Lý Minh cười vuốt râu rồi nói:” Thì có sao nào, ta truyền cho cháu ta bộ đao pháp đó, hoàn toàn hợp lý, không có gì hết…..”, La Thế bất ngờ là
vì đao pháp đó đòi hỏi người luyện phải có một cặp mắt cực tinh và nhạy
bén, nắm bắt được hành động của đối thủ, đó là tại sao ít người có thể
luyện thành…
“ Phong Liệt Sát Đao….xùy….vụt,.....”, Tu Nhai lập
tức cảm nhận được nguy hiểm, hắn liền né ra một bên thì miếng vải ở hông hắn lập tức rách một đường. Tu Nhai nghiêm trọng nhìn về phía Lý Duẫn,
hắn liền giật mình nhảy lên, thì dưới mặt đất hắn vừa đứng đã có một
đường chém. Sau đó hai tay liền gồng võ khí bảo vệ thân thể thì một đao
chém tới cực nhanh, búng hắn ra sát tới gần mép võ đài rồi mới dừng lại, nhưng hai tay đã có một vết thương sâu, máu đang chảy….
“ Võ Kĩ lợi hại lắm…” Tu Nhai nhìn Lý Duẫn cười khen ngợi.
“ Quá khen…” Lý Duẫn với hai chân trùng, nhìn Tu Nhai mặt lạnh mà nói. Tu Nhai đứng dậy, hít sâu vào rồi thở ra liên tục năm lần, ngẩn đầu nhìn
Lý Duẫn và nói:”Nhưng nó có một điểm yếu chết người…”
“ Ồ thế
à...vậy không biết Tu huynh có thể nói cho ta nghe đó là điểm chết người nào không?” Lý Duẫn nghe xong thì giật mình, nhưng bề ngoài thì vẫn tự
tin không biến sắc mà nói. Hắn nghĩ thầm tới một việc, đó là tên Tu Nhai này đã nhìn ra điểm yếu của môn võ kĩ….
“ Thật ra cũng không khó gì, trước cuộc thi này ta đã điều tra kĩ càng các công pháp võ kĩ của
từng viện, với môn Phong Liệt Sát Đao này thì ta nghiên cứu kĩ nhất bởi
vì trong ba ngày đầu tiên ta không nhìn ra được cái gì. Sau đó giờ cũng
tìm ra nhờ may mắn, điểm chết người khi sử dụng môn võ kĩ này là sức
chịu đựng và thị giác….”
“ Sử dụng môn công pháp này đúng là cần
đòi hỏi mắt tinh và sức nhạy bén cao, nhưng nếu xung quanh đều là một
khu mở ảo thì sẽ ra sao, đánh bừa à...không, điểm chết người thứ hai
chính là sức chịu đựng. Sử dụng Phong Liệt Sát Đao cần người luyện phải
có sức chịu đựng cực tốt, vì mỗi lần ra đòn cơ thể sẽ chịu một ít lực
tác động, đó là lí do môn võ kĩ này ít người luyện….”
“ Không
biết ta nói có đúng không?” Tu Nhai cười nhìn Lý Duẫn mà nói. Những
người khác đặc biệt là nhị trưởng lão Lý Minh thì giật mình, ngạc nhiên
và kích động, ngưỡng mộ sức quan sát...
“ Nói nhiều, đánh tiếp
đi…” Lý Duẫn tức giận vì những gì Tu Nhai nói đều chính xác, đó là những gì mà gia gia hắn nói. Nhưng hắn cũng không hề để lộ, tập trung xông
lên mà đánh, cưỡng chế phát ra những đòn đánh Phong Liệt Sát Đao. Tu
Nhai lắc đầu, sau đó bắt đầu ra thế mà đánh trả, hắn hai tay đưa ngang
hông, nhảy lên và đánh xuống mặt đất một quyền thật mạnh…” Bạo Liệt
Quyền…”. Mặt sàn đấu lập tức bị nứt ra, rung chuyển toàn bộ sàn đấu, sau đó là bụi bay lên, che mờ cả sàn đấu. Lý Duẫn hành động liền chậm lại,
bởi vì hắn không thể ra đòn chính xác với xung quanh như thế…
Lý
Duẫn bắt đầu cảnh giác xung quanh, đao trên tay nắm chắt, mắt nhìn tứ
phía, bỗng nhiên hắn liền nhảy lên trên cao mà quan sát thì Tu Nhai ở
phía sau hắn cười, sau đó tay một quyền mà gồng và đánh tới:”Bạo Liệt
Quyền…”
“ Đùng….Ầm…….”, Lý Duẫn rơi từ trên cao xuống mặt sàn đấu nhanh chóng, và va chạm một cái thật mạnh. Người người bắt đầu tập
trung nhìn trên sàn đấu, một lúc sau Tu Nhai thì đứng vững, Lý Duẫn thì
đang nằm trên mặt đất, miệng đã hộc máu. Lý Minh lập tức nhảy xuống kiểm tra Tu Nhai, thấy hắn không sao thì thở đai, quay qua nhìn Tu Nhai
nói:” Cảm ơn đã nương tay…”
“ Nhị trưởng lão không cần cảm ơn,
cái này chỉ là so tài, không cần liều mạng thế….” Tu Nhai chắp tay cúi
đầu mà nói, sau đó xoay người đi xuống võ đài.
