Đàm Tư Như nhận rất nhiều lợi ích của Lý Sâm, luôn tác hợp hai người, Lý Sâm đã từng hứa nếu như được chuyện sẽ cho nàng rất nhiều tài nguyên tu hành vì thế Đàm Tư Như đang rất cố gắng.
Đừng nói Âu Dương Dạ
đột nhiên mang người trong lòng về là một tên trúc cơ phế thể, cho dù
thật sự hắn là nhân trung chi long nàng cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tách hai người ra.
Nếu như không phải lo lắng cho cảm xúc của Âu Dương Dạ, nàng cũng sẽ không quan tâm sự sống chết của Xích Viêm công tử kia.
Nàng nghĩ, tên họ Cổ này cũng chỉ đàn được một ca khúc, hiểu chút âm luật mà thôi bình thường dỗ con gái được thôi, căn bản không có bản lĩnh thật
sự gì, vốn trúc cơ thất bại chính là một phế vật, hết lần này tới lần
khác còn giả bộ bày ra dáng vẻ không sao cả chuyện đến đầu rồi còn giả
vờ bình tĩnh khiến nàng cực kỳ chán ghét.
Hái thêm một vài yêu quả cất rượu gì chứ?
Hừ!
Là sợ không dám xuống đây thì có!
Đối với đàn ông thế này, Đàm Tư Như muốn bao nhiêu chán ghét có bấy nhiêu chán ghét.
“Lý Sâm công tử đã đồng ý chừa cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi nhất định phải quỳ xuống xin lỗi.”
Đi qua đó, Đàm Tư Như nói yêu cầu của Lý Sâm ra nàng đưa lưng về phía hắn
cũng không nhìn Cổ Thanh Phong, dáng vẻ căm phận: “Ngươi đừng hy vọng
vào sư muội ta sẽ che chở ngươi, nàng đã bị ta điểm huyệt không động
được cũng không mở miệng được, cho nên hôm nay không ai cứu được
ngươi.”
“Thật sao?”
Đứng trên nhánh cây, Cổ Thanh Phong
nhìn Âu Dương Dạ cách đó không xa tiểu nha đầu như pho tượng đang đứng ở nơi đó, hai mắt trừng rất lớn trong mắt đều là lo lắng.
Cổ
Thanh Phong lắc đầu, cười cười bỏ yêu quả vào túi trữ vật, lại hái tiếp
đáp lại nói: “Những đứa trẻ bây giờ phách lối như vậy sao? Động một chút lại muốn người khác quỳ xuống ông đây còn chưa quỳ với ai.”
Nghe xong câu này, Đàm Tư Như giận dữ châm chọc nói: “Ta khuyên ngươi thu
hồi sự tự tôn đáng thương của ngươi đi, tôn nghiêm của ngươi ở trước mặt ta không đáng một đồng nào.”
“Tiểu cô nương, nói chuyện sao khó
nghe như vậy chứ.” Cổ Thanh Phong tiện tay lấy một quả xuống, dùng tay
áo xoa xoa liếc mắt nhìn Đàm Tư Như nhàn nhạt nói: “Người đàn ông có thể bỏ tất cả xuống nhưng duy nhất chỉ có tôn nghiêm dù cho như thế nào
cũng không thể buông xuống.”
“Sắp chết đến nơi còn dám ở trước
mặt ta nói về tôn nghiêm đáng thương của ngươi! Nếu không phải ta nể mặt sư muội, ngươi bị người đánh chết ta cũng chẳng thèm nhìn một chút.”
Đàm Tư Như chỉ vào Cổ Thanh Phong quát lạnh nói: “Ta lặp lại lần cuối
cùng, hoặc là quỳ xuống nói xin lỗi hoặc là bị đánh thành tàn phế.”
Cổ Thanh Phong ngậm một miệng yêu quả Hồng Diệp, trên mặt vẫn không có tâm tình sắc thái gì duy chỉ có cặp mắt kia giống như dần dần híp lại, nhìn chằm chằm Đàm Tư Như khóe miệng không khỏi xẹt qua một ý cười không ai
hiểu, nói: “Tiểu cô nương, chờ ta xử lý xong chuyện này nhất định sẽ cho ngươi trải nghiệm cái gì là tôm nghiêm của đàn ông.”
“Nói như thế là ngươi tình nguyện bị đánh...”
Đàm Tư Như còn chưa nói xong liền bị Cổ Thanh Phong cắt lời, hắn từ trên
nhánh cây trực tiếp nhảy xuống trầm giọng nói: “Được, khỏi phải ngồi ở
đây nói, lãng phí thời gian của lão tử, đi! Kêu người đến đây cho lão
tử”
“Ngươi!”
Sắc mặt Đàm Tư Như thay đổi, hít sâu một hơi
cắn răng bực tức nói: “Tốt! Hôm nay muốn xem xem tên phế vật trúc cơ
thất bại như ngươi có bản lĩnh gì dám cuồng vọng như vậy!” Dứt lời, nàng lớn tiếng hô tên Lý Sâm.
