Đường đường là đệ tử thân truyền Cửu điện phái Vân Hà,
danh xưng thiên tài Lý Võng cứ bị phế như vậy? Bị Cổ Thanh Phong đạp một cái da tróc thịt bong, bị một bạt tai đánh cho thất khiếu chảy máu, đến cả Song Thải bảo vệ tự nhiên mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng bị một
chưởng của Cổ Thanh Phong đập cho tiêu tan.
Đây chính là Lý Võng!
Cảnh giới Chân Thân lục trọng, danh xưng Song Thải bảo vệ tự nhiên đệ tử
thân truyền tu luyện Hoàng cấp Đại Phong Lôi kiếm quyết, đã từng một
kiếm chém lìa mấy vị chân nhân, bây giờ lại bị Cổ Thanh Phong dùng một
chưởng đập cho gần chết.
Điều này không khỏi khiến người ta nghi hoặc, Cổ Thanh Phong kia rốt cuộc cơ thể dũng mãnh đến nhường nào?
Trong sân.
“Người của ai đến lĩnh về!”
Cổ Thanh Phong đạp Lý Võng ra ngoài.
Người Lý gia vội vàng chạy đến xem xét thương thế của Lý Võng.
Gãy cổ đầu gối vỡ nát kinh mạch đứt lìa, đan điền vô cùng hỗn loạn.
“Võng nhi!”
Người Lý gia đau khổ kêu than, ai cũng tức đỏ mắt muốn xông lên đài băm vằm Cổ Thanh Phong thành ngàn mảnh.
“Lui xuống!”
Sắc mặt Nhân Đức trưởng lão cũng không tốt, lão vốn tưởng rằng hôm qua Hỏa
Đức nói một khi Cổ Thanh Phong xuất thủ đối phương không chết cũng tàn
phế, chỉ là nói vậy thôi không ngờ... không ngờ thật sự sẽ như vậy. Nhìn người Lý gia đang căm giận lão khiển trách: “Trước đó lão phu đứng ra
can ngăn, các ngươi lại không nghe bây giờ Lý Võng bị đánh ra nông nỗi
này, chính là gieo gió gặt bão còn oán trách ai.”
Lời của Nhân Đức trưởng lão khiến người Lý gia không thể phản bác.
“Còn có các ngươi nói gì mà Cổ Thanh Phong đánh lén? Kia mà là đánh lén sao?”
Nhân Đức trưởng lão cũng tức giận trong lòng, giận mình không ngăn cản,
đương nhiên lão không dám trút giận lên Cổ Thanh Phong chỉ có thể trút
giận lên người Lý gia và đám người Mộc Đức, Quảng Nguyên, Phi Tuyết
trên đài.
“Nếu như các ngươi nghe lão phủ khuyên răn, Lý Võng cùng lắm cũng chỉ bị gãy cổ thôi, bây giờ thì sao, người cũng tàn phế rồi!”
Trên đài cao, Mộc Đức trưởng lão, Phi Tuyết chân nhân, Quảng Nguyên chân
nhân người nào người nấy sắc mặt rất khó coi, lúc xám ngoét lúc trắng
bệch đối mặt với lời trách mắng của Nhân Đức trưởng lão, ai cũng không
dám mở miệng phản bác.
Phản bác như nào?
Lúc trước khi
Nhân Đức trưởng lão đứng ra can ngăn, các ngươi lặn mất tăm kết quả
thì sao, Lý Võng lên đài chưa kịp giao đấu ra sao đã bị phế ngay tại
chỗ.
“Phi Tuyết, nếu như ta nhớ không lầm ngươi đã nói ngày hôm
đó Cổ Thanh Phong không xuất hiện là sợ Lý Võng đúng không?” Âu Dương
Phi Nguyệt vui vẻ nhìn Phi Tuyết chân nhân cười nhạo: “Mở mắt chó của
ngươi ra mà xem, Cổ Thanh Phong sợ hãi nên mới không ứng chiến sao? Chỉ
một bạt tai của hắn Song Thải bảo vệ tự nhiên của Lý Võng tiêu tan tại
chỗ, ngươi xem nó vậy mà nói hắn sợ? Con mắt của ngươi có đúng là dùng để nhìn sao?”
