Sau khi cứu Lý Đại Đầu ra thì Sở Phong nhờ bạch đầu điêu đưa gã ta về
trấn nhỏ kia, vì để tránh những phiền toái không cần thiết mà Sở Phong
không thả Lý Đại Đầu vào thẳng trong trấn nhỏ mà đáp xuống ở ngoài trấn.
Hơn nữa vì đề phòng tông chủ của Huyễn Lôi tông trở lại báo thù nên Sở
Phong lấy đống túi càn khôn đoạt được từ tay đám người thiếu tông chủ
Huyễn Lôi tông kia ra đưa cho Lý Đại Đầu một cái rồi dặn dò: "Bây giờ
thì mang người nhà ngươi rời khỏi đây đi, đừng về Huyễn Lôi tông nữa."
Nhận lấy túi càn khôn mà Lý Đại Đầu cảm động đến không nói nên lời, bởi vì
gã ta vốn không nghĩ ra được lý do để Sở Phong giúp mình, thế nên sau
khi gã ta do dự một chút thì vẫn tò mò dò hỏi: "Vị thiếu hiệp này, sao
ngươi lại giúp ta vậy."
"À", đối với câu hỏi này của Lý Đại Đầu
thì Sở Phong chỉ mỉm cười mà không đáp, hắn nhảy lên lưng bạch đầu điêu
sai nó dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình ra, khi sắp bay lên trời rồi thì Sở Phong mới nói với Lý Đại Đầu: "Chút nữa nhớ nhắn với gia gia
ngươi giúp ta một tiếng, cảm ơn lão đã chiêu đãi ta bữa cơm kia."
Cùng lúc hắn nói thì bạch đầu điêu đã bay lên trời, kín đáo rống một tiếng
chói tai rồi lao thẳng đến phía Tần châu, mà Lý Đại Đầu kia cũng không
phải kẻ ngu dốt, gã ta biết chắc gia gia nhà mình đã làm chuyện tốt gì
rồi mới khiến cho vị thiếu niên thân phận thần bí kia cứu gã ta một
mạng.
Sau khi biết rõ đầu đuôi sự tình thì Lý Đại Đầu không còn
do dự gì nữa mà chạy vội về nhà mình ở trong trấn nhỏ kia, trước tiên gã ta muốn biết gia gia của mình rốt cuộc đã làm cái gì, sau đó là thu xếp cho cả nhà rời khỏi trấn nhỏ này, trốn xa khỏi phạm vi thế lực của
Huyễn Lôi tông.
Lý lão gia ở trong trấn nhỏ đã tỉnh lại, nhưng
có điều vì tôn nhi của lão đã đắc tội với thiếu tông chủ Huyễn Lôi tông
nên bị nhốt vào địa lao, giờ sống chết ra sao cũng không rõ khiến Lý lão gia đau lòng không thôi. Là một lão nhân xuất thân bình dân nên sớm đã
coi nhẹ danh lợi tài phú, không có gia sản hôm nay thì lão sống trong
nghèo khổ cũng không sao, nhưng nếu cháu của lão thật sự đã xảy ra
chuyện nào không hay thì lão sống còn có nghĩa gì chứ.
"Gia gia, gia gia!"
Đúng lúc này thì một giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài cửa, ngay sau đó
Lý Đại Đầu cũng vội chạy vào trong phòng, sau khi biết gia gia của mình
đã lâm vào hôn mê sâu thì Lý Đại Đầu đã rất lo lắng.
"Đại Đầu,
là con sao? Ta... Không phải là đang mơ chứ?" Thấy Lý Đại Đầu thì Lý lão gia còn cho là mình đang nằm mơ, cảm thấy nếu thế thật thì rất không
hợp lẽ.
"Gia gia là con đây... Là Đại Đầu đây."
"Lão gia
đúng là thiếu gia đấy ạ, đúng là thiếu gia, thiếu gia về rồi." Lý Đại
Đầu cũng vội gật đầu theo, cùng lúc đó người hầu ở trong phòng cũng mừng rỡ như điên.
"Là Đại Đầu thật sao. Không phải con đang bị giam
à?" Sau khi thấy đúng là tôn tử của mình đã trở về thì Lý lão gia vừa
mừng rỡ vừa thấy khó hiểu, cảm thấy chuyện này ắt có chỗ kỳ quặc.
"Gia gia, không phải người mời người tới cứu con sao?" Lý Đại Đầu không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ta mời người đi cứu con sao. Không có, Đại Đầu, tình huống của nhà chúng
ta con biết mà, hôm nay có cả gia nghiệp như thế này là nhờ vào con cả,
sao mời được người có thể cứu con ra khỏi địa lao của Huyễn Lôi tông
được chứ." Lý lão gia ra sức phủ nhận.
"Không phải gia gia mời
người cứu con à. Vậy gia gia, gần đây người có phải đã mời một vị thiếu niên ăn cơm đúng không?" Lý Đại Đầu hỏi tiếp.
"Chuyện này...
Sáng sớm hôm nay đúng là có một thiếu niên đến từ Giới châu có ghé vào
phủ thử qua cơm rau dưa, mà Đại Đầu, sao con lại hỏi như vậy. Người cứu
con chẳng lẻ là vị thiếu niên kia?" Khi hỏi thì Lý lão gia đã có hơi
choáng váng.
"Vậy thì đúng rồi, chình nhờ gia gia người có lòng
tốt giúp người nên mới có cao nhân đến cứu con, bởi vì sau khi thiếu
niên kia cứu con còn bảo con truyền lời cảm ơn người vì đã mời hắn bữa
cơm kia." Lý Đại Đầu đã hiểu được hết thảy sự tình.
