Cái gọi là chuyện thiên hạ, có người vui thì cũng sẽ có kẻ buồn.
Nghe tin Lăng Vân tông đã bị Sở Phong tiêu diệt khiến cho các môn phái khác
hết sức vui mừng, mà hiện tại bá chủ thật sự của Thanh Châu, Kỳ Lân phủ
cũng đã đắc tội với Sở Phong hệt như vậy, đang cảm thấy sợ hãi hơn bao
giờ hết.
"Phủ chủ đại nhân, làm sao bây giờ? Yên Dương Thiên đã bỏ trốn rồi, ngài xem chúng ta có phải nên..."
Kỳ Lân vương phủ là cung điện rộng lớn nhất, do Mạc Y Ly làm thủ toạ, các
cao thủ có danh tiếng, có thực lực đều ở trong đấy. Mà giờ phút này, bọn chúng đều mất đi dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày, thay vào đó là những vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, bất an. Bọn chúng đều bị sự tình xảy ra ở
Lăng Vân tông doạ, cũng bị hành động của Sở Phong doạ cho chết khiếp, e
rằng tiếp bước Lăng Vân Tông sẽ là Kỳ Lân phủ của chúng.
"Việc gì phải hoảng sợ, đừng quên chúng ta chính là Kỳ Lân vương phủ, sau lưng
còn có Khương thị hoàng triều làm chỗ dựa, Sở Phong hắn dù có gan to
bằng trời cũng không dám làm gì chúng ta đâu, trừ phi hắn không muốn
sống tại Cửu Châu đại lục nữa." Lâm Mạc Ly đột nhiên bật dậy, chưởng
thật mạnh xuống dưới, khiến cho chiếc ghế vụn thành bột phấn, y phẫn nộ
gầm lên, tất cả người trong điện không kiềm được run rẩy.
Khoan hãy nói, tiếng rống của y khiến cho mọi người dần bình tĩnh lại, sự
hoảng loạn dần mất đi, sau đó Lâm Mạc Ly lại nói cho bọn họ biết rất
nhiều chuyện. Tỷ như, y kể việc đã tấu chuyện của Sở Phong với Khương
thị hoàng triều, Khương thị sẽ giúp Kỳ Lân phủ truy tìm Sở Phong, hiện
tại Sở Phong cũng khó bảo toàn chính mình, chứ đừng nói đến việc đông
sơn tái khởi vân vân.
Những lời này đã thành công trấn an được
các cao thủ trong vương phủ, nhưng bọn chúng không thấy được giây phút
Lâm Mạc Ly xoay người đi, nét mặt y chứa nỗi sợ hãi cùng bất an tột độ.
Những việc Sở Phong đã làm khiến cho bên ngoài huyên náo từng trận, thế nhưng trên dãy Thanh Long, lại mang vẻ im lặng như chốn bồng lai.
Lý
Trường Thanh đợi tinh anh của Thanh Long tông, Sở Nguyệt đợi tin những
người nhà họ Sở, còn có một nhà bốn nguời Tô Nhu, Tô Mỹ đều sống rất tốt ở nơi đã chôn lấp nghìn thây vạn cốt này. Nhất là sau khi Sở Phong kể
cho mọi người nghe chuyện mình cướp Tề Phong Dương, lại dưới sự trợ giúp của cao nhân thần bí mà phá hủy Lăng Vân tông, mọi người nơi này đều
cực kỳ vui mừng.
"Tiểu tử Sở Phong ngươi đúng là lợi hại, có thể
mang về nhiều bảo bối như vậy, có điều những vật này thật sự quá quý
giá, lão phu ta thật không dám nhận." Lý Trường Thanh nhìn đống kì trân
dị bảo, vui đến nỗi trên mặt đều là nét cười, những nếp nhăn chau lại
không khác gì cái bánh bao nhân thịt.
Vì trước mặt có quá nhiều
thứ quý giá, một số lượng dược lớn, lại còn có binh đao đặc biệt, đồ bảo hộ, những thứ này đều do Sở Phong đoạt được từ kho châu báu của Lăng
Vân tông, giờ đây giao hết toàn bộ cho Lý Trường Thanh.
"Tông
chủ, vì Sở Phong ta đã khiến cho Thanh Long tông bị san bằng, cơ nghiệp
ngàn năm bị huỷ hoại trong chốc lát, ta thật sự áy náy không thôi, nếu
ngươi nhận những món bảo vật này, sẽ giúp sự áy náy kia của ta vơi đi
phần nào." Sở Phong ngại ngùng nói.
"Ai, tiểu tử ngốc nhà ngươi,
thứ bọn chúng phá huỷ chẳng qua chỉ là một cái ruột rỗng, tất cả cơ
nghiệp của Thanh Long tông đã được ta chuyển dời đến nơi này rồi, nơi
này mới thật sự là điểm dừng chân của Thanh Long tông ta.” Nói rồi, Lý
Trường Thanh dời mắt đến bên kia, đó là một cái kệ có thiết kế đơn giản, nhưng lại chứa đủ các loại sách về võ công và huyền công, còn có các bí kíp nổi danh của Thanh Long tông, chính những thứ này đã làm nên một
môn phái, là vốn liếng của tông phái.
