Hừ, không nghĩ sau bao năm phong trần chìm nổi, cuối cùng lại rơi vào
tình cảnh này” Lão già cất giọng yếu ớt. Trong thâm tâm lão thực sự đã
muốn quên đi tất cả quá khứ, muốn 2 ông cháu cứ như thế sống cuộc sống
bình lặng qua ngày. Sự việc xảy ra đã quá lâu, đến đời lão cũng là đời
thứ 8. Lão vốn tên đầy đủ là Hoàng Hoàn, cái tên này đến đời lão cũng là 6 đời liên tục dùng nó. Tổ tiên truyền lại như thế, muốn cho hậu nhân
nhớ lấy mối nhục của môn phái mà tìm cách truy cầu đại đạo rồi quật
khởi, hoàn thành những tâm nguyện ngày xưa. Nhưng có lẽ vận số ông trời
trêu ngươi khiến cho hậu duệ ngày càng kém cỏi, đến đời lão chỉ đạt tới
Trúc cơ sơ kỳ thì không thể tiếp tục tấn cấp được nữa. Tâm nguyện cuối
cùng lão dành lại cho đứa cháu gái Hoàng Tố Loan này. Con bé tuy nhỏ
tuổi nhưng tư chất tu tiên lại hơn xa lão cùng cha mẹ nó. Cha mẹ nó cách đây mấy năm vì muốn cho con gái tiến bộ nhanh nên quyết định xuôi xuống phía Nam để tìm kiếm linh tài địa bảo giúp con tu luyện, nhưng chuyến
đi đã 5 năm mà không có tin tức gì, lão một mình chăm sóc nó. Dồn hết
tài lực cho Tố Loan nên nó đã đột phá tới Luyện Khí Kỳ tầng 7. Nhân
dịp đại hội Luyện Đan Sư quan khách đông đúc, đang định mở một sạp hàng nhỏ kiếm chút đỉnh để lo cho cháu gái, không ngờ lại dẫn tới đại họa.
Trong đầu lão vẫn nhớ như in những gì cha lão nói trước khi qua đời: “Hãy nhớ lấy, chúng ta mới là chân chính hậu duệ của Hoàng Long, kẻ thù diệt môn chính là Họ Hoàng đương nhiệm cầm quyền của Hoàng Long Bang. Sau khi
phản tổ nối giáo cho giặc còn giám đuổi cùng giết tận chúng ta. Hậu duệ
chúng ta bất tài, nhưng quyết không thể quên mối thù này, nếu một ngày
có cơ hội quyết phải bắt bọn chúng đền lại gấp nhiều lần”.
Tấm
ngọc bộ mà Tố Loan đeo chính là tín vật duy nhất tổ tiên của Hoàng
Long lão tổ để lại sau khi tự bạo Nguyên Anh trong trận chiến ác liệt
khi xưa, cũng là vật chứa đựng bí mật quan trọng nhất của dòng họ Hoàng
ta. Có nó, dòng họ Hoàng sẽ tồn tại, tuyệt đối không để lọt vào tay bất
cứ kẻ nào. Cả đời lão đã nghiên cứu nó nhưng cũng chẳng thể tìm ra bí
mật trong đó nên cuối cùng đành giao lại cho cháu gái để làm trang sức,
ai ngờ hôm nay lại xuất hiện tên áo đen này khi nhìn thấy tấm ngọc bội
thì dường như phát hiện ra một phần bí mật trong đó. Đã như thế, quyết
sống chết phải liều mạng bảo vệ tín vật này.
Nói thì lâu thế,
nhưng mọi suy nghĩ diễn ra rất nhanh trong đầu lão, khi 2 người tiến tới cách 2 ông cháu chừng 50 mét thì một chùm sáng màu vàng chợt lóe lên,
rồi một âm thanh nghẹn ngào của Tố Loan vang lên “không, cháu không muốn đi, cháu ở lại chiến đấu cùng ông.....” tiếng nói còn chưa dứt hẳn thì
hình bóng cô gái đã biến mất theo chùm sáng vàng rực rỡ.
