Là một trong mười hai thủ tịch phái Vân Hà, tu vi thực lực của Hoàng Diệu tất nhiên rất mạnh.
Sự thật đúng là như thế, dựa vào tam thải linh căn tuổi còn nhỏ mà hắn đã
là trúc cơ tu vi lục trọng, lại thêm thiên tư thông minh ngộ tính không
tệ trình độ võ công rất cao minh.
Có lẽ là con đường tu hành
quá mức thuận lợi, dù là gia tộc hay là môn phái đều coi hắn là bảo bối
cho nên từ nhỏ Hoàng Diệu đã vô cùng phách lối, sau khi đoạt được thủ
tịch mười hai viện càng ngày càng không coi ai ra gì dù ở phái Vân Hà
hay ở bên ngoài đều vô cùng cuồng vọng.
Giờ phút này trông thấy
đối phương không nhìn mình, Hoàng Diệu hừ lạnh một tiếng hai chân đột
nhiên dùng lực người như mũi tên bay vọt tới, muốn giáo huấn tên không
biết sống chết này một chút.
Cảm thấy một chưởng này sẽ bổ ngay
bả vai của Cổ Thanh Phong, thoáng chốc Cổ Thanh Phong bỗng nhiên quay
người giơ tay ở giữa chế trụ cổ tay Hoàng Diệu, khóe miệng xẹt qua ý
cười trêu chọc.
“Tiểu bằng hữu sao tính tình nóng nảy như vậy, đi ra ngoài phải hiểu được cần phải cẩn thận làm việc, nếu không sau này
sẽ có lúc hối hận, hiện tại ông không rảnh quan tâm ngươi cút qua một
bên cho mát mẻ đi!”
Cổ Thanh Phong tiện tay ném một cái, Hoàng Diệu chỉ cảm thấy cổ tay tê rần lui lại không ngừng.
Thấy một màn này, Lý Thiên Động đứng cách đó không xa vô cùng kinh ngạc mà nghi hoặc trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai!”
Vừa rồi lúc ở bên ngoài hắn đã cảm thấy người này khả nghi, bởi vì không
phát hiện được bất cứ linh khí gì cả mới nãy nhìn thấy Cổ Thanh Phong
tiện tay ném Hoàng Diệu đi xa như vậy, cảm thấy rất kì quái vì sao sức
mạnh đối phương lại mạnh mẽ như vậy!
Hoàng Diệu từ dưới đất bò
dậy, có lẽ là không nghĩ đối phương có sức mạnh như vậy, hắn nhìn cổ tay của mình một chút nhưng không động đậy nổi, mà còn không ngăn được run
rẩy không khỏi giận dữ.
“Dám động thủ với ta! Muốn chết sao!”
Hoàng Diệu gầm thét một tiếng, vận chuyển linh lực trong cơ thể chỉ thấy hắn
đạp mạnh một bước, quang hoa loạn vũ giữa hai tay điên cuồng lấp lóe,
như Bôn lôi cưỡng chế qua, đây là Bôn Lôi Chưởng, cũng là võ công của
phái Vân Hà, mà Hoàng Diệu xuất chiêu Bôn Lôi Chưởng này là lục cửu đỉnh phong chi cảnh, trọn vẹn ẩn chứa năm mươi bốn trọng bôn lôi chi lực.
“Oắt con!”
Cổ Thanh Phong xoay người lại, thần sắc hơi không kiên nhẫn hai con ngươi u ám cũng hiện lên một vòng tức giận, thấy Hoàng Diệu vung Bôn Lôi
Chưởng đánh tới, hắn giương chân một đạp phịch một tiếng, trong khoảnh
khắc đánh năm mươi bốn đạo Bôn lôi chi lực của Hoàng Diệu tán loạn biến
mất.
Một cước như thế, đá vào ngay lồng ngực Hoàng Diệu, đạp áo
quần hắn tan nát, kêu một tiếng đau đớn miệng mũi phun máu, bay tứ tung
ra ngoài hung hăng nện trên vách tường phía xa.
