“Tại sao không thể cứu gã?” Sở Phong hoàn toàn không hiểu.
“Thế cũng phải hỏi sao? Gã là đối thủ của chúng ta, sẽ tranh cướp kho báu ở nơi này với chúng ta!” Tử Linh giải thích.
“Không đâu! Ta sẽ không tranh cướp kho báu với các ngươi đâu! Hãy cứu ta! Sở
Phong cứu ta với! Chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ rời khỏi nơi này ngay lập
tức mà!” Khương Vô Thương van nài. Khi ở ranh giới giữa sự sống và cái
chết thì vị thiếu niên có thân phận cao quý ấy cũng sợ hãi tột độ.
“Đừng tin gã, nếu như ta đoán không lầm, gã là người của Hoàng triều Khương
thị. Cứ cho là hôm nay huynh cứu được gã rời khỏi đây thì sau này gã
nhất định vẫn sẽ tìm chúng ta báo thù thôi!” Tử Linh nói.
“Không! Sở Phong, hãy tin ta! Ta tuyệt đối sẽ không trả thù các ngươi! Chuyện
ngày hôm nay ta sẽ không nói cho ai cả.” Thấy Tử Linh trông thấy chết mà không cứu, Khương Vô Thương vô cùng hoảng sợ.
Sở Phong nghe vậy
chỉ chau mày, mắt sáng như đuốc, những dòng suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, suy xét đến nhiều khía cạnh khác nhau.
Cuối
cùng, Sở Phong dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào khuôn mặt của
Khương Vô Thương, nói: “Khương Vô Thương, nếu hôm nay hai chúng ta cứu
ngươi tức là có ơn cứu mạng với ngươi. Ta tin ngươi không phải là loại
người lấy oán báo ân.”
“Rầm rầm rầm rầm!”
Nói xong, hai
tay Sở Phong lại chồng lên nhau, một sợi xích kết giới liền vụt ra từ
trận pháp kết giới trước mặt hắn, quấn quanh người Khương Vô Thương một
lần nữa.
Lúc này, đôi mắt Tử Linh nhìn chằm chằm Sở Phong, tràn ngập oán giận lẫn trách móc. Nhưng nàng lại không ra tay ngăn cản Sở
Phong nữa mà chỉ đứng yên lặng một bên quan sát mọi chuyện.
Cuối
cùng, Sở Phong đã cứu được Khương Vô Thương ra khỏi vũng bùn thành công
và Khương Vô Thương quả nhiên cũng không ra tay với hai người. Chỉ có
điều, sau khi được cứu ra, tư thế hèn mọn ti tiện vừa nãy của gã lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ cao ngạo vốn có. Nhưng có thể nhận ra, gã thực sự cảm kích Sở Phong.
“Sở Phong, ân tình hôm nay, Khương Vô Thương ta sẽ ghi nhớ. Sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Nhưng ta cũng khuyên ngươi một câu, nơi này không phải là nơi các ngươi có
thể thăm dò được. Ngươi nên rời khỏi đây cùng ta!” Khương Vô Thương nói
với Sở Phong.
“Ta xin ghi nhận ý tốt của ngươi. Nhưng đã đến đây
rồi, Sở Phong ta tuyệt đối sẽ không tay không trở về. Ngươi đi đi. Hi
vọng ngươi có thể giữ được lời hứa, không nói chuyện này với bất cứ ai.” Sở Phong nói.
“Ngươi yên tâm! Khương Vô Thương ta trước nay nói
lời đều giữ lời. Nếu ngươi đã không nghe lời khuyên của ta, cứ khăng
khăng đi tiếp thì hãy nhận lấy cái này đi, có lẽ nó sẽ giúp ích được cho ngươi.”
Thấy thế, Khương Vô Thương cũng không khuyên Sở Phong
nữa mà lấy ra một cuộn da dê từ trong túi Càn Khôn đưa cho Sở Phong, sau đó men theo đường cũ quay ra.
Thấy Khương Vô Thương đi rồi, Sở
Phong mới mở cuộn da dê ra xem, phát hiện đây là một tấm bản đồ. Tuy
nhiên, đó lại là một tấm bản đồ chưa hoàn chỉnh.
Trên tấm bản đồ
này có ghi lại lối vào của tòa địa cung này. Ngoài ra cũng ghi chép lại
vị trí của một số cơ quan cùng với cách phá giải nhưng lại không có đủ
hết tất cả các cơ quan. Ví dụ như vũng bùn trước mắt này và trận pháp ảo ảnh vừa nãy đều không có trên bản đồ, chẳng trách Khương Vô Thương lại
bị lọt vào.
“Tấm bản đồ này có cũng được mà không có cũng chẳng
sao. Vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta thôi.” Tử Linh cũng đi tới, nhìn thoáng qua tấm bản đồ rồi bắt đầu bố trí một trận pháp kết giới trên
đất. Trận pháp vừa được hoàn thành liền hóa thành một luồng ánh sáng
hồng, kết lại thành một cây cầu bắc ngang qua vũng bùn trước mặt, nối
liền với phía bên kia vũng bùn.