- “Quang độn phù” chết tiệt, bảo vật như thế mà để lão dùng lãng phí, mau xông
lên. Nói rồi 2 tên áo đen nhanh chóng vọt thẳng về phía lão già.
Mặt lão lúc này tái nhợt, nhưng trong ánh mắt toát lên một tia kiên định.
Cái mạng của lão thì có tác dụng gì, quan trọng là Tố Loan, nó an toàn
mới là quan trọng nhất. Tấm quang độn phù là bảo vật bảo mạng của gia
tộc. Nó đã nhiều đời bảo vệ cho con cháu, nhưng tiêu hao đã cạn kiệt,
sau khi Tố Loan biến mất, nó cũng hóa thành tro tàn ngay trước mắt mọi
người.
Cùng lúc đó 2 bóng đen đã lao thẳng về phía lão già mà
không một chút e dè, cả 2 đều khởi phát thế công, uy áp của một người
cũng đã khiến lão lúc này không chịu nổi, huống chi cả 2 đều là Trúc cơ trung kỳ, mặt lão tái càng thêm tái, nhưng không một chút sợ sệt, cánh
tay phải còn lại vung lên, một màn huyết vụ bao phủ toàn bộ phía trước
che chắn uy áp, đồng thời một âm thanh “G...r..à..o” trầm đục vang lên, chỉ thấy từ sau màn huyết vụ một chiếc đầu rồng mờ ảo đỏ rực hiện ra.
Chiếc đầu rồng mặc dù không có ngưng thực nhưng vẫn phát ra một uy áp
bao trùm toàn bộ khu vực.
“Quả nhiên là bí thuật cao cấp, hiển
nhiên lai lịch của người này không đơn giản!” Cách trung tâm trận chiến một bóng người đang yên lặng quan sát.
Sau thời gian độ nửa tuần trà, trận chiến mới kết thúc. Trên chiến trường chỉ còn lại 2 bóng áo
đen trong tình thế khá chật vật, toàn thân quần áo gần như bị thiêu rách nát.
“Mẹ kiếp, mi không nói trước, mi bảo chỉ là con kiến hôi,
vậy mà 2 chúng ta liên thủ còn bị đối phương phản đòn thế này, vụ này
nếu tìm thấy con bé kia thì mi phải trả lại cho ta cả vốn lẫn lời đấy”
một tên trong số đó cất giọng bất mãn.
- Uhm thì ai mà biết chó
cùng cắn dậu, nó lại dùng cái bí thuật thiêu đốt tinh huyết này để con
nhỏ chạy trốn chứ! Nhanh, mau tìm con bé, dù có Quang độn phù thì cũng
chỉ chạy được khoảng trăm dặm, cùng lắm thì ra ngoài biên giới của Hoàng Long, như thế càng thuận lợi. Đợi tới khi tóm được con bé đó ta sẽ cho
ngươi thưởng thức trước! Khặc khặc...Nói rồi cả hai cùng hướng phía tây
biến mất.
Hai người không hề biết rằng theo sát 2 người như hình với bóng vẫn còn một người nữa.
Phía Đông Nam của Phong châu thành, nơi tiếp giáp với địa giới phía ngoài
của Hoàng Long Bang. Nơi đây bình thường là khu vực hết sức phức
tạp, thế lực của Hoàng Long đôi lúc cũng làm ngơ, khiến nó
trở thành một khu vực hỗn tạp, tranh đấu liên miên, dần dần
chẳng còn ai duy trì kỷ cương, chỉ còn lại một hệ thống xã
hội theo kiểu băng nhóm. Chân lý thuộc về kẻ có nắm đấm to
hơn.
Thông thường các tán tu bình thường thì ít lui tới
nơi này, nhưng nơi đây lại là một dịa danh khá tin cậy khi người ta cần tìm kiếm linh dược, đan dược cùng một số bí pháp thất truyền
thì lại khá dễ dàng. Chỉ cần có đủ tiền thì mọi việc nơi đây đều có thể giải quyết được, kể cả thuê bảo kê để tự bảo vệ mình.