“Sư đệ!”
Lý Thiên Động phía xa thấy Hoàng Diệu bị thương, không khỏi sợ hãi lập tức chạy tới xem, mà nơi này Hoàng Diệu đã co quắp trên mặt đất mặt mũi
trắng bệch, ôm lấy lồng ngực bên trong miệng chảy máu há hốc mồm,
ngay cả nói cũng nói không nên lời.
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
Lý Thiên Động tức giận quát một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Thanh
Phong trên mặt tràn đầy kinh sợ, thấy đối phương không nhìn mình hắn tế
xuất phi kiếm, nhưng cũng không dám động thủ.
Phải!
Không dám!
Bởi vì vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Cổ Thanh Phong chỉ dùng một cước đả kích tán loạn Bôn Lôi Chưởng của Hoàng Diệu.
Tu vi của Hoàng Diệu chính là trúc cơ lục trọng, lại đánh ra Bôn Lôi
Chưởng lục cửu đỉnh phong chi cản, uy lực cực kỳ cường đại nhưng lại bị
đối phương một cước kích tán loạn, mặc dù thực lực tu vi của Lý Thiên
Động cao hơn Hoàng Diệu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút mà thôi, đối
mặt người không rõ lai lịch này người xa lạ nhục thân vô cùng cường hãn, hắn không thể không cẩn thận.
Cổ Thanh Phong không để ý, tiếp
tục quan sát cơ quan trên vách tường có lẽ là nhìn ra huyền diệu trong
đó, đưa tay bóp một đạo Linh quyết ở trên vách tường, lột độp mấy tiếng, trên vách tường xuất hiện một cửa đá kì lạ.
Không do dự đi thẳng vào.
Thông qua được hai cửa đá lại đi vào một tòa điện đường.
Chính giữa toà điện đường này là một cao đài khối hình trụ tròn, dưới cao đài là một hoa văn kì lạ mà trên cao đài còn tán lạc một vài mảnh Tử Kim
sắc.
Đây là một trận nhãn.
Hơn nữa còn là một trận nhãn đã hư.
Nhưng cũng không phải vì khô cạn mà hư, mà là bị phá hư.
Cổ Thanh Phong nhìn hoa văn phía dưới trận nhãn, càng xem chân mày nhíu
càng chặt càng xem trong lòng càng nghi hoặc, khi hắn nhận ra hoa văn
này, ngay cả thần sắc cũng không khỏi thay đổi.
Hoa văn này là một loại phong ấn hơn nữa còn là loại đại huyền diệu phong ấn, tên là Đại Minh Vương lục hợp ấn.
Trong ấn tượng, đồ chơi này không phải người bình thường có thể bố trí ra,
nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến hắn nghi ngờ, điều thật sự
khiến hắn cảm thấy nghi ngờ là bậc Đại Minh Vương lục hợp ấn bình thường đều dùng để phong ấn trấn áp một vài quái vật kinh khủng.
Yêu ma quỷ quái?
Không!
Nếu dùng Đại Minh Vương lục hợp ấn phong ấn yêu ma quỷ quái thật sự là xem thường linh ấn này.
Cổ Thanh Phong không biết rốt cuộc chủ nhân của tòa động phủ này là ai
cũng không biết bên trong Đại Minh Vương lục hợp ấn rốt cuộc phong ấn
quái vật gì.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, dù là phong ấn thứ gì món đồ kia đã phá vỡ phong ấn.
Nếu không, trận nhãn cũng sẽ không bị sức ép phá hư.
Cổ Thanh Phong trầm tư một lát, sau đó nhặt lại những mảnh vỡ trên cao đài.
Đây là đồ tốt.
Tên là Tử Kim Thiên chiếu tinh là tài nguyên trân quý cực kì hiếm có trong
đó ẩn chứa linh khí mặt trời thuần khiết, đừng nói nơi này là giới thế
tục, dù cho là giữa thiên địa cũng không gặp được nhiều, mặc dù bây giờ
biến thành mảnh vỡ nhưng cũng tuyệt đối là giá trị liên thành, vừa vặn
lúc tu luyện Cổ Thanh Phong cũng cần nó.
