tuyết nhanh chóng hình
thành một tấm khiên chắn khổng lồ phía trước người lão ngăn cản bóng
kiếm của Hoàng Trần.
Bóng kiếm va chạm với bức màn chắn tạo ra
một âm thanh ken két rồi chỉ hơi chậm lại, sau đó vẫn tiếp tục xuyên qua màn chắn chém về Bạch phát lão nhân.
Tình thế nguy cấp, lão già
vội vàng phun ra một ngụm lớn tinh huyết về phía màn sáng, màn sáng vốn
yếu ớt run rẩy khi gặp tinh huyết thì lập tức tỏa sáng mãnh liệt rồi mau chóng hình thành một tấm khiên màu hồng ngọc trong suốt lấp lánh. Nhưng tấm khiên cũng chỉ trì hoãn được bóng kiếm trong tích tắc rồi một tiếng “K...rack” khô cứng vang lên, một loạt vết nứt bắt đầu từ vị trí tiếp
xúc với lưỡi kiếm nhanh chóng lan tỏa ra toàn bộ bề mặt khiên rồi sụp đổ hoàn toàn.
Mặt lão già lúc này đã cắt không còn giọt máu, đôi
mắt thoáng chần chừ nhưng rồi nhanh chóng hiện lên một nét quyết đoán.
Đột nhiên trên tay lão xuất hiện một tấm phù lục màu vàng, miệng lão lẩm bẩm chú ngữ tối nghĩa sau đó cắn răng phun tiếp một ngụm tinh huyết vào tấm phù lục.
Tấm phù lục run rẩy rồi toản sáng chói lọi, thân
hình một con băng xà dài cỡ 100 mét nhanh chóng hiện ra, với đôi mắt đỏ
lừ, chiếc lưỡi vươn dài giữa 2 hàm răng trắng nhởn phát ra âm thanh
“Phì....Phì...” giữ tợn.
Băng xà ngay sau khi phát hiện ra tình
thế trước mắt thì nhanh chóng vươn cổ dài nhìn hướng cái đầu hung giữ về phía bóng kiếm. Miệng nó há rộng, toàn thân co thắt rồi phun ra một
đoàn chất lỏng màu trong suốt hình thành một tấm khiên bằng băng to lớn
ngăn chặn bóng kiếm chém tới, đồng thời cái đuôi dài quẫy mạnh như một
cây trường tiên khổng lồ lao thẳng về phía Hoàng Trần.
“Thú
Phù, không ngờ loại phù chú cổ này tưởng như thất truyền mà vẫn còn tồn
tại ở nơi này”, Hoàng Trần lẩm bẩm. Với các loại phù lục hắn luôn có
hứng thú tìm hiểu nên cũng có chút kiến thức. Đối với thú phù này là một loại phù lục cổ xưa, của một bộ tộc có tên là Thanh Linh tộc, chuyên tu luyện về thảo mộc, ghét thú như thù nên mới sử dụng các vật phẩm làm từ xác của thú tộc để chế tác ra một loại phù lục có tên chung là Thú Phù.
Chế tác loại này vô cùng phức tạp và khó khăn, khi sử dụng lại liên tục
tiêu hao tinh huyết nên khiến cho loại phù lục này cũng dần thất truyền
không còn tồn tại nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp được chủng loại
phù lục này, Hoàng Trần thoáng chút giao động nhưng rất nhanh bình
tĩnh trở lại “Xem ngươi có bao nhiêu máu huyết, ta không tin trong cái
thân thể ngươi có vô tận tinh huyết” hắn tự lẩm bẩm rồi một tay phất
mạnh, toàn bộ linh lực xung quanh hóa thành một dòng chảy dường như vô
tận, lấy Hoàng Trần làm đích hướng tới. Toàn thân hắn phóng nhanh như
một tia chớp về phía sau. Chiêu thức này hắn đã ngầm tu luyện từ lâu,
biến tướng từ chiêu thức tụ linh phá kiếm thức, nhưng toàn bộ linh lực
thay vì tấn công đối phương lại trở thành phản lực để gia tốc cho hắn
chạy trốn.
Chiếc đuôi của băng xà quật vào không trung, cả một
vùng quanh khu vực trở nên nặng nề nhưng mục tiêu của nó đã vụt ra xa
cách hàng trăm mét khiến nó càng trở nên tức giận. Nhưng đôi mắt nó lại
hiện lên một nét chần chừ không muôn tiếp tục truy đuổi đối phương mà
lại quay sang nhìn về phía Bạch Phát lão nhân.
