Sau khi Sở Phong rời khỏi Bách Khúc Câu thì nơi hắn đến đầu tiên chính là đệ nhất tông môn ở Thanh Châu - Lăng Vân Tông.
Mục đích của Sở Phong chính là tìm đại ca của hắn - Sở Cô Vũ. Kể từ sau
đại hội gia tộc của Sở gia một năm trước thì Sở Phong vẫn chưa từng gặp
lại đại ca của hắn.
Nhưng đại ca của hắn cũng chính là người mà Sở Phong mong nhớ nhất trong Sở gia. Nếu như nói trong Sở gia, người nào quan trọng nhất đối với Sở
Phong thì chắc chắn ngoài phụ thân của hắn - Sở Uyên ra thì chính là Sở
Cô Vũ. Đây cũng chính là hai người khiến cho Sở Phong cảm thụ được tình
thân sớm nhất.
Hôm nay, sau khi trận đại chiến giữa Sở Phong cùng với Cung Lộ Vân kết
thúc thì chắc chắn sau đó sẽ có một số phiền phức. Tuy Sở Cô Vũ cũng là
đệ tử của Lăng Vân Tông, nhưng dù sao thân phận cũng thấp kém, về thực
lực cũng không có cách nào tự bảo vệ mình được.
Nếu như Cung gia muốn gây bất lợi cho hắn thì đó thật sự là một chuyện
cực kỳ đơn giản, cho nên hắn muốn dẫn Sở Cô Vũ đi, dẫn tới một nơi mà
hắn cảm thấy an toàn.
- Ngươi nói Sở Cô Vũ không có ở Lăng Vân Tông? Huynh ấy đi nơi nào?
Trước cửa Lăng Vân Tông, Sở Phong có chút giật mình nhìn một đệ tử ngoại môn của Lăng Vân Tông.
- Ta đâu có biết, ngươi là người nhà của hắn mà ngươi cũng không biết thì làm sao ta biết được chứ?
Đệ tử của Lăng Vân Tông lúc nào cũng kiêu ngạo, cho dù là ngoại môn đệ
tử cũng như vậy. Hắn nhìn không ra tu vi của Sở Phong, còn tưởng rằng Sở Phong là một người dân thường, cho nên ánh mắt hắn nhìn về phía Sở
Phong tràn đầy sự khinh thường, trên mặt hiện lên ba chữ to tướng "Không kiên nhẫn".
Mà sau khi Sở Phong biết được Sở Cô Vũ đã rời khỏi Lăng Vân Tông thì tâm tư hắn trở nên rối bời, cũng lười tính toán với tên đệ tử kia, mà hắn
suy xét kỹ càng thì cũng không biết là sau khi Sở Cô Vũ rời khỏi Lăng
Vân Tông sẽ đi nơi nào, bởi vì hiện tại Sở Gia đã không còn. Mà Sở Cô Vũ cũng sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi một chỗ ẩn náo cường đại như Lăng Vân Tông.
- Vị huynh đệ này, không biết ngươi có quan hệ gì với Sở sư huynh?
Nhưng ngay khi Sở Phong chuẩn bị rời khỏi Lăng Vân Tông thì một nam tử lại đi tới.
Hắn cũng là đệ tử của Lăng Vân Tông, nhưng cũng là ngoại môn đệ tử, hơn
nữa tuổi tác còn xấp xỉ Sở Cô Vũ. Lần này người xuất hiện ở trước mặt Sở Phong, chẳng những không có vẻ kiêu ngạo như những đệ tử Lăng Vân Tông
khác mà ngược lại trên mặt còn nở một nụ cười.
- Ta là đệ đệ của Sở Cô Vũ, ta tên là Sở Phong. Vị sư huynh này, huynh có biết đại ca của ta đi nơi nào không?
Sở Phong cảm thấy người nam tử này sẽ không vô duyên vô cớ tìm hắn tán dóc, chắc chắn là hắn biết điều bí ẩn gì đó.