"Đại Đầu, con nói thật sao? Vị thiếu niên kia đã cứu con à. Nhưng tuổi hắn như thế, sao có thể...."
Giờ phút này mặt Lý lão gia tràn ngập vẽ kinh ngạc, lão đang nhớ đến khuôn
mặt non nớt cùng với độ tuổi còn rất nhỏ của Sở Phong.
Cho dù Sở
Phong đã tự xưng là người tu võ, nhưng nếu Sở Phong đúng là người tu võ
thật thì cũng không thể có thực lực cứu tôn tử của lão ra khỏi Huyễn Lôi tông được chứ? Nếu Sở Phong lợi hại như vậy thật thì quá đáng sợ rồi,
chuyện này không phải là chuyện mà một người thường vừa biết là có thể
chấp nhận được ngay.
Mà đối mặt với nghi ngờ của đám người Lý
lão gia thì Lý Đại Đầu chỉ luôn gật đầu chắc nịch nói: "Chính là một vị
thiếu niên, chắc chắn là thiếu niên mà người nói đấy. Gia gia, lần này
trong lúc người vô ý đã cứu được một mạng của tôn nhi."
Thấy Lý
Đại Đầu chắc chắn như thế thì mọi người ai cũng không tự chủ được hít
sâu một hơi, không thể tin được người cứu Lý Đại Đầu lại là vị thiếu
niên sáng sớm nay ăn cơm ở trong phủ.
Nhưng so với việc người
khác chỉ đơn thuần khiếp sợ thì tên nam tử râu cá trê cùng với vài gã
trang hán khác lại đầy vẻ nghĩ thôi đã hãi. Chỉ cần nghĩ đến bọn họ có
mắt như mù, suýt nữa nữa đã ra tay với vị cao thủ tu võ thân phận đặc
biệt kia thì trong lòng đã run rẩy, sợ hãi không thôi.
Sau đó Lý Đại Đầu nghe theo dặn dò của Sở Phong, hôm đó đã vội vàng dẫn gia gia
cùng một đám gia quyến tâm phúc của mình trốn khỏi trấn nhỏ này.
Có điều đối với phản ứng của một nhà Lý phủ này Sở Phong lại vốn chẳng
biết được, bởi vì mục tiêu hôm nay của Sở Phong rất rõ ràng, chính là
muốn đi vào Vạn Yêu sơn kia, mà sau khi biết được Vạn Yêu sơn bị một con yêu thú xưng bá chiếm đất thì cơ hội để Sở Phong đi vào Vạn Yêu sơn giờ chỉ có một, đó là vào Chí Tôn sơn trang.
Mặc dù Tần châu rất
lớn, nhưng dựa vào tốc độ cửa bạch đầu điêu cực phẩm Tiểu Bạch thì chỉ
cần mấy ngày Sở Phong cũng coi như đã tới Chí Tôn sơn trang rồi.
Chí Tôn sơn trang, mặc dù gọi là sơn trang nhưng rõ ràng lại là một tòa
thành uy thế vô cùng lớn, ở trên sơn mạch xây dựng vài tòa thành trì
lớn, kích thước của thành trì không những rất lớn mà khí thế cũng rất
to, lại còn san sát nối liền nhau, cho dù là khí thế hay diện tích thì
đều đứng đầu trong tất cả các thế lực mà Sở Phong đã thấy qua.
Có điều bởi vì đại hội thông gia mà hôm nay bên ngoài Chí Tôn sơn trang
lại nườm nượp người, hội tụ tất cả nhân tài tuổi trẻ tài cao của cả Cửu
Châu về đây, hôm nay nếu muốn đi vào Chí Tôn sơn trang đã là một vấn đề
rất khó khăn chứ đừng nói đến lấy được tư cách tham gia đại hội thông
gia lúc này.
"Chậc, thật là, đều là tới tìm thê tử à? Sao nhiều người chạy đến tham gia náo nhiệt như vậy chứ."
Lúc này Sở Phong đang đứng trong biển người xem tuyến đường đi vào Chí Tôn
sơn trang thì toàn thấy mấy cái đầu xếp dài chẳng rõ dạng người ở cuối,
chau mày lại xanh cả mặt.
Bởi vì Sở Phong thật sự không rõ, nếu
đứng đây xếp hàng thì không biết tới ngày tháng năm nào mới vào được
trong Chí Tôn sơn trang.
Huồng hồ cũng không chỉ phải xếp hàng
thế này là vào được Chí Tôn sơn trang đâu, trên thực tế có rất nhiều
người sau khi đã lặn lội từ xa đến đây, còn vất cả xếp hàng thật lâu
nhưng vì địa vị thân phận không đủ nên mới đến của đầu tiên được quan
khẩu xét duyệt xong là bị đuổi về.
Mà sau khi thấy xét duyệt
nghiêm khắc đến thế thì Sở Phong đến từ Thanh Châu cũng không biết liệu
mình có đủ tư cách để vào trong Chí Tôn sơn trang không nữa.
"Ê
tiểu tử kia, rốt cuộc ngươi có xếp hàng hay không, không vào thì cũng
đừng có ngáng đường, người phía sau vẫn còn muốn xếp hàng đấy?" Ngay lúc Sở Phong đang chần chừ thì người phía sau đã không nhịn được mà hét
lên.
"Các ngươi mẹ nó..." Tâm trạng Sở Phong vốn đã không thoải
mái, giờ thấy có người còn dám hét lên với hắn như thế thì lửa giận đang nén ở trong lòng cháy phực lên quay đầu lại định mắng to, nhưng khi hắn nhìn về phía sau lưng thì hai mắt sáng lên, mặt đổi vẻ vui mừng.