“Trong vũng bùn này có lực hút,
nếu bay qua chắc chắn sẽ bị hút vào đó. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một
chút thì hơn.” Nói xong, Tử Linh liền dẫn đầu bước qua cây cầu màu hồng. Vì trước đó đã sơ ý một lần nên lần này nàng cẩn thận hơn hẳn.
Sau đó, Sở Phong và Tử Linh cùng nhau đi tiếp, phá giải từng cửa một.
Cuối cùng bọn họ phát hiện ra một vấn đề, những cửa ải được ghi chép trên
tấm bản đồ này khá xưa, có vẻ như đã xuất hiện từ lâu lắm rồi.
Trong một khoảng thời gian sau khi bị phá, những cửa ải này sẽ được sửa chữa
lại, thủ đoạn hết sức tinh vi. Nếu không có tấm bản đồ này, e rằng Tử
Linh phải sử dụng không ít sức lực mà còn chưa chắc đã phá vỡ được.
Hơn nữa cũng có rất nhiều loại cơ quan giống với trận pháp ảo ảnh ban nãy,
đều không được ghi lại trên bản đồ. Chỉ có điều những cơ quan ấy dường
như không cổ xưa lắm, mặc dù cũng rất cao siêu nhưng lại không bằng
những cơ quan được ghi chép trên bản đồ.
Điều này có nghĩa là
từng có hai người lần lượt đến đây lắp cơ quan. Vả lại dù ở đây có kho
báu cũng không đến nỗi phải bố trí nhiều cơ quan đến thế.
Như vậy cũng có nghĩa là những cơ quan này được sử dụng để đề phòng có kẻ đột
nhập. Hay nói cách khác, những thứ này dường như được tạo ra để thách
thức kẻ đột nhập, bởi các cửa ải càng về sau lại càng khó nhưng không
phải là không có cách phá giải.
Cái chính là mặc dù có nhiều cơ
quan được bố trí để đưa người ta vào chỗ chết nhưng cũng cho họ một con
đường sống. Chẳng hạn như vũng bùn trước đó, giả dụ nếu đó không phải là vũng bùn mà là một cơ quan khác, có lẽ Tử Linh và Khương Vô Thương đã
chết lâu rồi.
Nhưng may là Tinh thần lực của Tử Linh rất mạnh,
thực lực cũng không tệ, nhất là Giới linh Tiên Linh giới của nàng lại có sức chiến đấu mạnh đến mức khó tin. Cứ thế, hai người bọn họ cuối cùng
cũng đến được điểm cuối trên tấm bản đồ.
Tại đây xuất hiện một tòa cung điện rộng lớn giống như một cái quảng trường đủ sức để chứa hơn mười vạn người.
Kết cấu cơ bản của nơi này giống hệt với tòa cung điện lộng lẫy mà họ gặp khi nãy.
Chỉ có điều, ở giữa tòa cung điện này lại chẳng có kho báu nào, thậm chí
còn chẳng được nguy nga rực rỡ mà ngược lại còn cực kỳ cũ kỹ. Bởi vì
vách tường xung quanh nơi này đều bị người khác phá hủy rồi.
“Vách tường này thật đặc biệt. Dựa vào thực lực hiện tại của ta cũng chẳng
thể làm sứt mẻ được một góc tường. Kẻ phá hủy nơi này chắc chắn rất
mạnh.” Tử Linh quan sát tỉ mỉ bức tường rồi nói, nét mặt thể hiện sự
kinh ngạc.
“Trên vách tường này dường như có ghi chép lại thứ gì
đó. Kẻ phá hoại nơi này có lẽ không muốn cho người khác thấy nó!” Sở
Phong phát hiện được một chút manh mối.
“Thật là đáng ghét! Nếu
ta đoán không lầm thì trên vách tường này chắc từng ghi chép bí kíp gì
đó do vị cao thủ Tu võ kia lưu lại!”
“Mà kẻ phá hoại nó có lẽ là
tên Yêu vương đã bị tổ tiên của Hoàng triều Khương thị đánh bại. Suy cho cùng, năm xưa vì chiếm được mấy thứ kiểu này nên nó mới trở nên mạnh mẽ như vậy.”
Tử Linh nghiến chặt răng, cực kỳ phẫn nộ. Chỉ vì dã
tâm của mình mà con Yêu vương đó đã hủy hoại di sản quý giá của một bị
tiền bối để lại làm cho người đời sau không thể tiếp cận, thật khiến
người ta tức giận.
“Không đúng! Chỗ này hình như chưa phải điểm cuối của địa cung!” Đột nhiên, Sở Phong thốt ra.
“Vì sao lại nói vậy?” Tử Linh tò mò hỏi.
“Cô lại mà xem cái này!” Sở Phong chỉ vào tấm bản đồ trong tay mình.
“Đây... đây là gì!” Tử Linh tới gần, sau khi xem kỹ nơi mà Sở Phong đang chỉ, sắc mặt nàng cũng lập tức thay đổi.