- Sở Phong huynh đệ, chúng ta qua bên này nói chuyện đi.
Sau khi vị nam tử này liếc nhìn bốn phía thì dẫn Sở Phong đến một chỗ hẻo lánh không người, lúc này mới lên tiếng:
- Năm ấy, ta với đại ca của ngươi cùng nhau bái nhập Lăng Vân Tông, lúc
làm ngoại môn đệ tử cũng là huynh đệ tốt. Thiên phú của hắn tốt hơn so
với ta, nên đã trở thành ngoại môn đệ tử trước ta, nhưng mà chuyện ấy
cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa hai chúng ta.
- Thiên phú của đại ca ngươi không tệ, nếu như tiếp tục tu luyện thì cho dù không có cách nào làm hạch tâm đệ tử, thế nhưng sau này cũng có thể
trở thành nội môn trưởng lão của Lăng Vân Tông.
- Chỉ có điều nửa năm trước, gia tộc của ngươi dường như đã xảy ra biến cố gì đó phải không?
Nam tử đột nhiên hỏi.
- Ừ, gia tộc xảy ra chuyện bất trắc, phụ thân bệnh qua đời.
Sở Phong cũng không có nói ra tất cả mọi chuyện, bởi vì dù sao thì loại
chuyện diệt tộc như vậy cũng không phải chuyện tốt lành gì để kể cả.
- Ai, vậy thì khó trách từ khi hắn biết chuyện này thì tức khắc thay đổi thành một người khác, cùng ta qua lại rất ít, hơn nữa tính tình còn vô
cùng nóng nải, cũng chính bởi vì nguyên nhân như vậy cộng với trước giờ
hắn vẫn luôn quy củ, nên đã đắc tội tôn tử của ngoại môn trưởng lão.
- Đại ca của ngươi chẳng những bị đánh trọng thương, mà còn bị trục xuất khỏi Lăng Vân Tông.
Tên đệ tử kia thở dài nói.
- Đại ca của ta là bị người khác hãm hại mới bị trục xuất khỏi Lăng Vân
Tông phải không? Đến tột cùng là người nào? Là ai hại đại ca ta như vậy?
Nghe hắn nói thế thì Sở Phong vô cùng tức giận, thậm chí có chút phát điên.
- Quên đi, nói cho ngươi biết cũng vô ích, chỉ có điều ta có thể nói cho ngươi biết tung tích hiện tại của đại ca ngươi.
Nam tử mở miệng nói.
Cách Lăng Vân Tông năm trăm dặm có một tửu quán nho nhỏ, bên trong tửu
quán không có tiểu nhị chỉ có một lão bản, vị lão bản này không phải là
ai khác mà chính là đại ca của Sở Phong - Sở Cô Vũ.
Hôm nay Sở Cô Vũ vừa tròn mười tám tuổi, chính là tuổi tác tươi đẹp hào
hoa phong nhã nhất, nhưng trên mặt của Sở Cô Vũ đã không còn nhìn thấy
khí khái hào hùng năm đó nữa.
Giờ khắc này, hắn đang mặc một bộ y phục bằng vải thô ráp, vẻ mặt của
hắn rất âm trầm, tràn đầy sự tan thương. Hơn nữa bước đi còn khập
khiễng, lại là một người què.
- Này Sở Cô Vũ, con mẹ nó... ngươi có thể nhanh hơn một chút hay không? Không biết là lão tử đói lắm rồi sao?
- Rượu đâu? Rượu đâu? Mau đem rượu cho lão tử. Con mẹ nó, nếu không nhanh hơn một chút thì lão tử sẽ đập phá tửu quán của ngươi.
Bên trong tửu quán có ba bàn đầy khách, mỗi bàn có khoảng sáu người, tất cả bọn chúng đều là đệ tử của Lăng Vân Tông, bọn chúng một mặc uống
rượu mua vui, một mặc sai khiến Sở Cô Vũ, lớn tiếng chửi mắng.