“Đại Minh Vương lục hợp ấn, Tử Kim Thiên chiếu tinh. Chủ nhân của động phủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Cổ Thanh Phong lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ.
Hắn biết Đại Minh Vương lục hợp ấn cần sáu trận nhãn, mà đây chỉ là một
trong số đó mà thôi suy nghĩ muốn đi xem năm trận nhãn khác, nhưng trước tiên lấy những Tử Kim Thiên chiếu tinh này trong tay rồi tính tiếp.
“Không biết con quái vật đột phá phong ấn còn ở trong động phủ hay không.”
Toà động phủ này rất lớn, lớn vượt quá tưởng tượng.
Cổ Thanh Phong tiến đến lập tức dùng thần thức kỹ càng dò xét một lần, nhưng có một chỗ hắn không dò xét.
Chỗ đó có chút cổ quái.
Hắn tu luyện năm trăm năm, từng nhòm ngó qua Tiên Ma vô song vương tọa,
chém qua tiên, giết qua ma, cũng nghịch qua thiên, rất rõ ràng biết
giữa thiên địa này tràn đầy các thứ mình không biết đối với chuyện không biết vĩnh viễn không muốn mạo muội đi dò xét.
Tòa động phủ này
vốn là quỷ dị trùng điệp, đừng nói người tu hành bình thường cho dù ngay cả đại tiên cũng mở không được, đối với tình huống không biết này sau
khi Cổ Thanh Phong phát hiện nơi cổ quái kia, không tiếp tục dò xét nữa
suy nghĩ đến lúc đó đến xem trước rồi hãy nói.
Một đường đi
tiếp, Cổ Thanh Phong liên tục tìm được ba trận nhãn Đại Minh Vương lục
hợp ấn, bỏ tất cả các Tử Kim Thiên chiếu tinh trong trận nhãn vào túi.
Mở một cửa đá, bên trong lại là một điện đường.
Sau khi Cổ Thanh Phong tiến vào điện đường này, thình lình phát hiện hai người một gái một trai.
Chính là Thanh Nịnh chân nhân lúc trước xưng là người đến từ Cửu Hoa đồng
minh, và Mộ Tử Bạch người xưng là thủ tịch mười hai viện của phái Vân
Hà.
Hai người giống như đang tranh luận cái gì đó, lúc nhìn thấy Cổ Thanh Phong đột nhiên đi ra từ một cửa cũng không khỏi sững sờ.
Có chút bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc.
“Đạo hữu, ngươi... sao ngươi lại tới đây?” Thanh Nịnh chân nhân nghi ngờ hỏi một câu.
“Sao ta lại không thể tới?”
“Ta không phải ý đó, ta hỏi trên đường ngươi không gặp phải nguy hiểm gì sao?”
“Thế thì không có, các ngươi thì sao.”
“Chúng ta cũng không có...” Thanh Nịnh chân nhân lắc đầu, cùng nhau đi tới
mặc dù nghi hoặc trùng điệp, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
“Hiện tại không có nguy hiểm, cũng không có nghĩa lát nữa không có các ngươi vẫn nên mau chóng rời đi đi.”
Nhìn cô gái này cũng không tệ, Cổ Thanh Phong thuận tiện nhắc nhở một câu,
đương nhiên về phần đối phương có nghe hay không hắn không quan tâm vấn
đề này.
Vốn Thanh Nịnh chân nhân muốn hỏi câu này có ý gì, lúc
này Mộ Tử Bạch bên cạnh nói: “Thanh Nịnh, ngươi để ý đến hắn làm gì
chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi vào đi.”
“Ta luôn cảm thấy cánh cửa đá này có nguy hiểm.”
Thanh Nịnh chân nhân nhìn qua cánh cửa đá đối diện, có chút cau mày đáp lại nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút đi.”
