Khương Vô Thương là người về nhất Vô Cực địa cung,
mới 15 tuổi đã là tuyệt đỉnh thiên tài Huyền Võ cửu trọng, hơn nữa lai
lịch không rõ, không ai biết sư phụ hắn là ai, đến từ đâu, thậm chí
không ai biết Khương Vô Thương có phải tên thật của hắn hay không, thân
phận vô cùng bí ẩn.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, tên Khương
Vô Thương này là một tuyệt đỉnh thiên tài, thậm chí sau này có thể vượt
qua cả Giới Thanh Minh, Từ Trọng Vũ, cho nên đối với vị thiếu niên này,
không ai dám không coi trọng.
“Soạt.” Hai tay Khương Vô Thương
đè mạnh hòn đá ở dưới, đột nhiên dùng sức bật kiểu Lý Ngư Đả Đỉnh thật
đẹp, độ cong cực kỳ hoàn mỹ, nhảy từ trên tảng đá xuống, trực tiếp lướt
đến giữa đám người ở đây.
“Liễu Chí Tôn, không phải Sở Phong nói
ngươi thân phận là đệ tử giỏi nhất Chí Tôn sơn trang mà lại hành xử bất
công, chẳng có ai làm như ngươi.” Khương Vô Thương trước mặt Liễu Chí
Tôn không hề kiêng nể.
Đối với tình huống này, người xung quanh
lại hít vào một cái lạnh lẽo, cảm thấy Khương Vô Thương thật to gan, quả thực còn to gan hơn cả Sở Phong, nhưng chỉ có Sở Phong biết, Khương Vô
Thương có đủ tự tin để nghênh nganh như vậy.
“Ồ! Vậy ngươi nói
ta nên xử lý thế nào mới là công bằng?” Liễu Chí Tôn cũng không phải
nhân vật đơn giản, sắc mặt không hề thay đổi, mỉm cười thản nhiên từ đầu đến cuối hỏi lại Khương Vô Thương.
“Chẳng phải đơn giản quá sao? Để cho hai người họ đánh một trận, người thua phải nhận lỗi với đối
phương là xong.” Khương Vô Thương dương dương đắc ý nói.
"Hơ…"
Lời hắn vừa nói ra làm mọi người há mồm kinh ngạc đến nỗi muốn rơi cằm
xuống đất, vốn tưởng hắn xuất hiện là để trợ giúp Sở Phong, nào nghĩ hắn đem Sở Phong đẩy vào biển lửa.
Để Huyền Võ tam trọng Sở Phong đấu với Thiên Võ nhất trọng Giới Thanh Minh, chẳng phải là đẩy Sở Phong tới chỗ chết sao?
“A, cách của vị tiểu huynh đệ này rất hay, chỉ có điều ta sợ Sở Phong không dám ứng chiến.”
Giới Thanh Minh cười mỉm, nhìn về Sở Phong, ánh mắt khinh thường.
“Ngươi ngốc à? Ngươi có phải đồ ngốc không?”
Có ai nghĩ được tên Khương Vô Thương kia sắc mặt thay đổi, chỉ vào mặt Giới Thanh Minh mà chửi trước mặt tất cả mọi người.
“Ngươi…” Thấy thế, Giới Thanh Minh tức giận, nhưng sau khi hắn nghĩ đến tên
Khương Vô Thương kia lai lịch không rõ, nên đè cơn phẫn nộ lại.
Bởi vì phải đoán xem Cửu Châu đại lục rút cục ở đâu có thể xuất hiện thiên
tài như Khương Vô Thương, kỳ thực cũng không khó, đó chính là Khương thị hoàng triều.
Vậy nên, đây cũng là nguyên nhân Khương Vô Thương ở đây hoành hành không sợ mà không ai dám làm gì hắn. Tất cả mọi người
đều kiêng dè, sợ Khương Vô Thương là người của Khương thị hoàng triều.
“Ta làm sao? Ta nói không đúng sao? Ta còn chưa nói hết, ngươi còn nói
người ta không dám, ngươi nói xem có phải ngươi ngốc hay không?”
Khương Vô Thương hung hăng ném cái nhìn về phía Giới Thanh Minh, sau đó nói:
“Ngươi không xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, đều sắp 30 rồi còn muốn đấu
với một thiếu niên chưa thành niên, chẳng những không thấy hổ thẹn còn
hùng hồn nói người ta không dám, ngươi không thấy xấu hổ hay sao?”
“Ta…”
Giới Thanh Minh tức đến nỗi tái xanh mặt, hai con mắt đỏ lên, sắp tức phát
điên, hắn làm gì đến 30 tuổi? Bất luận tướng mạo hay tuổi tác, hắn rõ
ràng là thanh niên phong độ tuấn tú mới hơn 20.
“Ngươi làm sao?
Nghe cho rõ, ngươi muốn đấu với Sở Phong nhất định phải công bằng, như
thế nào là công bằng? Chính là tỉ thí tu vi ngang nhau mới gọi là công
bằng.”
“Ngươi chẳng phải lam bào Giới Linh sư sao? Áp chế tu vi đối
với ngươi mà nói là không khó. Chỉ cần áp chế tu vi của ngươi ở Huyền Võ tam trọng, như vậy mới ngang bằng với Sở Phong.