Đối với loại tình huống như vậy, Sở Cô Vũ tập mãi cũng thành thói quen,
hắn không thể đắc tội đám người đó, bởi vì hắn không dám đắc tội đám
người đó, chỉ có điều hắn không phải vì mình mà là lo lắng cho đệ đệ của hắn.
- Triệu sư huynh, cái tên Sở Cô Vũ này thực sự có thể nhẫn nhịn, mỗi
tháng chúng ta đều đến đập phá tửu quán của hắn một lần, nhưng hắn vẫn
không chịu đi. chương mới tại truyen.org
Một gã đệ tử có khuôn mặt trắng noãn nói với nam tử Dương Tu Hồ.
- Hắn không dám, tuy rằng Sở gia của hắn đã bị diệt, nhưng Sở Cô Vũ còn
một người đệ đệ tên là Sở Phong, hiện tại Sở Phong đang tu luyện ở Thanh Long Tông, nếu hắn dám rời khỏi nơi này thì ta sẽ khiến cho đệ đệ của
hắn còn thảm hơn cả hắn.
Dương Tu Hồ cười khẩy nói.
- Xem ra tình cảm giữa Sở Cô Vũ với đệ đệ của hắn rất sâu đậm, hắn lại
có thể vì sự an nguy của đệ đệ hắn mà hy sinh như vậy. Chỉ có điều Triệu sư huynh à! Theo ta thấy cứ trực tiếp làm thịt hắn, hắn dám đắc tội
huynh thì không nên để hắn sống trên đời nữa.
Một tên đệ tử khác phụ họa theo.
- Giết hắn rất đơn giản, nhưng làm thế có vẻ lợi cho hắn quá, ta muốn
hắn sống tiếp những ngày bần tiện hơn bất kỳ kẻ nào, so với bất kỳ kẻ
nào đều phải thảm hơn. Hôm nay, ta sẽ phế đi tu vi của hắn, khiến hắn
hoàn toàn trở thành một tên phế vật.
Dương Tu Hồ uống một hớp rượu, trong mắt dần hiện ra một tia độc ác, sau đó chỉ nghe một tiếng "Loảng xoảng", chén rượu trên tay hắn đã rơi
xuống đất.
"Ầm ầm", thấy vậy, hai gã đệ tử cùng bàn với hắn cũng đem bàn rượu ném
đi, ném ánh mắt không có ý tốt về phía Sở Cô Vũ mới từ phía sau đi ra.
Lúc này, trong tay Sở Cô Vũ còn bưng một mâm thức ăn, tay còn lại cầm
một bình rượu. Hắn nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì cũng không bất ngờ, chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn. Sau đó hắn dùng ánh mắt bất
đắc dĩ nhìn về phía Dương Tu Hồ, thản nhiên nói:
- Triệu Địch, đủ chưa? Ta không còn là đệ tử của Lăng Vân Tông, ta cũng
không có rời khỏi tầm mắt của ngươi, dù nói như thế nào thì ta cũng là
một người tu võ, cho dù có trút bỏ hào quang của Lăng Vân Tông thì ta
cũng có chút tư cách.
- Thế nhưng ngươi không muốn ta sống tốt, cho nên mới đến chỗ này phá
tửu quán của ta, nhưng đã như thế mà ngươi còn không chịu buông tha cho
ta sao? Đến tột cùng ngươi muốn ta phải làm thế nào?
- Hừ, buông tha cho ngươi sao? Buông tha cho ngươi thì ta không phải là
Triệu Địch. Muốn thế nào à? Ta muốn ngươi càng thảm hại hơn nữa. Xem ra
ngươi còn chưa nắm rõ tình cảnh của mình, người tu võ? Hôm nay ta sẽ
khiến ngươi không làm được người tu võ, ngay cả một người dân bình
thường cũng không bằng.
Trong lúc nói chuyện, Dương Tư Hồ đột nhiên đứng dậy, từ trong túi áo
lấy ra một thanh chủy thủ phát ra hàn quang óng ánh, hung hăng đâm tới
Sở Cô Vũ.