Lúc này Bạch phát
lão nhân sắc mặt đã tái mét, hiển nhiên việc duy trì tinh huyết cho Thú
Phù này không phải chuyện đùa, nhất là đối với lão đã liên tiếp trải qua 2 trận khổ chiến thì việc tiêu hao này càng khiến cho lão vô cùng thảm
hại.
Tuy nhiên tình thế không cho phép lão chần chừ, trước ánh mắt
của Băng Xà đang chằm chằm nhìn lão thì lão chỉ còn duy nhất một lựa
chọn, lão vung tay trái lên, một vòi máu từ đầu ngón tay trỏ phụt ra như mưa, phóng thẳng vào tấm Thú phù đang phiêu phù trước mặt. Tấm thú phù
đã ảm đảm đi, sau khi nhận được tinh huyêt bắn tới lại đại phát quang
mang rực rỡ.
Cùng với đó, phía bên này, Băng xà ánh mắt trở lên
rực lửa điên cuồng gào thét đuổi theo Hoàng Trần, một hàn khí lạnh bức người ép về phía hắn, từ phía miệng của Băng xà một luồng hàn khí tỏa
ra như một đám mây hàn khí bao trùm lên toàn bộ không gian xung quanh
nhanh chóng bao vây xung quanh Hoàng Trần. Trước tình thế đó Hoàng
Trần không hề tỏ ra bối rối, đối với người khác khi lọt vào vòng phong tỏa của hàn khí thì chắc hẳn sẽ khó mà hoạt động bình thường, nhưng
đối với hắn thì khác, bản thân hắn có huyết mạch truyền thừa của tiên
đế, lại đã trải qua tịnh linh nên tốc độ lưu thông tinh huyết trong cơ
thể của hắn nếu như vận dụng toàn lực sẽ nhanh gấp hàng ngàn lần so với
người khác. Vì vậy hàn khí này không thể gây cho hắn một chút trở ngại
nào. Chỉ thấy từ trong vòng vây của hàn khí đột nhiên xuất hiệt một đốm
sáng.
Đốm sáng này ban đầu nhỏ bằng nắm tay, rồi sau đó bằng mắt
thường có thể nhìn thấy tốc độ tăng trưởng về kích cỡ của nó càng ngày
càng nhanh, dần dần hình thành một thanh trường kiếm sáng chói dài cỡ
trăm mét, xuyên thẳng qua sự bao vây của hàn khí như không chịu bất kỳ
một lực cản trở nào, cứ như thế từ từ bổ thẳng về phía đỉnh đầu của Băng xà.
Trong mắt băng xà lần đầu tiên xuất hiện sự sợ hãi và chần
chừ, nhưng thanh kiếm không cho nó có nhiều thời gian suy nghĩ, ngay lập tức bổ xuống đỉnh đầu của nó. Phía sau Băng xà, bạch phát lão nhân toàn thân chật vật, cơ thể chỉ còn da bọc xương, thấy thế tấn công quá dũng
mãnh lão cũng không còn quan tâm tới Thú phù nữa mà chỉ thấy lão liên
tục bắt quyết thi pháp rồi “B...ù...m” một tiếng cánh tay trái lão vậy
nổ tung biến thành một vùng mưa máu bao trùm lấy cơ thể lão.
Đúng lúc này “uỳnh...Ầm...Ầm” một loạt những tiếng nổ làm rung động toàn bộ
khu vực. Băng xà đã hoàn toàn bị tiêu diệt, toàn thể không gian một màu
tuyết trắng, Hoàng Trần trong trang phục màu xanh ngọc vẫn ung dung
phiêu phù trên không trung, trong tay hắn lúc này là Ngũ Hành Kiếm.
Vừa rồi trong tình thế muốn nhanh chóng hà gục đối thủ nên hắn đã âm
thầm xuất sử Ngũ Hành Kiếm để thi triển Tụ Linh Nghênh Tùng thức,
chiêu thức này hắn đã quá thành thục, lại sử dụng tới bảo kiếm nên uy
lực không cần phải bàn cãi, chỉ một chiêu đã hạ gục Băng xà.
Hắn
nhìn bề phía Bạch phát lão nhân, lúc này toàn bộ thân thể lão đã nằm
trong một vùng huyết vụ, huyết quang đại phát chói lọi, nếu không có gì
thay đổi thì chỉ trong tích tắc nữa cơ thể lão sẽ huyết độn biên mất
khỏi khu vực.