"Nhưng mà..." Sở Phong có chút băn khoăn
"Không nhưng nhị gì cả, những vật ngoài thân này, đều là những thứ để Thanh
Long tông chúng ta có thể tái sinh, chúng chính là vốn liếng của Thanh
Long tông ta.
Lý Trường Thanh lại nhìn về phía hồ Tinh Nguyên,
sau khi chuyển đến nơi này, tất cả trưởng lão và đệ tử lớn nhỏ của Thanh Long tông đều tu luyện tại đây, ai cũng có thể nhìn ra nơi đây thật sự
rất tốt.
Sau đó, Lý Trường Thanh vỗ vai Sở Phong vài cái: "Mà
ngươi chính là người dẫn dắt bọn họ, chính là hi vọng làm cho Thanh Long tông của chúng ta ngày càng mạnh hơn!"
"Xin tông chủ đại nhân cứ yên tâm, Sở Phong ta về sau, sẽ lưu lại đỉnh Thanh Long này, xây dựng
một Thanh Long tông hùng mạnh nhất, đến lúc đó Thanh Long tông không chỉ là bá chủ Thanh Châu, mà còn có chỗ đứng trong Cửu Châu đại lục." Sau
khi nghe những lời của Lý Trường Thanh, Sở Phong cũng đã giải được khúc
mắc trong lòng, lập tức cam kết thề nguyện.
Sở Phong sau khi tiêu diệt Lăng Vân Tông, chẳng những không lập tức rời khỏi mà lại quay về nơi này...
Một là, muốn để cho những người quan tâm hắn biết rằng Sở Phong hắn vẫn
bình an vô sự, vả lại Lăng Vân tông cũng khó mà đánh đến được, vì chúng
đã phải trả một cái giá xứng đáng.
Hai là, sau khi bị Yên Dương
Thiên và Lâm Mạc Ly truy sát, Sở Phong nhận ra bản thân mình trong Thiên Võ cảnh hiện tại nhỏ bé biết nhường nào.
Cho nên, thứ Sở Phong
muốn chính là, Thanh Long đạo nhân truyền thụ lại cho hắn bí kíp Long Du Cửu Thiên, bí kíp này rất huyền diệu, nếu như Sở Phong có thể nắm chắc, dù không thể so sánh với tốc độ đập cánh của ác ma Đản Đản ngày trước,
thì ít ra cũng có thể chạy trốn các cao thủ của Thiên Võ cảnh.
Dù sao nếu Sở Phong muốn tiếp tục tiến về phía trước, ở những nơi xa lạ,
hắn cũng sẽ không hi vọng trong những lúc khó khăn, sẽ có người tương
trợ, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, Sở Phong phải chắc chắn rằng,
bản thân phải có những thủ đoạn để về sau có thể bảo toàn tánh mạng, thì mới có thể xuất phát.
Sở Phong dành cả ngày, đem tất cả huyền
dược đoạt được từ Lăng Vân tông ra để tu luyện, điều này khiến cho đan
điền vốn rất bình thường của hắn có chút thay đổi, nhưng cuối cùng, Sở
Phong vẫn không thể đột phát được đến Huyền Võ cảnh.
Nhưng Sở
Phong vẫn không nản chí, điều này gần như nằm trong dự đoán của hắn, cho dù chưa thể đột phá được, nhưng Sở Phong có thể cảm nhận được, sắp đạt
được rồi, dùng thêm một chút thượng phẩm huyền dược, chắc đã đủ để đột
phá.
Hiện tại, Sở Phong đang ở khu vực phía trong của hồ Tinh
Nguyên, nơi đây yên tĩnh, là nơi tốt nhất cho việc tu luyện, hắn nhắm
nghiền hai mắt, dùng tinh thần để khống chế năng lực trong cơ thể.
“Đùng” một tiếng. Có thể thấy một làn khói xanh đang vây lấy Sở Phong, chúng
từ trong cở thể hắn tràn ra, giao hoà, dung hợp, càng lúc càng nhiều,
tạo thành một màu xanh của sương mù, khói xanh từ dưới chân toả ra, nâng Sở Phong từ dưới mặt đất lên cao, càng lúc càng cao. Nhưng vi diệu nhất là, làn sương mù màu xanh ấy, lững lờ trôi quanh lộ ra một Sở Phong
đang thay đổi, hình dạng như rắn, như rồng, thậm chí có thể cảm nhận
được mùi vị của sự sống.
“Soạt” một tiếng, làn sương mù tan biến, Sở Phong cũng từ trên cao rơi xuống.
"Đáng ghét, Long Du Cửu Thiên này thực sự quá khó rồi." Sắc mặt Sở Phong
không tốt lắm, những chiêu thức của Long Du Cửu Thiên quá khó, vượt xa
sự tưởng tuợng của hắn, không nói đến tốc độ quá nhanh khiến hắn không
thể nắm bắt kịp, mà ngay cả bước đầu tiên hắn cũng chưa thể đạt được.
“Bộp bộp bộp”, lúc này, phía sau Sở Phong vang lên những tiếng vỗ tay.