Vùng đất này gọi là Hạ Thuỷ trấn, tên của nó như vậy cũng là vì cả khu vực bao quanh bởi nước, mỗi khi thuỷ triều của Đông Hải lên về đêm thì nếu nhìn từ ngoài vào vùng đất này nằm hẳn
trong lòng nước. Sở dĩ tồn tại được là do một hệ thống cấm
chế từ thời xa xưa truyền lại nên người ở đây vẫn sinh hoạt
bình thường. Chính vì như vậy mà thảm thực vật ở đây vô cùng
phong phú, các loại linh thảo thuỷ thuộc tính vô cùng thích
hợp phát triển. Việc ra vào khu vực này nếu là ban ngày thì
đơn giản bình thường, nhưng nếu về đêm thì phải mất tiền để
được khai mở cấm chế tỵ thuỷ của khu vực.
Lúc này trời cũng đã ngả sang chiều, bóng tối dần dần bao phủ, tại biên
giới của Hạ Thuỷ trấn, một vầng sáng chợt loé lên, nữ nhân
nhỏ nhắn trong trang phục màu tím đơn giản chật vật lao đi.
Trong đôi mắt còn đang sưng đỏ vì khóc. Đúng là Tố Loan, sau khi người ông đã không tiếc sinh mạng dùng lần Quang độn phù cuối
cùng truyền tống nàng ra khỏi khu vực chừng trăm dặm thì nàng
đã có mặt cách biên giới Hạ Thuỷ khoảng chừng 20 dặm. Mặc dù
vô cùng bi thương, nhưng là người tu tiên nên nàng hiểu răng mình
cần phải sống, sống sót thì mới có cơ hội tìm lại cha mẹ,
cùng nhau trả mối thù cho ông mình.
Vì thế không tiếc hi
sinh máu huyết nàng tiến hành thêm 2 lần huyết độn thuật mới
chạy tới nơi này. Đang định tiến vào trong cấm chế thì một âm
thành khiến nàng dùng mình, toàn thân ớn lạnh vang lên:
“Người đẹp không vội, đợi hai chúng ta cùng tới rồi cùng vào trấn có vui hơn không?
Khặc khặc khặc... trong trấn ta có môt bằng hữu có một khu nhà trọ rất thoải mái, chúng ta tha hồ mà hưởng thụ a!”
Hiển
nhiên là 2 kẻ địch đã tới, một luồng uy áp khiến nàng không
thể động đậy được. Chẳng lẽ mạng sống của mình đổi lại từ
tính mạng của ông cứ thế mà mất đi sao! Không, ta không cam tâm,
ta cần phải sống, phải trả mối thù này: “ Lũ khốn kiếp, ta
có làm ma cũng không tha cho các ngươi”, nàng gạo lên rồi như
dùng hết năng lực của mình cố gắng thoát khỏi uy áp của kẻ
địch nhưng vô dụng. Một bàn tay thô kệch, ghê gớp từ từ tiến
về phía nàng, một đôi mắt vằn lên đầy dục vọng chằm chằm ngó vào... nàng có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập mạnh hơn
bất kể lúc nào từ trước tới nay. Nàng chỉ muốn ngay lúc này
mình có thể chết được, nhưng kể cả chết thì kẻ thù cũng
không cho nàng cơ hội.
K.....hông... nàng gào lên trong
tuyệt vọng, hai tay cố hết sức đưa lên giữa chặt nơi cổ áo,
trong vô thức nàng không còn một chút hi vọng nào nữa.
Đúng lúc này biến cố sảy ra, từ 2 bàn tay nhỏ bé của nàng nắm
chặt miếng ngọc bội nơi cổ áo, một tia máu đỏ tươi tràn qua kẽ tay ngấm vào ngọc bội, nàng chỉ thấy toàn thân ấm áp, còn
lại không biết gì nữa. Nàng ngất đi, nhưng miếng ngọc vẫn toả
sáng, ánh sáng màu hồng nhẹ nhàng bao bọc lấy toàn thân nàng, ngăn cản toàn bộ uy áp của kẻ địch. Tên hắc y nhân với đôi tay lúc trước còn đang định giở trò thì giờ đây đang ôm tay gào
thét. Cả 2 tay hắn bị một thứ nhiệt hoả bao phủ, thiêu đốt,
khiến hắn có một cảm giác đau đớn đến tận xương tuỷ.