“Còn muốn chạy” Hoàng Trần hét lên, chỉ thấy
Hoàng Trần với một tốc độ nhanh không tưởng huy động linh lực tập
trung vào Ngũ Hành Kiếm, thanh kiếm một lần nữa đại phát quang mang
vụt bay khỏi tay của Hoàng Trần lao thẳng về phía huyết vụ
“....Kh....ông....” một tiếng kêu thảm thiết vang lên huyết vụ rung động dữ dội, một bóng người mờ ảo hiện ra rồi “Bùm” một tiếng toàn bộ thân
thể kẻ đó biến thành từng mảnh vụn, chỉ thấy Hoàng Trần từ xa bay lại, tay hắn chao động, một chiếc nhẫn trữ vật từ dưới mặt biển bay lên vụt
vào trong tay hắn, thu hồi lại Ngũ Hành Kiếm rồi phi thân về phía móm đá cách đó chừng vài trăm mét.
Lúc này trên mỏm đá, một thiếu nữ trong trang phục áo tím đang đứng đó, toàn thân rung rẩy kịch liệt,
trên bàn tay còn vương vết máu vẫn đang nắm chặt lấy cổ áo, ánh mắt đầy
sợ hãi nhìn về phía Hoàng Trần.
“Không phải sợ, ta chỉ tiện
đường ngang qua nên giúp cô một tay mà thôi” Hoàng Trần thấy cảnh
tượng của cô gái thì chủ động lên tiếng trước, sau đó đáp xuống bên cạnh cô.
- Tiểu.. tiểu nữ Tố Loan đa tạ ân công đã cứu giúp, tiểu nữ
xin được hỏi quý tánh đại danh của tiền bối để sau này bẩm báo lại phụ
mẫu tiện bề tạ ơn. Tố loan mặc dù còn đang hết sức sợ hãi nhưng cũng lấy hết can đảm lên tiếng. Quả thật ngay sau khi Hoàng Trần chiến đấu với Bạch phát lão quỷ được một lát thì nàng đã tỉnh dậy, sau khi kiểm tra
cơ thể không thấy có vấn đề gì nàng mới yên tâm đôi chút, nhưng nàng lại ngẩn người khi nhìn thấy trên mặt đất cách chỗ nàng nằm không xa là
song đao, nhất kiếm.
Thanh kiếm thì nàng không nhận ra, nhưng cặp song đao này thì nàng không còn lạ gì, đó chính là vũ khí đã cướp đi 1
cánh tay của gia gia nàng, rồi sau đó lại khiến gia ga nàng vong mạng.
Như thế kẻ thù của nàng cũng đã chết, nàng không còn cơ hội tự tay trả
thù, nhưng nàng còn cha mẹ, nàng phải sống tốt để tìm kiếm 2 người. nàng rất muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này trở về nhà, nhưng nàng hiểu lúc
này là không thể, tu vi bản thân quá yếu nên chỉ đành lặng yên quan sát
trận chiến trước mặt, càng xem nàng càng run sợ, vì bất kỳ ai trong số 2 người đang chiến đấu, chỉ cần nhẹ cất tay là đều có thể lấy đi mạng
sống của nàng. Trong đời nàng ngoài những chuyện do ông nội và cha mẹ
nàng kể thì chưa bao giờ nàng được chứng kiến một trận chiến ở cấp bậc
thế này.
“Được rồi, không cần quá lo lắng, ta cũng chỉ tiện tay
mà thôi, có điều ở nơi này lâu không tiện, nếu tiểu cô nương không ngại
có thể cùng ta tiến nhập Hạ Thủy trấn, dù sao trời cũng đã tối ta đưa cô nhập trấn rồi sau đó đi đâu thì tùy cô quyết định” Hoàng Trần sau
thoáng suy nghĩ thì cất tiếng.
- Đa tạ tiền bối, nếu không phiền
thì phì kính nhờ người cho tiểu nữ theo cùng vào trấn, trong đó gia gia
của tiểu nữ cũng có quen một quán trọ, người có thể tới đó để nghỉ ngời một đêm rồi hãy lên đường. Tố Loan nhẹ giọng lên tiếng.
Hoàng
Trần ngước nhìn xung quanh, lúc này thủy triều đã rất lớn, xung quanh
gần như một màu nước xanh thẳm, sóng vỗ ầm ì, các dấu vết về trận chiến
ban nãy đã bị sóng nước mênh mông xóa đi tất cả. Mỏm đá chỗ 2 người
đang đứng cũng đã sắp bị nước nhấn chìm rồi: “Được rồi, ta vào trấn đã
rồi hãy tính, chỗ này không ở lâu thêm được nữa” hắn lên tiếng rồi dẫn
đầu bay đi trước.