Sáng sớm hôm sau hai người khởi hành về thành phố C
Ngồi trong xe Y Tịnh lén đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.Lúc sáng cô thức dậy
phát hiện mình nằm trong lòng của Trình Viện mà anh vẫn ngủ say..Cảm
giác lạ lẫm, da kề da hơi thở như hòa làm một.
Làm Y Tịnh mặt đỏ cho đến tận bây giờ..
Cảm giác đó thật ấm áp làm sao..
Trịnh Viện đưqamắt quan sát qua kính như vẻ thất thần của cô gái nhỏ, từ lúc
lên xe đến giờ cô hết đỏ mặt lại thất thần..Trình Viện không phải ngu
ngốc nhưng anh cảm giác là vì anh, suy nghĩ đấy làm anh có chút vui vẻ..
Khi xe vào cổng, Trình Phu nhân đã đứng đợi sẵn khi gặp Y Tịnh bước vào bà cười đến rạng rỡ..
-" Về rồi...về rồi "
-" Mẹ "
Y Tịnh mỉm cười nhìn Phức Nhã..lúc này Trịnh Viện đang đi vào, mà làm gì không ai thấy anh thì phải.
Phức Nhã nắm tay dắt Y Tịnh vào trong, có điều Trịnh Viện cũng không để tâm chỉ là anh bước đến kéo tay Y Tịnh..
Phức Nhã cau mày nhìn con trai, bà có chút khó hiểu..
-" Con làm sao thế? "
Nó lại giở chứng cái gì..?
Một bên tay bị Phức Nhã cầm lấy..Tay còn lại đã bị Trình Viện kéo lại..Y Tịnh cũng ngơ ngác nhìn anh...
Trình Viện mặt tỉnh bơ hờ hửng trả lời..
-" Con chỉ đưa Y Tịnh đến chào ba mẹ.Bây giờ chúng con phải về.."
-" Cái thằng này.Y Tịnh nó đi đường xa đã mệt ở lại đây nghỉ một đêm mai hãy tính."
Trình Phu nhân nào chịu..
-" Để hai đứa về đi.."
Mọi người điều hướng lên cầu thang..Trình Nghiêm thong thả đi xuống vẻ mặt uy nghiêm..
-" Nhưng.."
-" Cuối tuần lại đưa con bé về đây là được "
Trình Phu nhân vẫn chưa hiểu ý Tham Mưu Trưởng nhà bà..Nhưng bị ông ngắt lời, hất mặt nhìn Trình Viện dặn dò..
Phức Nhã lúc này như hiểu được ý tứ của chồng bà quay sang nhìn Y Tịnh vỗ lấy tay cô..
-" Nhà cửa mẹ cho người sang dọn sạch sẽ.
À! con chờ một chút mẹ cho người gói đồ ăn, hai đứa chỉ đem về hâm nóng lại ăn thôi.Không cần vất vả.."
-" Dạ.Cám ơn mẹ "
Y Tịnh ngoan ngoãn gật đầu..Lúc này Phức Nhã quay sang Trình Viện
-" Con không đến cơ quan à.Hay muốn đưa con bé về rồi để nó bơ vơ một mình.."
-" Con nghỉ phép bù "
Cụp mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn mình.Nghĩ lại việc bỏ mặt cô một tháng sau kết hôn.Trình Viện không được tự nhiên trả lời...
Nghe anh được nghỉ phép trong lòng Y Tịnh như nở hoa..khuôn mặt cũng không
giấu nổi vui vẻ, lại nhìn tay anh đang nắm lấy tay mình..Trình Viện cũng nhìn ánh mắt của cô nhưng anh không có ý buông ra...
Từ đêm hôm
qua, trong lòng anh có khát vọng muốn ôm lấy cơ thể mềm mại này, thích
nhìn mọi biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.Thích chạm vào
cô..Thích vuốt lấy mái tóc đen mượt của cô..
Cảm giác vô cùng
mãnh liệt, không ngừng thôi thúc anh..Anh không biết nhưng anh lại rất
thích cảm giác bên cạnh cô..Càng bộc lộ rõ khi anh muốn chiếm hữu cô rất mãnh mẽ còn muốn giang tay bảo vệ không muốn cô phải cực khổ..tủi
nhục..Vì bây giờ cô là vợ anh, trách nhiệm cho cô cuộc sống tốt đẹp
thuộc về anh...
Phức Nhã đưa mắt nhìn Trình Khiêm..đến khi hai người trẻ về rồi, bà vẫn suy tư nhìn chồng..
-" Anh nghĩ sao?"
Dĩ nhiên biết vợ hỏi gì..Trình Khiêm đặt một con chốt lên bàn cờ ..thong thả mỉm cười..
-" Con cháu có phúc của con cháu,em đừng suy nghĩ nhiều.Huống hồ Y Tịnh là cô bé đáng được yêu thương "
Phức Nhã cũng mỉm cười..dĩ nhiên con dâu bà chọn phải khác với các cô gái tầm thường khác chứ..
Về đến nhà, hai ngày nay dù sao cũng có tiếp xúc, tính cách cơ bản cũng hiểu nhau..
