Mặc dù Tử Linh chẳng cử động gì nhưng đột nhiên một
luồng khí diễm màu tím hiện ra, vừa giống như một con dã thú hung mãnh
vừa giống như ma quỷ đến từ địa ngục, phá nát cả Huyền Môn Bát Quái
Trận.
Thấy thế, vị đương gia trưởng lão kia bị dọa đến nỗi khuôn
mặt tái nhợt, không còn dám tiếp tục chiến đấu với Tử Linh nữa mà quay
người đi định bỏ chạy.
Nhưng Tử Linh không cho ông ta cơ hội đó, luồng khí diễm màu tím bỗng hóa thành một vòm miệng khổng lồ, ngay lập
tức bao trùm lấy vị đương gia trưởng lão kia.
"A!"
Ông ta giãy giụa kêu la thảm thiết nhưng tiếng kêu càng ngày càng nhỏ dần và từ từ tắt hẳn.
Lúc này, đôi mắt màu tím của Tử Linh cũng dần trở lại trạng thái bình
thường, luồng khí diễm kia cũng biến mất. Có điều vị đương gia trưởng
lão kia cũng đã bị Tử Linh hấp thụ hết, ngay cả xương cốt cũng không
còn.
Về phần Tử Linh, nàng đang cầm một túi Càn Khôn trong tay.
Vì trước đó Sở Phong đã quan sát cẩn thận nên biết được nó chính là túi
Càn Khôn đó của vị đương gia trưởng lão kia.
"Nha đầu này thật
đúng là đáng sợ, chỉ mới là Huyền Võ cửu trọng mà khi đối phó với cường
giả Thiên Võ tam trọng lại vẫn thoải mái như thế!" Sở Phong nói.
"Hừ!" Nghe được lời này, Tử Linh còn hung hăng liếc mắt nhìn Sở Phong một
cái, chợt nói: "Huynh cho là chỉ mỗi mình huynh có được sức mạnh đặc
biệt sao? Dù gì bổn cô nương cũng là thần thể trời ban, sức mạnh của ta
sao có thể giống với người bình thường chứ?"
"Đừng nói là Thiên
Võ tam trọng, cho dù là Thiên Võ tứ trọng thì bổn cô nương cũng không
sợ. Nếu như bổn cô nương đột phá đến Thiên Võ cảnh thì ngay cả Thiên Võ
lục trọng, bổn cô nương cũng quyết chiến một trận!" Tử Linh tràn đầy tự
tin, có thể thấy nàng rất tin tưởng vào sức mạnh của mình.
"Thiên Võ cảnh khó đột phá lắm à? Hồi trước nàng bế quan ở Chí Tôn sơn trang
là để đột phá Thiên Võ cảnh đúng không?" Sở Phong tò mò hỏi.
"Đương nhiên là khó rồi, vô cùng khó là đằng khác! Huynh tưởng cảnh giới Thiên Võ có thể dễ dàng bước vào sao?"
"Lần đầu tiên ta đột phá Thiên Võ cảnh là lúc bế quan ở Chí Tôn sơn trang.
Trong thời gian huynh rời khỏi đó, ông nội lại giúp ta thử đột phá thêm
hai lần nữa."
"Nhưng cả hai lần đó đều thất bại, Thiên lực chẳng
dễ lĩnh ngộ tí nào. Cho dù ta là thần thể trời ban thì vẫn gặp chút khó
khăn." Tử Linh chu miệng, bản thân đã đột phá ba lần rồi nhưng vẫn không thành công nên cảm thấy rất bất mãn.
"Nha đầu kia, người ta
phải đến hai mươi mấy tuổi mới có thể thành công đột phá đến Thiên Võ
cảnh. Bây giờ nàng mới mười lăm tuổi, dù nàng là thần thể có thần lực
trời ban và có thiên phú không giống người bình thường nhưng cũng không
thể nghịch thiên như vậy được chứ?" Sở Phong cười cười.
"Hứ, huynh thì biết cái gì! Thần thể trời ban vốn nên nghịch thiên như vậy, không thì đâu thể gọi là thần thể trời ban!"
"Ông nội của ta nói, đại lục Cửu Châu này chỉ là một vùng đất nhỏ bé, thiên
phú của người tu võ ở đây rất kém. Cho nên đại lục này có đến mấy trăm
triệu dân cư nhưng người có thể bước vào Thiên Võ cảnh thì lại vô cùng
hiếm."
"Nhưng thế giới này lại rất rộng lớn, người tu võ có thiên phú cao nhiều vô số kể, những kỳ tài nghịch thiên cũng rất đông."
"Cho nên nếu như dựa theo tiêu chuẩn bình thường thì thiên phú của đại lục
Cửu Châu cũng chỉ xem như đồ bỏ đi. Bởi vậy, dù bọn họ có thiên phú tốt
nhất trong số mấy trăm triệu người ở đây nhưng cũng phải hơn hai mươi
tuổi mới có khả năng bước vào Thiên Võ cảnh."
