"Á, Liễu huynh, đúng là ta nói sai rồi, Tử Linh là một cô nương ưu tú
như vậy, đúng là không nên tham gia đại hội thông gia này để liên hôn
với người khác, rõ ràng các huynh mới là một đôi trời sinh." Thấy Liễu
Chí Tôn thì Tống Thanh Phong ân cần cười nói.
"Không sai, tục ngữ cũng đã nói, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thật không biết Tần
trang chủ nghĩ gì mà lại có thể gả một cô nương như Tử Linh cho người
khác chứ?"
"Không sai không sai, cô nương Tử Linh vốn phải nên ở
bên Liễu huynh." Cùng lúc đó thì Bạch Vân Phi cùng Lưu Tiêu Dao cũng phụ họa ở một bên.
"Hừ, chuyện này không nhọc các ngươi lo lắng đâu, các ngươi liệu mà quản cho tốt bản thân đi."
"Nhớ cho kỹ, đừng để ta nghe các ngươi nói nửa chữ không tốt gì về Tử Linh
nữa, nếu không, đừng trách ta không khách khí với các ngươi." Nhưng mà
Liễu Chí Tôn căn bản không quan tâm bọn gã nịnh nọt mà lại hung hăng
trừng mắt nhìn ba người, ẩn tàng phát ra một cỗ hàn ý rồi bước tới đội
ngũ trước mắt kia.
Mà sau khi Liễu Chí Tôn đi xa rồi thì Tống
Thanh Phong lúc nãy còn tươi cười đầy cả mặt kia lập tức biến sắc, sầm
mặt xuống rồi hung tợn nói: "Là cái thá gì chứ, chờ vị trưởng lão kia đi rồi thì cho gã đẹp mặt."
"Không sai, trước tiên thu phục gã
Liễu Chí Tôn này rồi làm thịt tên Sở Phong kia. Còn có Tử Linh đó nữa,
ba huynh đệ chúng ta thay phiên tới làm nàng, làm cái cao ngạo của nàng, làm xong rồi nàng có muốn chúng ta thì chúng ta cũng không thèm." Bạch
Vân Phi truyền âm nói.
"Đúng thế, cứ làm vậy đi, dù sao ở đây
cũng là Vạn Yêu sơn, đến đấy chúng ta cứ đẩy hết tội lên đầu đám yêu thú ở Vạn Yêu sơn này, bảo là do yêu thú làm là được." Tống Thanh Phong cực lực đồng ý, trong mắt toàn là ác ý.
"Ài, Thanh Phong huynh, Vân
Phi huynh, các ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động, chuyện này không đáng
để đắc tội Liễu Chí Tôn đâu." Vậy mà lúc này Lưu Tiêu Dao lại truyền âm
khuyên nhủ.
"Tại sao? Chẳng lẽ ba người chúng ta liên thủ mà vẫn không là đối thủ của gã à?" Tống Thanh Phong cùng Bạch Vân Phi đều tỏ
vẻ khó hiểu.
"Tin ta đi, Liễu Chí Tôn thâm tàng bất lộ, nếu gã
thật sự ra tay thì e rằng Giới Thanh Minh hay Từ Trọng Vũ còn chưa chắc
là đối thủ của gã nữa." Lưu Tiêu Dao ngưng trọng mà nói, mà thấy hai
người kia tựa hồ vẫn còn chút nghi ngờ nên y lại giải thích tiếp:
"Một vị tiền bối của Tiêu Dao cốc ta lúc trước từng đến Chí Tôn sơn trang,
chính mắt huynh ấy đã nhìn thấy được Liễu Chí Tôn chỉ dựa vào thực lực
của bản thân mà đánh chết hai con yêu thú Thiên Võ cảnh."
"Liễu Chí Tôn kia hả?"
Nghe được những lời này thì Tống Thanh Phong cùng Bạch Vân Phi đều hít ngược một hơi khí lạnh, thân thể của yêu thú cực kỳ mạnh mẽ, thọ mệnh cùng
thực lực của yêu thú cũng bỏ xa cả nhân loại.
Liễu Chí Tôn lại có thể tự mình đánh chết hai con yêu thú Thiên Võ cảnh, thế thì đã nói rõ
rằng thực lực của gã mạnh đến cỡ nào, ít nhất thì loại chuyện này cả ba
bọn họ có liên thủ cũng không làm được chứ đừng nói một thân một mình
đối mặt với một con yêu thú Thiên Võ cảnh, e rằng cả ba bọn họ hợp lại
cũng không phải là đối thủ của một con, huống chi là hai?
Sau đó đám người Tống Thanh Phong cùng Bạch Vân Phi không thể không từ bỏ ý
nghĩ muốn đối phó với Liễu Chí Tôn, nhưng khiến bọn họ buồn bực không
phải là họ không thể đối phó với Liễu Chí Tôn, mà là có Liễu Chí Tôn ở
đây thì bọn họ không thể động được vào Tử Linh.
Tử Linh là một mỹ nữ tuyệt thế như vậy, bọn họ thật sự muốn cảm thụ thử tư vị của nàng là thế nào, nhưng trước mắt cơ hội này không thể có, chuyện này thật sự
khiến bọn gã thương tiếc không thôi.
Vạn Yêu sơn rất lớn, nếu đi
bộ thì sẽ rất lâu, đặc biệt những người ở đây thực lực cũng không cân
bằng, Huyền Võ cảnh hay Nguyên Võ cảnh đều có cả, cho nên ước chừng mất
thời gian là một ngày thì bọn họ mới tiến vào khu vực rèn luyện được.