Phía xa, Lý Sâm dẫn theo hơn một trăm người trùng trùng điệp điệp chạy tới.
Đi ở đằng trước là Lý Sâm, thần sắc ngạo nghễ khóe miệng ngậm lấy ý cười phách lối.
Rất nhanh, hơn một trăm người chạy tới bao vây Cổ Thanh Phong trong ba lớp
ngoài ba lớp, một giọt nước cũng khó lòng lọt ra ngoài.
“Lý Sâm
công tử, vừa rồi điều ta nên nói đã nói rồi thế nhưng tên họ Cổ kia lại
không biết tốt xấu, nhất định phải khiêu chiến sự chịu đựng của ngươi
một chút.”
Đàm Tư Như chán ghét nhìn sang Cổ Thanh Phong, cười
lạnh nói: “Nếu hắn đã muốn tôn nghiêm đáng thương của mình vậy hãy cho
hắn biết ý nghĩa chân chính của hai chữ tôn nghiêm đi.”
“Dù sao cũng là nhân trung chi long, có thể không cần tôn nghiêm sao?”
Đứng bên cạnh Lý Sâm, Vân Hồng có chút cười nhạt nói.
“Đúng vậy, người ta là nhân trung chi long Xích Viêm công tử đó, mặc dù trúc cơ thất bại. Nhưng trúc cơ của người chính là thể biến dị đó. Cơ thể
mạnh mẹ sức lực vô hạn đương nhiên cần tôn nghiêm, ngươi nói xem Âu
Dương Dạ sư muội...”
Diệp Hủy vẫn đang ăn mặc trang điểm lộng
lẫy, nhìn Âu Dương Dạ vẫn đang bị điểm huyệt nàng ha ha cười to nói:
“Trời ạ, Âu Dương sư muội vẫn nên nhắm mắt lại đi nếu không... nếu không một chút nhân trung chi long của ngươi quỳ trên mặt đất. Vậy ngươi...
sau này sao ngươi có thể gặp người khác chứ.”
Vân Hồng và Diệp
Hủy đắc ý cười, dù sao nhìn tên họ Cổ quỳ xuống là một chuyện rất rất
được hoan nghênh, không những có thể lấy lại được danh dự ở sơn trang
Nhất Phẩm, sau này cũng có thể xem chuyện này là tấm cán chế giễu Âu
Dương Dạ.
Âu Dương Dạ của ngươi không phải rất đáng gờm sao?
Không phải ngươi tìm một đạo lữ nhân trung chi long sao?
Không phải trình độ của đạo lữ ngươi rất cao hay sao?
Đáng tiếc chỉ là một tên trúc cơ thất bại phế vật mà thôi!
Chẳng những là phế vật, hôm nay còn phải quỳ xuống xin lỗi Lý Sâm nữa chứ!
Ha ha ha!
Hai người càng nghĩ càng vui vẻ, hận không thể lấy cổ cầm diễn tấu một khúc tại chỗ.
“Lý Sâm công tử, nếu người ta đã muốn tôn nghiêm vậy cứ cho người ta đi.” Diệp Hủy vuốt vuốt chiếc nhẫn cười rất vui vẻ.
“Ồ?”
Lý Sâm kiêu ngạo từ bên trong xương tuỷ, mỗi tiếng nói cử động đều như thế, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng vênh váo hung hăng.
“Muốn tôn nghiêm, ha ha. Vậy ta sẽ cho ngươi tôn nghiêm.”
Nói rồi, Lý Sâm đột nhiên giận dữ, quát lên: “Khiến hắn quỳ xuống cho ta!”
Vừa dứt lời hai người lao đến, một trái một phải trong nháy mắt liền khống
chế bả vai Cổ Thanh Phong, muốn cưỡng ép khiến Cổ Thanh Phong quỳ xuống
tu vi của hai người này đều là Tiên Thiên cảnh giới nhị tam, mặc dù tu
vi không phải rất cao, nhưng cái này cũng không hề quan trọng, bởi vì
tại phái Vân Hà chỉ cần Lý Sâm công tử muốn đánh người, cho tới bây giờ
không ai dám đánh lại.
Cổ Thanh Phong đứng ở đó, mặc cho hai
người khống chế vai của mình, cởi nút ở cổ áo mình ra cặp mắt âm u quét
nhìn đám người xung quanh ngưng tiếng nói: “Một đám ranh con toàn là
thùng rỗng kêu to, ai cũng đều kiêu căng phách lối còn dám đụng vào ta,
cút ra!”
