Buổi tối thì mười người nhóm Long Phong đang ngồi ở một cái bàn lớn mà
họp, Lam Ngọc tính bàn kế hoạch cho ngày mai, ai ra ai nghỉ ngơi. Lúc
đầu nàng tính cho Long Phong và những người tham gia hôm nay nghỉ trận
ngày mai, đương nhiên Phong Tuyết, Tu Nhai và Lý Duẫn đồng ý nhưng Long
Phong lại từ chối, sau đó nói rằng mình muốn tiếp tục tham gia trận đấu
ngày mai luôn.
Sau một hồi tranh cãi thì Long Phong cũng thuyết
phục được Lam Ngọc cho hắn ra trận ngày mai, vẫn tiếp tục là đơn. Đương
nhiên Long Phong liền đồng ý, đánh đơn thì quá hợp ý hắn rồi. Lúc này
Lam Ngọc lên tiếng:” Vậy ngoại trừ Phong Tuyết, Tu Nhai và Lý Duẫn, 3
người bọn họ còn 7 người chúng ta nên phân chia ngày mai ra sao đây…”
Những người khác nghe xong thì đa số năm người mới thì không lên tiếng, La
Sinh Liên suy nghĩ một hồi rồi nói:” Thật ra mỗi người có thể tham gia
bao nhiêu trận cũng được phải không, nên ta có dự định như thế này…”
“ Trận đấu đơn đầu tiên để Giao Phong lên, trận thứ hai là Bạch Lôi hoặc
Hoàn Hổ sư huynh, trận thứ ba là đôi thì giao cho muội với Giao Phong
lên, còn trận bốn năm thì có thể giao cho tỷ và những người còn lại, mọi người thấy thế nào….?” Lam Ngọc và những người nghe xong thì cúi đầu
suy nghĩ, bên kia Hoa Mi lên tiếng:” Ta không có ý kiến gì, nhưng chỉ có điều là Giao sư đệ có đủ sức mà đánh hai trận như thế không?”. Mọi
người nghe xong đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Hoa Mi..
La
Sinh Liên thì che miệng cười, rồi nói:” mọi người cứ yên tâm, Giao sư đệ thực lực có lẽ hơn chúng ta nên đánh có mấy trận liên tục như thế cũng
không thành vấn đề….”
“ Hừ,...hắn mà thua thì chúng ta liền mất
một phần thắng, có nên làm thế không. Hay là để ta đánh đôi với Sinh
Liên còn tốt hơn..” Bạch Lôi ngồi bên kia lúc này lên tiếng, hắn rất là
khó chịu khi nghe La Sinh Liên đích thân đề cử Long Phong, hắn rất muốn
đánh đôi cùng nàng hoặc là tiếp cận để tăng tình cảm nhưng đều bị Long
Phong chắn miệng.
“ Mọi người cứ yên tâm, hai trận như thế thì ta đánh được. Ngoài ra nếu đã xong thì sư đệ xin cáo từ trước, để về chuẩn bị cho ngày mai….” Long Phong đứng dậy nói, rồi xoay người rời đi. Bỗng nhiên Hoàn Hổ xuất hiện trước mặt hắn, nhìn với ánh mắt bất thiện mà
nói:”Sư đệ, không nên thế, chúng ta vẫn chưa họp xong cho ngày mai kế
hoạch đâu…”.
Hoàn Hổ nói xong tay tính đặt lên vai Long Phong,
bỗng nhiên Hoàn Hổ cảm nhận được trong chốc lát cả thân thể hắn bị chặt
thành nhiều khúc, xương đều bị moi ra, Hoàn Hổ run rẩy lùi lại. Hắn hai
mắt sợ hãi mà nhìn Long Phong, rồi nghe hắn nói:” Sư huynh, không nên
động tay động chân, không thì ta không bảo đảm được ta sẽ làm gì đâu….”.
Hoàn Hổ nhìn thấy được ánh mắt của Long Phong trợn lên, trừng mà nhìn hắn.
Trong con ngươi đó hắn nhìn thấy được những tiếng hét của những linh
hồn, tính kêu cứu, máu chảy thành xông, người người chết. Lui lại một
bước, rồi hai rồi ba rồi cho tới khi đụng vào cái bàn và ngồi xuống.
Long Phong thấy thế thì thu hồi sát khí vào sau đó xoay ngươi rời đi, La
Sinh Liên nhìn Hoàn Hổ mà nói:” Sư huynh, huynh xém chút nữa là bị hắn
đánh cho tàn phế rồi đó, có khi mất cả tính mạng. Ngoại trừ bạn bè hoặc
người mà hắn xem trọng mới có thể đụng vào hắn, nếu là người uy hiếp
hoặc hắn không ưa, nhẹ thì tàn phế, nặng thì coi như mất mạng đó….”