“ Tu Nhai thắng!
Mời bốn người đã vào vòng bán kết nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó chúng ta
sẽ bắt đầu…” Lúc này tên trọng tài hô lên, rồi xoay người rời đi. Phong
Tuyết chạy lại đứng kế bên Long Phong hỏi:” Long Phong, huynh thấy tên
Tu Nhai này thực lực ra sao?”
“ Mạnh, sức quan sát cực cao, phải nó là thiên tài có kĩ năng, là một đối thủ mạnh…” Long Phong sờ cằm mà nói,
“ Còn Vô Thường kia…” Long Phong quay qua mà nhìn Vô Thường, thấy nàng
đang trừng mình, hắn cười khổ, không biết vì sao. “ Thật ra cô nàng đó
thực lực ẩn giấu, kiếm pháp và tốc độ là tuyệt đỉnh. Nếu cô có so tài
với cô nàng đó thì phải cẩn thận, chú ý động tác của cô ta, và đợi đến
lúc thì phản kích nhanh chóng…”
“ Ta nhớ rồi…” Phong Tuyết gật
đầu, rồi quay qua nhìn Vô Thường một hồi lâu. Nửa tiếng trôi qua nhanh
chóng, bốn người đứng xếp hàng ngang trước sàn đấu. Tên trọng tài đi lên phía trước và nói:”Trận đấu tiếp theo là Long Phong và Tu Nhai, Vô
Thường và Phong Tuyết…mời cặp đầu tiên bước lên sàn đấu…”
Long
Phong đi lên trên sàn đấu, nhìn Tu Nhai đang bước lên, sau đó cả hai
chắp tay lại chào rồi nhìn nhau. Long Phong lấy từ trong giới chỉ ra
Thanh Long kiếm, nhìn hai bao tay sắt của Tu Nhai mà cười. Thấy hắn cười thì Tu Nhai thắc mắc hỏi:” Không biết Giao huynh sao lại cười?”
“ Không có gì, chỉ là thói quen...đánh thôi nào….” Long Phong kiếm xoay
một vòng rồi nhìn về phía Tu Nhai. Tu Ngai nhìn chằm chằm Long Phong,
đột nhiên mắt giật một cái, Long Phong liền biến mất trước mặt hắn, Tu
Nhai tập trung quan sát xung quanh bỗng nhiên hai tay đưa lên trên mặt,
Long Phong lập tức một đá thật mạnh vào, đá bay Tu Nhai ra một khoảng.
“ Không tệ….phản xạ rất nhanh…”
“ Quá khen..” Tu Nhai đứng dậy, hít sâu vào rồi thở ra nói, hai tay hắn
lúc này khá là bủng rủng, tê như sắp rụng. Nếu không phải là hắn đỡ thì
hắn tin chắc rằng mình sẽ nằm tại chỗ. Một lúc sau tay lấy lại được cảm
giác, hắn ngước nhìn Long Phong nói:” Cảm ơn…”“ Không có gì, đánh với
một tên không tự vệ được rất là chán, dù sao đây chỉ là so tài, không
phải chiến trường, làm gì phải đánh hết sức chứ….” Long Phong cười nói,
Tu Nhai lắc đầu, bắt đầu võ khí hoá hình, bao vây cơ thể hắn…
“
Ồ,.. Võ Sư rồi à…..” Long Phong nhìn Tu Nhai mà nói, những người khác
thì giật mình. La Thế phía trên hai mắt chăm chú, hít sâu vào…
“
Tuổi như thế là một Võ Sư, ít nhất là tam giai thật không đơn giản, đại
trưởng lão hắn là người của Hữu Viện, chẳng lẽ ngài không biết gì à….”
“ À à...ta cũng không biết thằng nhóc đó lại mạnh như thế..a ha…”. Lôi
Man cười cười gãi đầu mà nói, hắn thật là không biết tên Tu Nhai này lại ẩn giấu sâu thế, hầu như là không biết gì hết. Dưới đài Tu Nhai hai tay bắt đầu dùng võ khí bao trùm, nhìn về Long Phong chiến ý bốc lên.
“ Đánh tiếp nào…” Tu Nhai nói lên liền nhào tới một quyền đánh vào, Long
Phong cầm kiếm gạt quyền đó vào một bên, sau đó chân đạp một cái thẳng
vào bụng Tu Nhai, nhưng tay còn lại của hắn đỡ được, tuy nhiên Long
Phong kiếm quẹt ngang cổ Tu Nhai, sau đó chân còn lại xoay người một
vòng đá vào mặt Tu Nhai.
Nhảy ra xa, Tu Nhai tay ngang hông, một
quyền đánh về Long Phong “ Lục Hợp Sơn Quyền..”, Long Phong nhìn thấy
quyền đánh về mình, cầm kiếm chém về nó:” Bàn Thiên Tâm Kiếm pháp - Bàn
Thiên Mộng Chém “, quyền Tu Nhai đánh tới lập tức bị chém làm đôi, sau
đó đường chém đánh về Tu Nhai. Nhìn thấy đường kiếm khí đó Tu Nhai nhíu
mày, lập tức hai tay giọng xuống mặt đất…”Bạo Liệt Quyền..”.