Chỉ thấy bờ vai của hắn run nhẹ, phịch một tiếng hai
người đang khống chế bả vai hắn còn chưa biết chuyện gì, chỉ cảm thấy
cánh tay tê rần cả người bay tứ tung ra ngoài, rơi trên mặt đất đau đớn
kêu la thảm thiết, đám người nhìn qua thình lình trông thấy cánh tay hai người kia hoàn toàn trật khớp, giống như cánh tay đặt sai chỗ vậy trong chớp mắt cánh tay sưng hơn bắp đùi!
Tất cả mọi người đều biết tên họ Cố trước mắt này là trúc cơ phế thể, cơ thể mạnh mẻ sức lực vô biên!
Đúng vậy!
Tất cả mọi người đều biết.
Chỉ là khiến bọn họ cảm thấy giật mình chính là, hiện tại hơn một trăm
người đang vây quanh hắn còn có Lý Sâm, Vân Hồng, Diệp Hủy các bậc cao
thủ này mà người này không những không sợ thậm chí còn dám đánh trả lại!
“Từ trước đến nay phái Vân Hà chưa từng có ai dám làm trái ta! Chưa có!”
Lý Sâm đạp mạnh một bước phẫn nộ quát: “Quỳ xuống cho ta!”
Hắn nâng tay lên lòng bàn tay lóe ra ánh sáng màu đen.
Đây là Hắc Sát Chưởng!
Một kỹ võ uy lực rất mạnh mà người của phái Vân Hà chỉ cần nghe đến tên Lý
Sâm dường như đều biết hắn đã luyện Hắc Sát Chưởng thành cảnh giới Đại
Thành, một chiêu một thức đều ẩn chứa uy lực hắc sát, lại thêm tu vi của Lý Sâm chính là Tiên Thiên đệ cửu, hắn toàn lực thi triển hắc sát
chưởng, chưa có người có thể tiếp nhận, ngoại môn rất nhiều đệ tử bị hắn dùng hắc sát chưởng đánh trọng thương trong đó còn có mấy người đệ tử
bị đánh thành ngốc nghếch.
Tên họ Cổ này mặc dù sức lực mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt đối gánh không nổi Hắc Sát Chưởng của Lý Sâm công tử.
Mà chiêu này của Lý Sâm tập trung vào đầu của Cổ Thanh Phong, chưởng như thế chắc chắn đầu của tên họ Cố này sẽ nở hoa!
Mọi người chung quanh đều đang đợi xem kịch hay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hắc Sát Chưởng của Lý Sâm tới trong nháy mắt.
Cổ Thanh Phong kia không tránh không né, khẽ nhấc tay một cái khiến cho
mọi người không nghĩ tới vậy mà hắn lại chặn được chiêu thức này của Lý
Sâm công tử!
Làm sao có thể!
Lý Sâm giống như cực kỳ kinh ngạc, hai mắt trừng lớn không thể tin được.
“Ranh con, ngươi ra tay cũng độc đấy! Không những tu luyện Hắc Sát Chưởng bậc võ kỹ hung tàn này còn muốn đánh vào đỉnh đầu ta.”
Lúc đầu Cổ
Thanh Phong chỉ muốn chơi đùa với đám con nít này thôi, thật không nghĩ
thằng ranh con này hung tàn như vậy, trúng chiêu hắc sát chưởng này cho
dù không chết, đầu óc e là cũng sẽ ngốc nghếch.
Nghĩ đến đây, cặp mắt vốn đang híp lại của Cổ Thanh Phong bỗng nhiên mở ra, trong đôi mắt tĩnh lặng hiện lên một tia túc sát đột nhiên vừa dùng lực, răng rắc một tiếng bóp nát cổ tay Lý Sâm tại chỗ!
A...
Sắc mặt Lý Sâm trắng bệch, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Quá nhanh!
Quá đột nhiên!
Nhanh đến khiến cho mọi người chưa kịp phản ứng, cũng đột nhiên khiến mọi người trợn mắt hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ Cổ Thanh Phong sẽ đánh lại, càng không nghĩ sức mạnh
của hắn mạnh như thế điều khiến người ta kinh hãi nhất là, hắn ra tay
quả quyết tàn nhẫn, đầu tiên là đánh gãy cánh tay hai người kia, bây giờ lại bẻ gãy cổ tay Lý Sâm.
Phải!
Bẻ gãy.
Đám người rõ ràng nhìn thấy, cánh tay của Lý Sâm biến thành chân gà giống như xương cốt vỡ nát một cánh tay cụp xuống đó.
“Tuổi còn nhỏ, ra tay ác độc như vậy hôm nay bẻ gãy xương ngươi để ngươi ghi nhớ thật kĩ, cút về!”
Cổ Thanh Phong giơ chân, trực tiếp đá vào lồng ngực hắn Lý Sâm kêu một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi bay tứ tung ra ngoài.
“Giết hắn cho ta! Giết hắn... A!!! Tay của ta... Giết hắn!!!”
Lý Sâm không lo ngực đau đớn, nhìn cổ tay của mình bị bẽ gãy, khàn giọng la hét!