“Âu! Dương! Phi! Nguyệt!”
Phi Tuyết chân nhân vốn dĩ đã đủ khó chịu, bây giờ lại bị Âu Dương Phi Nguyệt châm chọc như vậy giận run người.
Lúc này.
Phí Khuê đứng ra nói: “Nhân Đức trưởng lão, nếu Cổ Thanh Phong đã đánh bại
Lý Võng chứng tỏ hắn hoàn toàn có đầy đủ thực lực tấn thăng, còn cần
khảo hạch thí luyện sao?”
Phí Khuê vừa nói xong Phi Tuyết chân
nhân liền quát lên: “Đánh bại Lý Võng chỉ có thể chứng minh cơ thể hắn
mạnh mẽ, trừ cái đó ra cũng chẳng chứng minh được cái gì nếu muốn trở
thành đệ tử thân truyền Cửu điện của phái Vân Hà chúng ta tư chất, linh
căn, ngộ tính, tu vi thiếu một thứ cũng không được, hắn ngoại trừ cơ thể mạnh mẽ ra thì cũng chẳng là cái gì dựa vào đâu mà tấn thăng đệ tử thân truyền Cửu điện.”
Mộc Đức trưởng lão cũng nói: “Sư huynh, Phi
Tuyết nói cũng có lý, phái Vân Hà chúng ta mặc dù không có quy định rõ
ràng trúc cơ thất bại không thể tấn thăng đệ tử thân truyền Cửu điện,
nhưng ít nhất tư chất, linh căn, ngộ tính phải đáp ứng đủ mới được, Cổ
Thanh Phong nhất định phải vượt qua khảo hạch thí luyện mới có thể tấn
thăng.”
Theo đó, đám trưởng lão và Quảng Nguyên đều phù hợp bọn
họ hoặc là người của Thủy Đức, hoặc là người của Kim Đức, cũng đều biết
Cổ Thanh Phong là người Hỏa Đức tìm đến cạnh tranh chưởng trữ đệ tử, bây giờ Cổ Thanh Phong này cơ thể dũng mãnh như vậy thực lực sâu không
lường được, tuyệt đối không thể để cho hắn vượt qua khảo hạch thí luyện.
“Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì chẳng qua là khảo hạch mà thôi.”
Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong có vẻ mất kiên nhẫn lông mày cũng hơi
chau lại, đôi mắt lướt qua đám người Mộc Đức, Quảng Nguyên trên đài cao trầm giọng nói: “Hôm nay nể mặt Hỏa Đức, đại gia ta nghiêm túc dựa theo điều lệ làm việc nhưng ta cũng nói trước, nếu chốc nữa ta vượt qua khảo hạch kẻ nào lăn tăn dài dòng kén cá chọn canh, đừng trách lão tử không
khách khí!”
“Tiểu tử! Ngươi nói cái gì!”
Quảng Nguyên đứng dậy quát tháo.
Mộc Đức quát lên: “Đồ đệ to gan dám cả gan bất kính với chúng ta!”
“Đúng là cuồng vọng!” Phi Tuyết chân nhân chưa nguôi giận nhìn chằm chằm Cổ
Thanh Phong khinh bỉ nói: “Ngươi không khách khí thì có thể làm gì!”
Đôi mắt tăm tối của Cổ Thanh Phong liếc bà ta một cái, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu nói: “Tiểu muội muội, tin ta đi ngươi nhất định sẽ biết
thôi.”
“Hỗn xược!” Phi Tuyết chân nhân đứng bật dậy, nổi giận trừng mắt gầm lên: “Ngươi dám uy hiếp ta?”
“Uy hiếp ngươi? Ngươi vẫn chưa đủ tuổi để ta uy hiếp.”
Cổ Thanh Phong khinh thường cười một tiếng, Phi Tuyết chân nhân muốn nói
gì đó nhưng hắn lười phải nghe tiếp tức giận quát: “Bớt nói nhảm cho ta! Không phải muốn khảo hạch sao? Vậy thì tới ngay đi!”
Quá bừa bãi quá ngạo mạn, quá hỗn xược!