Y Tịnh biết Trình Viện thuộc loại người không thích nói nhiều..Mà cô vì
ngại cũng rất kiệm lời, tuy không ai nói gì nhưng cũng rất hòa hợp...
Sau khi ăn cơm tối..Trình Viện lên phòng làm việc..Y Tịnh buồn chán chỉ còn biết xem tivi..
Đến khi mí mắt híp lại ngủ quên lúc nào không hay..Rồi thấy thân thể nhẹ tênh, như phiêu bồng trên mây..
Cô mơ màng mở mắt thấy mình đang được Trịnh Viện bế trên tay, Y Tịnh liền tỉnh cả ngủ...cô ngại ngùng níu lấy áo anh lấp bấp..
-" Em..em..."
-" Về phòng ngủ "
Anh cúi đầu nhìn cô vững vàng ôm lấy cô lên phòng..Rất nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn qua cho cô..
-" Ngủ ngon "
Hai mắt Y Tịnh mở to vẫn ngẩng ngơ miệng chưa khép lại được...Trình Viện
nói xong tắt đèn chừa lại đèn ngủ..Anh thì đi vào phòng tắm..
Qua một hồi nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, Y Tịnh nhắm tịt mặt thở cũng chẳng dám thở mạnh..
Đến khi bên giường lún xuống..Thân thể được bờ ngực ấm áp dính sát..Cả
người cô rơi vào vòng ôm của anh..nhìn xuống cánh tay chắc khỏe của anh
đặt ngay bụng mình..
Y Tịnh hoảng sợ..là anh ôm cô..cô cứ thế nằm im re người sau lưng cũng rất yên phận..cho đến khi không biết ai ngủ
trước chỉ là im lặng nghe tiếng nhịp đập của trái tim mà nhẹ nhàng chìm
vào giấc ngủ..
Mọi thứ từng chút, từng chút một tạo thành thói quen..Như bắt đầu từ vòng ôm mạnh mẽ này...
Mấy ngày liền như lời đã nói, Trình Viện không đến cơ quan mà ở nhà với Y
Tịnh..Y Tịnh nấu ăn rất ngon, công việc của Trình Viện thường xuyên xuôi ngược ở bên ngoài muốn có bữa cơm gia đình hơi khó..
Nên khi
được tận hưởng được biệt những món anh thích..Trịnh Viện rất tự nhiên
đánh ba chén cơm liền, anh ăn rất ngon lành làm Y Tịnh cũng vui vẻ và
thỏa mãn không thôi..
Cô phải gọi điện hỏi mẹ chồng sở thích của
Trình Viện ra sao.Tỉ mĩ nấu ăn cho anh, thấy anh ăn ngon cô cảm thấy
công sức bỏ ra vô cùng xứng đáng..
-" Y Tịnh, anh ra ngoài gặp bạn.Em đừng chờ cửa "
Trình Viện từ trong phòng tắm đi ra, anh đã thay đồ, nhìn Y Tịnh đang đứng trước tủ..
Giờ này đã hơn bảy giờ tối rồi, Y Tịnh cũng không nghĩ gì nhiều chỉ nhẹ gật đầu..
-" Dạ"
Trình Viện nhìn cô như muốn nói gì đó, suy nghĩ một chút lại thôi..Anh lấy áo khoác rời đi...
Y Tịnh cũng không chần chừ ôm đồ vào phòng tắm...
Cô bắt đầu cởi quần áo vắt lên..Vặn vòi nước ấm xói lên thân thể của mình
cảm giác thật tuyệt vời..Sữa tắm hòa vào nước trơn mịn thấm ướt hết cơ
thể...Khi tinh thần và thể xác đang hưởng thụ từng dòng nước ấm..
Bất ngờ cả căn nhà chìm vào bóng tối..
-" Cúp điện sao?"
Y Tịnh hốt hoảng miệng lẩm bẩm..dòng nước ấm chuyển thành dòng nước lạnh buốt..
Cô nhanh chóng tắm sạch những bọt xà phòng trên người mình...Mặc nhanh đồ vào..
Cửa phòng tắm mở ra, không một ánh sáng, Y Tịnh đưa hai tay ra phía trước
mò mẫm không cẩn thận va mạnh vào tủ ngay đầu giường.....
-" A..."
Rầm..
Hình như là chiếc đồng hồ rơi xuống, âm thanh đồ vật rơi hòa vào tiếng chiếc tủ bị cô va vào,tạo thành tiếng động lớn trong không gian tối om lại êm lặng đến đáng sợ này....Y Tịnh đau đến trợn mắt hít hà..
Muốn tìm điện thoại nhưng không thấy đâu..Trong bóng tối thính giác vô cùng rõ ràng , lúc nà cô lại nghe tiếng người đi khá rõ..
Là ai?..
Trịnh Viện sao? không đúng anh đã ra khỏi nhà rồi mà..Trời ạ! Trái tim Y Tịnh vốn rất nhát gan, chẳng lẽ là trộm?
Với suy nghĩ tự hù dọa chính mình của cô..
Tim Y Tịnh đập thình thịch, mắt tráo tráo nhìn vào cánh cửa phòng, toàn thân run rẫy không thể khống chế..