Rời khỏi khu vực một đoạn khá xa, lúc này Hoàng Trần mới để ý thấy tay mình có cảm giác nóng ấm và mềm mại, hắn mới giật mình, thì ra hắn cứ
thế nắm tay của vị sư tỷ Nguyễn Liễu mà kéo đi cả một quãng đường dài.
Lúc này hắn mới lúng túng đỏ mặt buông vội ra: “Tỷ thứ lỗi, tại đệ sơ ý
quên mất” nói rồi ngượng ngựu vội vã quay đầu bước đi trước.
Hoàng Trần không hề biết rằng vị sư tỷ của mình lúc này mặt đang đỏ như trái gấc, một cảm giác khiến cho nàng vừa thích thú lại vừa ngượng ngùng.
Thực ra có lẽ Hoàng Trần là người duy nhất khác phái cầm tay nàng lâu
như vậy từ trước tới nay, cũng là lần đầu tiên nàng tay trong tay với
một nam nhân tung tăng giữa chốn độ thị đông người. Một hương vị khó có
thể nói lên lời, nhất là hành động bảo vệ nàng của hắn khiến cho Nguyễn
Liễu một cảm giác thật an toàn khi đi cùng hắn. Nàng vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ cho tới khi Hoàng Trần bảo nàng ngồi xuống ghế nàng mới để ý.
Thì ra trời cũng đã gần tối, hai người đã có mặt tại một quán ăn bình dân
của phàm nhân. Thực ra cả 2 đều đạt tới trình độ ích cốc nên không cần
phải ăn uống, xong vì thói quen của Hoàng Trần mỗi lần có cơ hội
thưởng thức món ăn bình dân thì hắn đều không muốn bỏ qua. Một phần là
nhớ món ăn, hai là qua đó cho hắn cảm giác thân quen khi nghĩ tới gia
đình và bố mẹ. Quán ăn Hoàng Trần đến là một quán Phở khá quen thuộc,
gần như mấy lần ngang qua Âu Lạc thành, nếu có có cơ hội là hắn đều dừng chăn ăn ở đây một tô phở. Lúc này trời không còn sớm, quán phở khá đông đúc, Hoàng Trần kêu 2 tô phở gà vì thực ra Nguyễn Liễu cũng không
hiểu biết nhiều về các món ăn thường ngày nên để Hoàng Trần tự gọi.
Rất nhanh chóng một gã tiểu nhị trong trang phục thường nhân rất gọn gàng
đã đon đả bê lên 2 tô phở gà tỏa hơi nghi ngút. “Trong cái tiết trờ se
lạnh, được ngồi nhâm nhi một tô phở gà với mùi thơm của gia vị và một
chút cay cay của ớt sẽ làm cho lòng ta ấm lại” Hoàng Trần nhìn tô phở
rồi bất giác cất lời.
Không biết vì lý do gì, nhưng có lẽ mỗi
người mang một tâm trạng riêng đều yên lặng thưởng thức hết tô phở của
mình. Mặc dù có lẽ mới chỉ lần đầu ăn món phở này nhưng Nguyễn Liễu cũng cảm thấy khá ngon miệng.
Sau khi dùng xong bữa tối, 2 người đã
quên đi chuyện hồi chiều. Hai người trở về tới Đông Long Đan các thì đã
là cuối canh 2, Nguyễn Sư phụ vẫn chưa trở về nên 2 người ngồi chờ tại
phòng khách tại hậu viện phía sau.
Sau khi thưởng thức một chút tiên trà cho ấm cúng, Nguyễn Liễu mới lên tiếng:
“Hồi chiều cảm ơn đệ trả tiền giúp tỷ chiếc Vòng tay, đây là 5
viên linh thạch trung phẩm, đệ cầm lấy!” nói rồi trên tay nàng
xuất hiện một túi nhỏ đưa cho Hoàng Trần.
- ồ tỷ đừng
chê cười, cái đó không đáng gì, từ ngày nhập môn cũng chả có gì tặng
tỷ, lần này có cơ hội coi như là đệ ra mắt nhập môn đi! Hoàng Trần nhanh chóng đáp trả.
- Không phải ta chê, nhưng đệ cũng
mới nhập môn chưa lâu, còn cần nhiều linh thạch cho việc tu
luyện, cái đó ta ghi nhận là được, đệ cứ cầm lấy. Nguyễn
Liễu cất giọng nhẹ nhàng.