Phái Vân Hà chưa từng có đệ tử nào dám cuồng vọng như thế, không những bất
kính với đám người chấp sự trưởng lão thậm chí còn lớn tiếng quát tháo.
Nhân Đức trưởng lão lo lắng chuyện sẽ phát triển đến không thể vãn hồi, vội vàng ra lệnh mở trận thí luyện.
Cái gọi là khảo hạch thí luyện tổng cộng có chín cửa ải.
Chín cửa ải cũng lần lượt khảo hạch tư chất, ngộ tính, sự dẻo dai, linh lực của đệ tử.
Mà cửa ải thứ nhất này chính là thu nạp.
Sau khi trận thí luyện mở ra, trận pháp tản ra một loại Viêm Dương linh
khí, đệ tử cần thu nạp hết linh khí trong một canh giờ mới có thể qua
cửa.
Viêm Dương linh khí này là một loại Hỏa Chi linh khí, vô
cùng mãnh liệt đệ tử bình thường vốn không dám thu nạp, bởi vì sợ linh
căn không chịu nổi cũng sợ kinh mạch không chịu nổi, càng sợ đan điền
không chịu nổi, cho dù sau khi đã lập chân thân thay da đổi thịt cũng
rất khó thu nạp hết Viêm Dương linh khí trong một canh giờ.
Cũng
giống như vậy, dù là đệ tử trúc xuất Thải Sắc căn cơ cũng không được, Mộ Tử Bạch đã từng thử sức, kết quả thất bại sau khi trúc xuất Thải Sắc
căn cơ, bất luận là linh căn hay là kinh mạch thậm chí đan điền đều vô
cùng mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không chịu nổi có thể thấy Viêm Dương
linh khí mãnh liệt nhường nào.
Trận thí luyện mở ra, ánh sáng
hiện ra bên trong trận pháp xuất hiện một làn sương mù màu đỏ nhàn nhạt
đây chính là Viêm Dương linh khí.
“Cổ Thanh Phong, ngươi cần phải thu nạp hết Viêm Dương linh khí trong một canh giờ mới có thể qua cửa.”
Cùng với Viêm Dương linh khí trong trận pháp ngày càng dày đặc, Cổ Thanh
Phong cũng không nhúc nhích vẫn đứng lặng ở đó như cũ cũng không thu nạp dù chỉ một tia.
Nhân Đức trưởng lão hỏi: “Vì sao không thu nạp?”
“Chờ Viêm Dương linh khí ra hết rồi nói sau.”
Ra hết? Vừa thu nạp vừa chờ đợi không phải tiết kiệm thời gian sao?
Nhân Đức trưởng lão nhắc nhở: “Thời gian chỉ có một canh giờ.”
“Viêm Dương linh khí thôi, nếu ta thu nạp một chốc là hết.”
Cái gì?
Một chốc là hết?
Nghe thấy lời đó, tất cả trưởng lão trên đài cao đều nhíu chặt lông mày cái
gì gọi là một chốc là hết, đây là Viêm Dương linh khí đấy, đừng nói chân nhân bình thường cũng đừng nói Thải Sắc linh căn, cho dù trúc xuất
Thải Sắc Chân Thân, hay là trúc xuất Thải Sắc Tử Phủ, cũng không dám
khoe khoang có thể thu nạp hết Viêm Dương linh khí trong chốc lát.
Mộc Đức trưởng lão vân vê chòm râu trách mắng: “Thật sự là cuồng vọng đến
cùng cực, ngay cả lão hủ tu luyện hơn tám trăm năm cũng không dám khoe
khoang có thể thu nạp hết Viêm Dương linh khí trong trận thí luyện
trong chốc lát, cơ thể của ngươi tuy mạnh nhưng suy cho cùng không có
linh căn sao dám ăn nói xằng bậy như vậy.”
“Ngươi không được
cũng không có nghĩa ta không được.” Cổ Thanh Phong đứng đó nhìn Mộc Đức
nói: “Mộc Đức, ngươi tu luyện tám trăm năm vẫn là cái đức hạnh này còn
có mặt mũi nói ra, ta thấy tám trăm năm này của ngươi đúng là luyện
thành thân chó rồi!”