"Trong khi ở vùng
kia, những người đột phá được Thiên Võ cảnh ở độ tuổi đó lại rất nhiều.
Bọn họ vẫn chưa thể xem là những thiên tài đứng đầu, cùng lắm cũng chỉ
được xem là thiên tài thôi.”
Thiên tài đứng đầu thật sự là phải
đạt được Thiên Võ cảnh trong vòng hai mươi tuổi, như thế mới được xem
như thiên tài của thiên tài."
"Còn ta, thân là thần thể trời ban, nếu như trước hai mươi tuổi không thể bước vào Thiên Võ cảnh thì thực
sự chẳng xứng với danh hiệu này một chút nào!" Khuôn mặt Tử Linh tràn
đầy vẻ quật cường.
"Nàng vừa nhắc đến vùng kia là vùng nào
thế?" Sở Phong càng tò mò, theo như lời Tử Linh thì tố chất của người tu võ ở vùng đó rất cao.
"Đó là..." Bị Sở Phong hỏi đột ngột như thế, Tử Linh cũng có chút do dự. Nhưng sau một lúc suy nghĩ, nàng vẫn nói với Sở Phong:
"Ngoài đại lục Cửu Châu ra, còn có rất nhiều vùng đại lục khác. Những đại lục
này khá giống đại lục Cửu Châu, dân cư ở đó cũng rất nhiều nhưng hầu như tư chất tu võ đều rất kém cỏi. Những đại lục như vậy thường thường phải dựa vào một thế lực nào đó giống như thế lực của Hoàng triều Khương thị vậy."
"Nhưng thực ra thế giới này không phải chỉ có toàn đại
lục, đó chỉ là một gó của núi băng thôi. Ông nội ta nói, ở phía tây đại
lục có một vùng biển vô cùng rộng lớn."
"Ở vùng biển đó có rất
nhiều thế lực lớn mạnh, các đệ tử môn nhân ở đó đều có khả năng thông
thiên. Một đệ tử kém cỏi ở đó cũng có thể là thiên tài trong mắt những
người ở đại lục Cửu Châu này."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là
bọn họ có tố chất thiên phú quá tốt, mà do tố chất thiên phú của người ở đại lục Cửu Châu quá kém."
"Nghe nói vùng biển đó rất rộng lớn,
phía trên mặt biển có đại lục mênh mông, dưới mặt biển lại có rất nhiều
động vật biển vô cùng phong phú cùng với vô số di tích và vô số kho
báu."
"Vùng biển đó được gọi là vùng biển Phương Đông, ông nội
của ta cũng chính là đến từ vùng biển đó, sau này dù sớm hay muộn ta
cũng sẽ trở lại vùng hải vực đó thôi!"
"Bởi vì cha mẹ của ta đã
bị người ở nơi đó hại chết, gia tộc của ta ở đó cũng bị tiêu diệt hết
không còn một ai. Cho nên ta phải quay lại đó báo thù, nhất định phải
quay về vùng biển đó để báo thù cho cha mẹ." Nói đến đây, Tử Linh khá
kích động.
Lúc này rốt cục Sở Phong cũng hiểu được vì sao Tử Linh có thần thể trời ban. Chẳng ai ngờ rằng Tử Linh không sinh ra ở đại lục Cửu Châu mà ở vùng biển Phương Đông.
Đồng thời, Sở Phong cũng
hiểu ra vì sao Tử Linh và ông nội của nàng mạnh như thế mà lại phải chịu ở lại đại lục Cửu Châu này. Đó là bởi vì kẻ thù của Tử Linh vô cùng
hùng mạnh, bọn chúng mạnh đến mức có thể giết chết cả gia tộc của nàng,
chỉ còn có nàng và ông nội của mình là sống sót, phải chạy trốn tới nơi
này.
Thảo nào Tử Linh lại nôn nóng muốn mình phải mạnh hơn nữa,
bởi vì nàng muốn báo thù. Sở Phong cũng đã từng trải qua nên hắn rất
hiểu cảm giác của Tử Linh.
"Tử Linh, kẻ thù của nàng cũng là kẻ
thù của ta. Nói cho ta biết bọn họ là ai, ta nhất định sẽ giúp nàng giết chúng!" Sở Phong cầm bàn tay trắng nõn của Tử Linh.
Cảm nhận
được hơi ấm từ hai bàn tay truyền đến, tim Tử Linh hơi run lên. Nỗi căm
hận vốn đang ngập tràn trong lòng chợt vụt tắt. Nàng nhìn Sở Phong, nở
nụ cười ngọt ngào, nói:
"Ta cũng không biết bọn họ là ai. Ông nội bảo rằng vẫn chưa đến lúc nói cho ta biết kẻ thù là ai, bởi vì bây giờ
ta vẫn còn quá yếu."