“Đến lúc đó hai người đấu với nhau mới gọi là công bằng, thế nào, ngươi dám không?”
Khương Vô Thương chỉ vào mũi Giới Thanh Minh hỏi.
"Hừ, sao ta
không dám." Giới Thanh Minh hừ lạnh một tiếng, nếu không phải kiêng dè
thân phận thật của Khương Vô Thương thì hắn thật muốn bóp chết tên nhóc
thối tha này ngay tại chỗ.
“Sở Phong, ngươi thì sao?" Khương Vô Thương chỉ vào Sở Phong, ngạo khí như vậy không biết lớn nhỏ.
“Ứng chiến.” Sở Phong mỉm cười, bước lên trước một bước.
Sở Phong hiện giờ quả thực kiêng dè Giới Thanh Minh, nhưng nếu bọn họ thật sự ở cùng tu vi, Sở Phong hoàn toàn không sợ tên Giới Thanh Minh đó,
cho dù hắn có kỳ binh trong tay, Sở Phong cũng không sợ.
“Tốt, nếu đã như vậy, hai ngươi bắt đầu đi.”
“Mau mau, các vị lui ra đằng sau một chút, cho họ có chỗ thi triển quyền cước.”
“Mấy tên Giới linh sư bên kia bố trí một tầng kết giới trên mặt đất, ngộ nhỡ hai người bọn họ đấu hăng quá, sẽ phá hủy cả ngọn núi này.
Sau
khi xác định cách giải quyết, tên tiểu tử Khương Vô Thương chỉ huy những người ở đây, mà khiến người ta cạn lời nhất là không ai dám không nghe
theo hắn, ngay cả lam bào Giới linh sư của Giới Linh công hội và Giới
thị tộc cũng phải nghe hắn căn dặn, bố trí kết giới.
Sau khi tất cả đã đâu vào đó, Khương Vô Thương chỉ vào Giới Thanh Minh mà nói như
trọng tài: “Đúng rồi, để cho công bằng, ngươi không được dùng thủ đoạn
lam bào Giới linh sư của ngươi, còn kỳ binh, nếu ngươi không sợ mất mặt
thì cứ dùng đi.”
“Con mẹ nó! Ta thật muốn bóp chết ngươi!”
Lại lần nữa bị Khương Vô Thương làm khó dễ, Giới Thanh Minh tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi, nghiến đến phát ra tiếng, nhưng hắn cũng không
có cách nào, chỉ có thể kìm nén lại, ngay cả câu chửi này cũng chỉ là
chửi trong lòng mà thôi.
“Đùng” Sau khi Khương Vô Thương lui ra, Giới Thanh Minh quả nhiên thủ tín, áp chế tu vi của mình từ Thiên Võ
nhất trọng xuống Huyền Võ tam trọng.
Giờ khắc này, Sở Phong cũng
không kìm nén hơi thở, phóng ra hởi thở của Huyền Võ tam trọng, đầy tự
tin đi tới giữa khoảng đất trống.
“Sở Phong thực sự ứng chiến rồi, ngươi đoán xem ai sẽ thắng.”
“Còn phải nói sao? Ngươi cho rằng Giới Thanh Minh đệ nhất thiên tài Cửu Châu đại lục lại thích đùa sao? Cho dù hắn không phải là tu vi Thiên Võ nhất trọng, sức chiến đấu cũng vượt xa Sở Phong.”
“Không sai, ta từng nghe nói, trừ Từ Trọng Vũ ra, trong giới cùng tu vi, Giới Thanh Minh
vốn dĩ không có đối thủ, lúc còn là Huyền Võ cửu trọng, trong tay không
có kỳ binh, hắn đã có thể đánh chết một người Thiên Võ nhất trọng.”
“Lợi hại vậy ư, khoảng cách giữa Huyền Võ và Thiên Võ phải nói là xa như
trời với đất, nói như vậy chẳng phải Sở Phong thua không nghi ngờ gì
nữa?”
“Hừ, tên đến từ Thanh châu đó có mạnh đến thế nào thì mạnh, đúng là tự rước nhục mà thôi.”
Giờ khắc này, người tụ tập trên ngọn núi này ngày càng nhiều, bất luận là
thanh niên tài tuấn đến tham gia đại hội thông gia, hay là đệ tử Chí Tôn sơn trang, hoặc là các cao nhân tiền bối đến từ khắp nơi, lúc này đều
chăm chú nhìn màn tỉ thí đặc biệt này. Nơi này gần như tập hợp nhân vật
khắp nơi của Cửu Châu đại lục.
Đối với lời tán thưởng từ đám
người tứ phương đó, Giới Thanh Minh vô cùng vui mừng, cho nên hắn khinh
miệt nói với Sở Phong: “Có bản lĩnh gì xuất chúng thì lấy ra đi, ta
không cần dùng bất cứ võ kỹ nào, chỉ dùng một tay là có thể đánh bại
ngươi.”
Đối diện với thái độ tự cao tự đại coi thường người khác của Giới Thanh Minh, Sở Phong lại cười nhạt một tiếng: “Ai cho ngươi tự tin?”