“Khốn kiếp, còn đứng đấy... mau.. mau giúp ta dập lửa” hắn nhìn tên đồng bọn rồi la hét, chửi rủa.
“Ai bảo mi tham lam, cái gì cũng phải từ từ, ta thấy ngọn lửa
này không đơn giản, chỉ trách mi không may mắn mà thôi”, hắn vừa nói đồng thời 2 tay xuất hiện song đao sáng loáng, không nói
không rằng bổ thẳng về phía tên đồng bọn còn đang điên cuồng
dập lửa.
Tên này thoáng giật mình nhưng cũng nhanh chóng
hiểu ra chuyện gì, ngay tức khắc bay vọt về phía sau để lé
tránh, xong dù sao cùng cấp bậc tu vi, lại đang bị thương ở tay
khiến hắn phản xạ vẫn chậm một bước.
“Phụt” một tiếng,
hai bàn tay hắn đã bị chém cụt, rơi xuống còn bốc mùi khét lẹt trên mặt
đất. “Ngươi điên rồi lão tam, uổng công ta tin ngươi”.
“ Con mẹ
ngươi Lão tứ, ngươi tính xem tay ngươi quý hay cái mạng chó của ngươi
quý hơn, ta không chém đôi người ngươi ra là tốt rồi còn chửi cái gì.
Ngươi nhìn xem”.
Phía dưới mặt đất, chỗ 2 bàn tay rơi xuống, lúc
này nước đã tràn qua, nhưng ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy mãnh liệt tới một lúc lâu mới dần dần tự tắt, toàn bộ 2 bàn tay hắn cũng tan thành tro
hòa vào nước biển.
Cả 2 nhìn thấy cảnh đó thì mặc dù cả đời chém giết vẫn cảm thấy sởn cả lông tóc.
Sau khi uống mấy viên đan dược để cầm máu và hồi phục thương thế, cả hai
tên mới quay lại nhìn Tố Loan, lúc này nàng vẫn còn ngất xỉu nằm bất
động trên mỏm đá, mặc dù xung quanh nước thủy triều đã lên tới chỗ nàng đang nằm, nhưng chưa hề ảnh hưởng tới thân thể nàng. Toàn thân nàng
được bao bọc bởi một quầng sáng màu đỏ nhạt vô cùng huyền ảo.
-
Quả nhiên là báu vật, ngươi yên tâm, có báu vật này thì có
mười cánh tay ta cũng cho ngươi mọc lại được. Tên được gọi là
lão tam lên tiếng.
“ Nhưng làm sao lấy được nó, lão tam ngươi có gan thử lấy tới tay cho ta xem? ”
- Con mẹ ngươi, già rồi mà còn ngu, mi không thể đợi sao, ngọn
lửa này dù sao cũng chỉ có thể phát huy trong thời gian nhất
định, mi tưởng nó vĩnh hằng chắc? Ăn cho lắm, chơi cho lắm
rồi... nó lên não.
“ Đợi! Mi không nhìn thuỷ triều à, đợi được bao lâu?”
- Kia kìa, thấy chưa vầng sáng đã sắp tắt rồi, ta nghĩ chỉ đủ duy trì thêm thời gian một bữa cơm nữa là cùng.
“Hai ngươi không cần tranh cãi, vật này đã là của ta, 2 người tự
xử lý hay để ta ra tay đây”. Một âm thanh lạ lẫm đột nhiên vang
lên bên tai 2 người. Cả 2 giật thót mình rồi quay đầu trở lại.
Từ phía trong quầng sáng cấm chế khu vực Trấn Hạ Thuỷ một
lão già với mái tóc trắng như cước, tay cầm bầu riệu thong
dong bước ra nhìn về phía 2 người.
“ Bạch phát lão quỷ,
huynh đệ ta trước nay cũng không có chọc vào lão, lão đừng có
làm càn, tưởng bọn ta sợ chắc? ”