Dọc một chặng đường đi này cũng gặp phải không ít yêu thú, có điều thực lực cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam, cho nên cứ hễ là yêu thú xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của bọn họ đều bị những nam tử ở đây coi như là cơ hội
thể hiện thực lực của mình mà tranh nhau giết yêu thú đó.
Cho nên yêu thú nào mà xuất hiện thì cũng có thể nói là bất hạnh, bởi vì chúng
nó chết rất thảm, bị một đám nam tử không có lương tâm tra tấn từ sống
nhăn răng cho đến ngỏm cù đèo, ngay cả toàn thây cũng không được.
"Lần rèn luyện này tuy nói là khảo hạch dũng khí của mỗi người các ngươi,
nhưng đồng thời cũng khảo hạch luôn năng lực tác chiến đoàn thể của từng người."
"Thế nên xin khuyên các vị đừng rời khỏi đội ngũ, tốt
nhất hãy chọn ra một lãnh đạo để thống nhất chỉ huy hành động của các
ngươi."
"Còn ai làm lãnh đạo của đội ngũ các ngươi thì là do chính bản thân các ngươi tự quyết định."
"Thời hạn là mười ngày, tính từ bây giờ, mười ngày sau ta sẽ đến đây đón các ngươi trở về."
Trưởng lão đương gia của Chí Tôn sơn trang sau khi dặn dò lần cuối xong cũng
rời đi, mà khi lão rời đi rồi thì cũng đại biểu lần rèn luyện này đã
chính thức bắt đầu.
Mà sau khi trưởng lão đương gia đi rồi thì
mọi người bắt đầu thầm thì to nhỏ, đều đang bàn tán coi thử chức thủ
lĩnh mới này sẽ do ai đảm nhận.
Đúng lúc này Liễu Chí Tôn đi đến
giữa đám người, nhìn quanh bốn phía rồi đề cao giọng nói: "Các vị, lần
rèn luyện này bây giờ đã chính thức bắt đầu, lúc nãy trước khi rời đi
trưởng lão cũng đã nói qua, chúng ta hiện tại là một thể thống nhất nên
cần phải có một người đứng ra lãnh đạo, chỉ có lãnh đạo chính xác thì
mới có thể khiến chúng ta sinh tồn tốt hơn trên mảnh đất đầy nguy hiểm
này."
"Liễu Chí Tôn ta thân là đệ nhất đệ tử của Chí Tôn sơn
trang, tương đối hiểu biết về Vạn Yêu sơn, cũng từng giao đấu với nhiều
yêu thú, thế nên ta mạo muội tự đề cử chính mình, không biết các vị có
dị nghị gì không?"
"Không dị nghị gì cả, ta tán thành để Liễu sư huynh lãnh đạo chúng ta!"
"Ta cũng tán thành, cho dù là tu vi hay là tài trí của Liễu sư huynh thì
đều là người ưu tú nhất trong chúng ta, cũng chỉ có huynh ấy là thích
hợp để lãnh đạo chúng ta nhất."
Liễu Chí Tôn vừa nói ra câu này
thì những mỹ nữ của Chí Tôn sơn trang liền bắt đầu phụ họa theo, mà sau
khi các nàng tỏ vẻ đều tán thành thì còn có ai có thể đưa ra dị nghị gì
nữa?
Những cái khác không nói, nếu giờ đưa ra dị nghị gì thì
chẳng khác nào đắc tội với những mỹ nữ đó, hơn nữa các nàng nói cũng
không sai, trong đội ngũ này cũng chỉ có Liễu Chí Tôn thích hợp làm lãnh đọ của bọn họ nhất.
Thế nên hiển nhiên Liễu Chí Tôn liền thành
người lãnh đạo của bọn họ, mà quyết định đầu tiên Liễu Chí Tôn đưa ra là bởi vì sắc đời đã tối, hơn nữa đã mệt nhọc cả chặng đường nên không
tiếp tục tiến vào bên trong nữa mà dừng tại chỗ dựng lều đóng quân, nghỉ ngơi một đêm trước.
Không thể không nói đúng là Liễu Chí Tôn có chút tài năng lãnh đạo, sau khi quyết định dựng lều đóng quân thì gã
cũng tự phân chia công việc, bảo Giới linh sư bố trí kết giới cảm ứng
cùng kết giới phòng ngự, tại đây dựng lên một thành lũy phòng ngự vô
hình.
Sở Phong cũng thể hiện thân phận của mình là một Giới linh
sư, không phải hắn muốn triển lộ năng lực đặc biệt của bản thân mà là
nhân cơ hội này bố trí một kết giới có lỗ hổng để tiện cho hắn đào tẩu.
Mà bởi vì ở đây nam nữ xen lẫn nên chỗ ở của hai giới cũng có một khoảng cách nhất định.
Có lẽ là vì nghỉ ngơi ban đêm, đúng là hoàn toàn không tiện nên Tử Linh
cũng không yêu cầu Sở Phong phải ở bên cạnh nàng nữa, có điều lúc tách
ra vẫn uy hiếp nói với Sở Phong một câu: "Lo mà giữ mồm giữ mép."
Đối với tính huống này Sở Phong thầm nghĩ may thật, hắn đã hạ quyết tâm
rồi, đợi đến khi đêm khuya tĩnh lặng hắn sẽ lén trốn khỏi chỗ này.
"Sở Phong sư đệ, Sở Phong sư đệ có đó không?"
Thế nhưng khi màn đêm vừa buông xuống thì giọng nói êm tai của một mỹ nữ
lại vang lên ở trước lều của Sở Phong, dùng giọng nói nhu hòa để gọi