“Cơ quan trên cửa đá đã mất hiệu lực từ lâu rồi, có thể có nguy hiểm gì chứ ngươi nên có lòng tin với ta mới phải.”
“Thế nhưng...”
Thanh Nịnh chân nhân đã dừng lại ở chỗ này rất lâu, nàng nhìn cơ quan trên
cánh cửa đá này mà cũng biết cơ quan này đã mất đi hiệu lực từ lâu, thế
nhưng nàng luôn cảm thấy là lạ, về phần lạ ở chỗ nào chính nàng cũng
không nói lên được, dù sao chỉ là cảm thấy có nguy hiểm.
Thấy
Thanh Nịnh chân nhân còn rất do dự, Mộ Tử Bạch lắc đầu muốn tiến lên
trực tiếp mở cửa đá, chỉ là hắn vừa tiến lên phía trước một bước đã bị
Thanh Nịnh ngăn lại.
“Chúng ta vẫn nên chờ một chút đi.”
“Chờ cái gì?”
Thanh Nịnh chân nhân nhìn về Cổ Thanh Phong phía xa xa, nói: “Không bằng hỏi hắn một chút đi.”
“Hắn?”
Thanh Nịnh chân nhân gật gật đầu: “Mặc dù không biết hắn là ai nhưng trước đó hắn có thể nhìn thấy một trận nhãn bị ẩn giấu, nghĩ rằng thần trí của
hắn nhất định rất cao minh có lẽ hắn có thể dò xét cái gì đó.”
“Dựa vào hắn?”
Mộ Tử Bạch lắc đầu, giống như có chút khinh thường.
Thanh Nịnh chân nhân đi qua hỏi: “Đạo hữu, ngươi có thể giúp chúng tôi dò xét bên trong cửa đá này có nguy hiểm hay không?”
Cổ Thanh Phong liếc mắt nhìn đáp lại nói: “Cửa đá còn giấu một cơ quan, ta khuyên các ngươi đừng nên tiến vào.”
“Giấu cơ quan gì?”
“Là một cơ quan Vân Hải Thôn Phệ, chỉ cần các ngươi mở cửa đá ra lập tức sẽ phát động.”
Cơ quan thuật cũng là một loại tiên nghệ, nhưng cũng không thuộc về phạm
trù tiên đạo thập nghệ, chỉ có thể coi đó là một loại bàng môn tả đạo
tương tự còn có Khôi Lỗi thuật, Thông Linh thuật vân vân.
Mộ Tử Bạch cười cười hỏi: “Ha ha... Ngươi cũng hiểu cơ quan thuật?”
“Hiểu một chút.”
Mộ Tử Bạch không tiếp tục hỏi, nhìn về phía Thanh Nịnh chân nhân nói:
“Thanh Nịnh, không phải ngươi tin lời hắn nói chứ? Nếu như cửa đá này
thật sự có cơ quan ta không nhìn ra được sao? Ta nghiên cứu cơ quan
thuật nhiều năm, chưa từng nghe nói qua cơ quan Vân Hải Thôn Phệ gì cả.”
“Thiếu niên, điều ngươi chưa nghe qua còn nhiều hơn nữa.”
Trong động phủ này có rất nhiều cơ quan, giờ phút này Cổ Thanh Phong đứng
trước cửa đá đang quan sát một cơ quan nói ra: “Một khi cơ quan Vân Hải
Thôn Phệ phát động, các ngươi sẽ như rơi vào vũng bùn sâu như biển muốn
ra cũng khá khó đấy, cho nên vẫn nên thành thật rời đi đi.”
“Không biết gì cả, cố lộng huyền hư!”
Mộ Tử Bạch là một người rất tự tin, cũng là một người rất cuồng ngạo nhưng hắn cuồng ngạo không lộ ra ngoài giống Hoàng Diệu mà cuồng ngạo bên
trong, giờ phút này nghe Cổ Thanh Phong dùng giọng điệu của thế ngoại
cao nhân thuyết phục, khiến hắn rất khó chịu hừ lạnh một tiếng lập tức
đẩy cửa đá kia.