Mặt
đất rung chuyển, hai đường võ khí bắt đầu bị lệch hướng đi, Long Phong
mỉm cười, chân nhấc lên, dậm xuống..” Thiên Quân Long Hoàng Bộ!, hai làn sóng chạm nhau, mặt đất nứt ra….
“ Bàn Thiên Tâm Kiếm Pháp - Bàn Thiên Cửu Diệt “ Long Phong kiếm chỉ lên trời, võ khí bao trùm cây kiếm tạo thành một đường kiếm khí cao ngất ngưởng, rồi Long Phong chém
xuống.
“ Đùng….Ầm…..” Tu Nhai né không kịp lập tức tay đưa lên mà đỡ, khi hắn mở mắt ra thì thấy mình không sao, nhưng nhìn qua bên cạnh
mình thì nuốt nước miếng, hít sâu vào. Rồi quay đầu qua nhìn Long Phong
cười:”Cảm tạ Giao huynh đã nương tay...chúc huynh may mắn vòng sau…”
“ Cảm tạ…” Tu Nhai cười rồi xoay người đi xuống, tên trọng tài bắt đầu hô lên:” Long Phong thắng, mời cặp tiếp theo lên…”. Phong Tuyết hít sâu
vào rồi thở ra, Long Phong vỗ vai nàng, rồi nói vài câu. Những người
khác thì cũng thế, Vô Thường bước lên trên võ đài, nhìn về Phong Tuyết
đang đi lên. Nàng rút kiếm ra và nói:”Chúng ta bắt đầu thôi nào…”
“ Mời chỉ giáo..” Phong Tuyết rút kiếm ra, nhớ về lời Long Phong dặn..
“ Phong Tuyết, cô nhớ kĩ kiếm pháp của Vô Thường là tốc độ, ra đòn nhanh
nhưng chỉ cần cô để ý bàn chân của cô ta thì có thể phán đoán được hướng đi…”
Phong Tuyết nhìn về phía cặp chân của Vô Thường, thấy nàng
quay về bên trái lập tức kiếm đỡ, quả nhiên Vô Thường đã xuất hiện bên
trái của Phong Tuyết. Nàng ngạc nhiên vì Phong Tuyết có thể đỡ được kiếm của mình, nàng nhảy ra thì Phong Tuyết liền nắm lấy cơ hội, một kiếm
đánh tới..” Hoa Nữ Liên Kiếm..”
Vô Thương thấy Võ Kĩ như một làn
hương nhẹ, nhưng mãnh liệt, liền né ra, võ khí cho vào kiếm, đánh ra
hàng trăm đường võ chém, làm nát luống khí đó. Vô Thường nhìn về phía
Phong Tuyết, cười lạnh một cái liền kiếm đưa về lưng,:” Phong Hoa Long
Kiếm Nguyệt!”. Một con rồng màu hồng đánh về phía Phong Tuyết, đương
nhiên nàng liền né ra, nhưng con rồng đó vẫn đuổi theo nàng, Phong Tuyết cứ né ra nhưng nó lại đuổi theo.
Suy nghĩ một hồi Phong Tuyết
cầm kiếm đưa lên trước mặt, hai mắt nhắm lại. Con rồng khi vừa tới nơi
thì lập tức bị đóng băng, Vô Thường giật mình nhìn về phía đó, bỗng
nhiên nàng nghe:” Băng Phong Lục Áp!”
Vô Thường lập tức muốn né
nhưng chân đã bị đóng băng, nàng giật mình lập tức dùng võ khí giải hàn
nhiệt, sau đó nàng liền né ra, nhưng toàn bộ động tác liền bị chậm lại,
nhìn về phía Phong Tuyết sắp đánh ra chiêu thức, Vô Thương hết cách,
nàng kiếm đưa lên, hai chân trùng xuống, hét lên…
“ Đoạt Mệnh
Nhất Kiếm Pháp “...” Chíu...bụp….”, Phong Tuyết văng ra lập tức, cả sàn
đấu bắt đầu tản nhiệt ra, khi mọi người nhìn lên thì thấy Vô Thường đã
cầm kiếm kề cổ Phong Tuyết, không ai biết là Vô Thường tại sao thắng..
“ Vô Thường thắng cuộc, trận chung kết sẽ giữa Vô Thường và Long Phong,
hai thí sinh có nửa canh giờ nghỉ ngơi!” Vô Thường quay lại nhìn Long
Phong một cái, sau đó xoay người rời đi để hắn khó hiểu. Những người
khác chạy lên mà đỡ Phong Tuyết, rồi sau đó bàn tán và hỏi tại sao Phong Tuyết lại thua…
“ Xem ra chúng ta lại có một nhân tài nữa rồi..” La Thế mỉm cười, các vị trưởng lão khác thì gật đầu, La Sinh Liên thì
lo chạy xuống mà hỏi thăm Long Phong...