“ Sinh Liên, muội nói quá, hắn làm sao mà dọa được Hoàn sư huynh chứ…”
Bạch Lôi không thừa nhận mà lên tiếng phản đối. Lúc này Hoàn Hổ đứng
dậy, tay dựa bàn mà lấy thế. Lam Ngọc và Hoa Mi nhìn thấy cảnh này thì
giật mình, rồi nghe Hoàn Hổ lên tiếng:” Từ nay, đừng chọc hắn hoặc làm
chuyện quá phận. Lúc này ta cảm nhận được giống như là mình từ quỷ môn
quan trở về, bị hắn giết, móc xương và hành hạ, cặp mắt của hắn lúc này
giống như ta yếu thế một chút nữa lập tức là ngất xỉu ngay….”
“
Sư muội, có lẽ ta phải nhờ muội xin lỗi hắn dùm ta rồi. Ta không muốn
làm địch hắn đâu, muội có thể giúp ta không?” Hoàn Hổ sau đó xoay người
nhìn La Sinh Liên mà nói, nàng nghe xong thì cười gật đầu..” Ta sẽ có
thôi…”
“ Được, có muội đồng ý là tốt rồi...ta về phòng trước để
tỉnh dưỡng tinh thần đây, không thì ngày mai ta chắc không tham gia được mất….” Hoàn Hổ nói xong liền xoay người rời đi, tám người còn lại trong phòng thì mắt nhíu lại, một hồi sau Liễu Thi và Lý Minh chạy vô bên
trong mà hỏi:”Có chuyện gì thế, vừa rồi ta cảm nhận được một luồng sát
khí rất nặng, cho ta cảm giác rất tức ngực…”
“ Còn nữa, các ngươi có sao không, người đó có làm gì các ngươi không?”...Lý Minh lo lắng
quan sát mà hỏi, cảm nhận không có gì hắn mới thở dài ra một cái.
Lam Ngọc nhìn Liễu Thi và Lý Minh, rồi thở dài kể lại toàn bộ câu chuyện,
Liễu Thi nhíu mày, quay lại nhìn Lý Minh rồi ngồi xuống suy nghĩ. Sau đó nàng lên tiếng:” Thật ra có một điều mà ta chưa hề nói cho các ngươi
nghe…”
“ Trước khi xuất phát thì tông chủ có dặn dò ta và nhị
trưởng lão một điều, nhưng lúc đó bọn ta nghe xong thì cứ tưởng là ngài
ấy đang nói đùa. Ngay cả nhị trưởng lão cũng hỏi ngược lại tông chủ là
ngài ấy có ổn không…”
“ Vậy tông chủ dặn dò cái gì…” Lam Ngọc
càng lúc càng tò mò, nhìn hai người mà hỏi. Lý Minh thở dài một cái rồi
nói:” Tông chủ dặn dò chúng ta rằng, làm gì thì làm, chọc ai thì chọc
nhưng tốt nhất là không nên chọc Giao Phong. Ngài ấy còn nói rằng chỉ
cần hắn nóng lên hoặc là ai khiến hắn tức giận thì người cho dù là hoàng đế đế quốc, hoặc là con của tông chủ các phái, viện nào thì đều bị hắn
diệt. “ Lý Minh vừa dứt lời thì những người ngồi ở đây liền giật mình,
riêng chỉ có Vô Thường và La Sinh Liên thì đã biết rồi nên không hề ngạc nhiên, ngược lại vẻ mặt của bọn họ còn có vẻ tự hào, tự hào về người
mình thích.
“ Lúc đó ta cũng ráng hỏi tông chủ lí do, nhưng ngài
ấy không nói gì. Chỉ khuyên một câu như thế, khôn ngoan thì đừng chọc
hắn nếu không thì lúc đó ta cũng không cứu được các ngươi..” Liễu Thi
mặt mày khó chịu nhíu lại mà nói. Dù sao nàng cũng không quá tin tưởng
nhưng một ánh có thể dọa cho một Võ Sư thất giai lùi lại, còn tỏ vẻ coi
như là thất bại trước khi kịp thử.