- Việc này tỷ yên tâm, vừa rồi đệ
thực hiện mấy nhiệm vụ đặc biệt nên tài phú không ít, chút lòng thành
này cũng không làm khó được đệ đâu, tỷ đừng nhắc lại nữa! Chúng ta uống
trà đi. À mà 2 người lúc đó tỷ có đoán biết lai lịch không? xem ra gia
thế cũng không phải bình thường.
Thôi được, cảm ơn đệ về món quà, nói rồi nàng thu lại túi vải rồi sau một lúc suy nghĩ mới chậm rãi lên tiếng:
- Tỷ không chắc chắn lắm, nhưng qua phong cách hành xử thì phần nào có
thể thấy 2 người đó hẳn là của 1 trong 3 bang phái lớn. Tuy nhiên thời
điểm này thì Hoàng Long phái hiển nhiên sẽ ít xuất hiện ở nơi naỳ, do đó rất có thể là của Tây Long hoặc Hắc Long.
Theo như tỷ nói vậy có lẽ chúng ta sẽ còn chạm trán bọn chúng khi tới Hoàng Long, như vậy cũng tốt, qua tiếp xúc đệ cũng thấy tên này không hề đơn giản, dù sao cũng
là một lần cơ hội để co xát thực tế!
- “Hai đứa còn chưa đi nghỉ
sao” một giọng nói quen thuộc vang lên bất chợt, hiển nhiên là Nguyễn
Lão. Lão xuất hiện khá đột ngột, với tu vi và thần thức của Hoàng Trần cũng chỉ phát hiện gần như cùng lúc với tiếng nói. Quả nhiên là Kết
Đan tu sỹ với Trúc cơ kỳ khoảng cách là một trời một vực.
- “Vâng thưa sư phụ!” Cả hai vội vàng đứng lên hành lễ.
Không cần đa lễ, ngồi xuống cả đi, công việc của ta tại nơi này đã xong, sáng mai chúng ta có thể lên đường, sớm hơn dự định một chút. Tới Hoàng Long chúng ta còn nhiều cơ hội để tham gia náo nhiệt nữa. Sự kiện lần này
theo ta mới nhận được tin thì có nhiều bất ngờ hơn so với dự tính. Kết
quả của đại hội sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển của mỗi môn
phái trong thời gian tới, Hoàng Trần con cần cố gắng hết sức!
- Sư phụ yên tâm, con sẽ không phụ lòng của người, sẽ cố gắng hết mình vì sự phát triển của tông môn!
Tốt, hai đứa mau về chuẩn bị nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ xuất
phát sớm! Nguyễn Lão nói rồi cũng đứng lên rời khỏi phòng
khách.
Thời gian vài nhịp thở sau đó Hoàng Trần đã về
tới phòng nghỉ của mình. Hắn cũng không có nghỉ ngơi, sau khi
bố trí tăng cường một số trận pháp cấm chế phòng hộ hắn
tiến hành chìm vào nhập định. Để chuẩn bị cho đại hội sắp
tới thì gần một tháng nay, ngoài những lúc tu luyện để bình
ổn tu vi thì gần như thời gian còn lại hắn đều dành để thôi
diễn nâng cao khả năng luyện đan của mình, ở nơi đây điều kiện
không cho hắn xuất ra la bàn thời gian nên hắn đành dùng thần
thức để tiến vào trong Ngũ Hành Thần Linh Đỉnh sau đó mới
dùng la bàn để tu luyện, cách này hắn cũng thường xuyên làm,
tuy rằng không thể tu luyện để tăng tiến tu vi được nhưng tu
luyện thần thức và thôi diễn công pháp cũng như thôi diễn luyện đan thì hoàn toàn có thể.
Luyện chế Trúc cơ đan là một đan dược quan trọng nhất của Luyện Đan Sư cấp 3, nếu như một
Luyện Đan Sư cấp 3 muốn thực sự lĩnh ngộ được đan đạo của cấp 3 thì phải luyện chế thành công đan dược Trúc cơ đan này.
Hoàng Trần cũng đã thử điều chế nó vài lần nhưng đều thất bại,
mỗi lần thất bại hắn đều tỷ mỉ ghi nhớ rất kỹ, sau đó thôi
diễn lại rất nhiều lần, nếu tính thời gian hắn thôi diễn lại
động tác luyện chế Trúc cơ đan thì có lẽ đã tính tới hằng
vài năm thời gian. Cũng vì lợi thế có la bàn thời gian nên hắn mới có thể làm được điều đó.