“ Được rồi, chuyện hôm nay như thế thì cũng kết thúc, các ngươi hãy nhớ kĩ lời của chúng ta ngày hôm
nay. Cứ để mọi việc bình thường, ngoài ra Lý Duẫn, Tu Nhai, Phong Tuyết
và Vô Thường, ngoài La Sinh Liên riêng ra thì chỉ có các ngươi là có thể chạm và nói chuyện với hắn nên cứ bình thường mà làm hiểu không, cứ coi như là không có gì xảy ra hết…”
“ Vâng nhị trưởng lão…” Bốn người đồng thanh mà nói
“ Vậy thì giải tán, mọi người về nghỉ ngơi cho thật kỹ để chuẩn bị cho
ngày mai…” Lý Minh nói xong liền xoay người rời đi, Liễu Thi cũng đứng
dậy rồi xoay người mà đi. Nàng cũng quay lại mà nhìn hướng phòng Long
Phong với hai ánh mắt phức tạp. La Sinh Liên thì đứng dậy và chạy về
phòng Long Phong, những người khác thì cũng bắt đầu về phòng của mình,
mang nỗi tâm tư khác nhau.
Sáng ngày hôm sau, Long Phong thức dậy rất sớm, vì không muốn đánh thức mấy cô nàng nên hắn đi ra ngoài lặng
lẽ. Nghe nói đâu khoảng một canh giờ nữa thì cuộc thi mới bắt đầu, vì
cần thời gian để sửa chữa sàn đấu. Nghĩ một hồi thì Long Phong đi ra
ngoài tòa nhà thì hắn liền nhìn thấy người mặc áo trắng đang ngước nhìn
lên trên cao, nghe thấy có tiếng bước chân người áo trắng đó liền xoay
người, thấy Long Phong đang đi tới lập tức tính bước đi thì nghe hắn la
lên:” Chẳng lẽ tỷ muốn chạy suốt cả đời sao…”
Nàng hai chân dừng
lại, nhưng lưng vẫn đưa về đó, Long Phong nhìn thấy thế thì thở dài,
nói:”Có bao giờ tỷ nghĩ rằng mình sẽ vì người mình yêu mà quên đi tất cả không?”
Người áo trắng không trả lời liền rời đi với tốc độ cực
nhanh để cho Long Phong không kịp phản ứng. Long Phong nắm chặt tay rồi
xoay người rời đi, coi như chưa có chuyện gì hết, nhưng ở xa thì người
áo trắng vẫn đứng nhìn hắn, mở nón ra thì người đó chính là Hoàng Tinh
Nguyệt, nhưng vẻ mặt nàng thì mệt mỏi hơn, buồn bã hơn nhiều.
“ a Phong, cho ta xin lỗi, chúng ta định ra đã là kẻ thù của nhau thì không thể ở bên nhau. Thù gia tộc thì làm sao có thể bỏ đi, cha truyền con
nối nên bây giờ ta đã không có cách nào bỏ rồi. Tình là trời ban nhưng
duyên do trời định….” Hoàng Tinh Nguyệt đeo mặt nạ vô rồi lập tức biến
mất.
Hơn một canh giờ sao thì cuộc thi cũng chuẩn bị bắt đầu,
Long Phong tập hợp cùng với nhóm Lý Duẫn, La Sinh Liên nhìn thấy hắn thì cười nói:” Đối thủ của chúng ta lần này là Hoàng Gia các…”
“ Thế à….trận của ta là thứ mấy…”
“ Là trận cuối cùng, ba trận đầu tiên sẽ là Kim Tinh phái đánh với Vạn
Kinh triều, Kim Triều đánh với Xuất Thu, Xuất Thu đánh với Hoàng Gia
viện và chúng ta đánh với Hoàng Gia các. Ba vòng nữa mới tới chúng ta
nên bây giờ chúng ta có thời gian để quan sát các đội còn lại…”
“ Vậy thì ta đi đây một chút, nửa canh giờ sau sẽ quay lại dù sao những
trận đấu này ta thấy rằng cũng không có gì để coi…” Long Phong đã không
còn xưng là sư đệ hay sư tỷ nữa, mà dùng thẳng là ta. Long Phong nói
xong liền xoay người mà đi, đối với hắn những trận đánh này không có gì
đáng coi. Hắn tính đi ra ngoài thị trấn dạo một chút, dù sao mỗi trận
tốt ít nhất là nửa đến một tiếng, một canh giờ là đủ xài, đi dạo.
Bước ra ngoài võ đài thì Long Phong tranh thủ thời gian đi dạo xung quanh,
nhìn xung quanh thì thấy đa số cửa hàng tửu lâu đã mở cửa. Long Phong đi tới các tiệm dược liệu, vũ khí mà coi thử xem có gì đáng mua không.
Tiệm thứ nhất, không có gì. Tiệm thứ hai, không có gì,....tới cuối cùng tiệm thứ tư là nơi bán vũ khí, nhưng nó khá là cũ kĩ và rách nát. Long Phong cũng không nói gì mà bước vô trong, lúc này một người trung niên, nhìn
cao to, tướng cơ bắp, khí thế vững chắc và một áp lực kì lạ đè lên người Long Phong.