Thời gian một đêm nhanh
chóng qua đi, khi Hoàng Trần rời khỏi phòng thì trời đã là cuối canh
5, sau khi thu dọn tất cả các cấm chế hắn nhanh chóng rời đi.
Suốt thời gian 1 ngày một đêm vừa đi vừa nghỉ, sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló rạng đoàn người đã có mặt tại địa phận Hoàng Long.
- Từ khu
vực này đã là địa phận thuộc Hoàng Long phái cải quản, chúng ta chỉ cần
phi hành nửa canh giờ nữa là sẽ tới thành Phong Châu, là thành thị sầm
uất nằm ngay dưới chân của Hoàng Long phái. Nơi này có thể nói là sầm
uất nhất Hoàng Sa quận, thành chủ thành này các đời đều là do một ngoại
môn trưởng lão của Hoàng Long phái đảm nhiệm. Hiện tại chính là Nguyễn
Đặng, một người có tu vi Kết Đan sơ kỳ đỉnh nhưng chiến lực vô cùng
cường đại có thể đấu với Kết Đan hậu kỳ 1 trận. Như dự kiến thì đại hội luyện đan công hội sẽ diễn ra ở tại Phong Châu thành này. Nguyễn Lão
lên tiếng giải thích.
Sau nửa canh giờ tại cửa thành phía Bắc của Phong châu thành, lúc này vô cùng đông đúc, lượng người đến đây những
ngày gần đây có thể nói tương đương với cả năm cộng lại. Điều này cũng
dễ hiểu vì dù sao thì nếu có cơ hội không ai lại muốn bỏ qua một lần náo nhiệt này. Ba người Nguyễn Lão cũng có mặt tại đây, lực lượng gác thành mặc dù bận mải nhưng công tác kiểm tra hết sức chuẩn chỉ. Đối với những người có môn phái hoặc các gia tộc tu tiên nổi tiếng thì dựa vào lệnh
bài thân phận để xác minh. Còn đối với những gia tộc tu tiên nhỏ cùng
tán tu thì phải vào nơi đăng ký riêng và có bảo đảm thì mới được vào
thành.
- Xin các vị tiền bối cho xác minh thân phận? Một hán tử phụ trách canh gác tiến về phía 3 người rồi cất tiếng trịnh trọng hỏi.
Ba tấm lệnh bài lần lượt được quẹt qua một thiết bị kiểm tra, chỉ vài nhịp thở công tác kiểm tra đã hoàn tất. Hán tử canh gác sau khi xác
nhận rõ thân phận của 3 người càng tỏ ra cung kính:
Thời gian không tới một chén trà trôi qua, một nam tử trong trang phục
màu vàng nhạt, trên ngực áo đeo phù hiệu ngoại môn đệ tử Hoàng Long
xuất hiện cung kính:
Mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 5
nhưng động tác và hành động khá thành thục và trôi chảy, trên đường đi
luôn miệng giới thiệu cùng giải thích các vấn đề tại Phong
Châu thành. Qua lời của hắn Hoàng Trần cũng nắm được sơ sơ về
thành này.
Thành này vốn là một vùng đất trũng ngay
dưới chân dãy núi Hoàng Long, diện tích khoảng một vạn ki lô
mét vuông. Vùng đất này ẩm thấp, cây cối um tùm rậm rạp, chủ yếu là
yêu thú cấp thấp sinh sống. Chính vì thế vùng đất này chỉ là
nơi cho các đệ tử của Hoàng Long phái thí luyện, nhưng khoảng
chừng ngàn năm về trước do biến cố của chiến tranh khu vực này bị
một trận đại hỏa trong vòng 1 tháng thiêu trụi toàn bộ trở thành một
vùng hoang phế. Cũng trong trận chiến này Hoàng Long phái ban đầu gần
như bị diệt môn, chỉ còn một số ít. Sau đó bị lực lượng kia thôn tính và dựng lên Hoàng Long của ngày nay.
Sau khi ổn định môn phái, vùng đất này được lực lượng của Hoàng Long mới thay nhau cai trị và cải tạo, biến thành một nơi giao thương vô cùng sầm uất như ngày nay. Về mặt nào đó có thể nói toàn bộ Phong Châu thành chính là một cái thương hội lớn
của Hoàng Long phái mà thôi. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao các
đời thành chủ Phong châu đều là ngoại môn trưởng lão của Hoàng Long.