Sau khi nhóm Long Phong rời khỏi nghĩa trang thì có một bóng người xuất
hiện, nhìn hướng họ rời đi rồi cười nhép một tiếng, sau đó biến mất lập
tức nhanh chóng. Còn nhóm Long Phong thì sau một lúc cũng tới nơi, chia
làm hai bên rồi ngồi xuống trong một đại sảnh.
Trà được bưng lên, Long Phong cầm lên và thưởng thức, sau đó nói:” Trà ngon!”
“ Công tử quá khen rồi!”
“ Được rồi, chuyện trà nước qua một bên, vào chuyện chính thôi, đại nhân tên gì và mời ta đến đây có chuyện gì nào…?”
“ À thật thất lễ, tại hạ là quan ở thị trấn Mạn Đà này, tên là Lưu Thiên, bên đây là quân sư của ta tên Công Sách còn đây là hộ vệ Bạch
Chiêu…không biết quý danh công tử?”
“ Tại hạ tên là Long Phong, đến đây có việc để làm…” Long Phong cười nói
“ Long Phong… chẳng lẽ….” Lưu Thiên chợt nhớ tới người nào, lập tức quỳ
xuống, Công Sách và Bạch Chiêu thấy đại nhân nhà mình quỳ liền quỳ
xuống. Lúc này Lưu Thiên lên tiếng:” Thần tham kiếm Kim vương gia!”
“ Ý ngươi biết ta?” Long Phong giật mình nhìn Lưu Thiên thích thủ hỏi
“ Danh tiếng của Kim vương gia, sợ là không ai không biết, và tiểu nhân
là một người rất hâm mộ với những kỳ tích mà vương gia đã tạo ra, có thể nói là quá tuyệt vời…” Lưu Thiên mặt mày hai mắt sáng rỡ, vui vẻ mà bắt đầu nịnh hót Long Phong
“ Được rồi, được rồi, ta đến đây là chủ
yếu là có việc, nhưng vụ án ở đây khiến ta rất tò mò. Ngươi có tư liệu
vụ án đó không?” Long Phong vẫy vẫy tay rồi hỏi vào vấn đề chính.
“ Dạ, thuộc hạ sẽ cho người đi lấy ngay!” Lưu Thiên quay qua nhìn Công
Sách mà gật đầu. Hắn lấy ra từ trong người một quyến tập sách đưa cho
Long Phong. Long Phong nhận lấy rồi hỏi:” Vậy các ngươi có tìm kiếm được thông tin mới gì không?”
“ À mà từ đây gọi ta là thiếu gia được rồi, không cần phải gọi là vương gia hay gì gì đâu!”
“ Nếu vậy thì thần xin tuân mệnh. “ Lưu Thiên chắp tay cung kình trả lời, sau đó ngước đầu lên và lên tiếng:” Còn về vụ án kì lạ này thì thần
đúng là có điều tra được vài điều nhưng không biết giải thích sao?”
“ Ngươi nói đi, có thể ta sẽ trả lời được!” Long Phong cầm ly trà lên nói rồi bắt đầu uống.
“ Điều thứ nhất là vụ việc này đều xảy ra vào những ngày trăng tròn rất
sáng, thứ hai chính là cái chết của những người này là lúc họ rất sợ hãi vì thấy cái gì đó trước khi bị giết, và điều kỳ lạ là đồ đạc trên người bọn họ đều y chang trước khi chết, tiền bạc hay vật quý giá đều không
mất….”
“ Vậy tức là không bị giết vì tiền rồi!” Long Phong gật đầu nói,
“ Ngoài ra hình như là ban đêm buổi tối, dân chúng thường thấy ở ngoài
nghĩa địa có những hồn ma bay bay, màu đỏ giữa không. Bọn họ còn nghe
tiếng oan hồn kêu lên….”
“ Kêu như thế nào?”
“ Những tiếng két, cót như giống như đang bị mắc nghẹn, hoặc đang cưa cái gì đó….”
Lưu Thiên hồi tưởng lại mà nói, còn Long Phong nghe xong thì gật đầu,
suy nghĩ tới một cái gì đó.
“ Được rồi, ta hỏi một câu nữa, ngươi đã có bao giờ cho người đi mai phục chỗ nghĩa địa hay là đi bảo vệ những nạn nhân không?”
“ Thuộc hạ có làm theo như thế nhưng những người thuộc hạ cho đi mai
phục, sáng sớm thì bị phát hiện ngủ ở ngoài cửa trấn hoặc là nằm nghĩa
địa, còn nạn nhân thì biến mất rồi chết một cách kì lạ. “
“ Vậy
tức là hung thủ một là hắn đứng ở một nơi có thể quan sát toàn bộ hành
động và xung quanh nạn nhân, hai là hắn biết trước kế hoạch của ngươi,
đề phòng phục kích và giết chết…” Long Phong tay gõ gõ bàn mà giải
thích, Lưu Thiên và Công Sách nghe xong thì giật mình và nhìn nhau. Nếu
thật như thế thì hắn có nội gián hoặc hắn chính là người ở trong này.
“ Ai đó?” Bỗng nhiên Long Phong cầm lên chén trà, ném lên trần nhà, một
cái chân trợt xuống, sau đó gấp lúc mà rút lên. Còn những người ở đây
thì giật mình nhìn lên, bốn người Huyết Long vệ và Triệu Vân liền chạy
ra mà truy đuổi.
Long Phong nhìn về phía Lưu Thiên và nói:” Lưu
đại nhân, xem ra hung thủ đã trà trộn vào đây rồi. Hắn dựa vào thân phận quan binh để mà đi điều tra, ngoài ra còn có thể tiếp xúc với nạn nhân
mà không khiến họ nghi ngờ. Đó là tại sao bọn họ đều hai mắt trợn lên
không tin trước khi chết….”
“ Nhưng làm sao mà hắn có thể dụ nạn
nhân ra ngoài, sau đó giết chết và hút khô nạn nhân, và lý do là gì?”
Lưu Thiên chạy theo Long Phong ra ngoài, theo hướng của tên hung thủ.
“ Lý do thì ta không biết nhưng hắn làm sao để dụ đối phương ra thì ta có thể đoán sơ sơ, hắn có thể tới gặp nạn nhân bí mật, nói rằng ở đây rất
nguy hiểm, tới nơi này gặp hắn, hay là ra ngoài tới một nơi bí mật rồi
tên hung thủ sẽ ra tay dễ hơn…”
“ Vậy ý của thiếu gia là hắn lợi
dụng mình là một tên quan binh, giả bộ làm quen với người đó rồi tối hôm đó bí mật tới đó, dụ nạn nhân ra ngoài và giết chết….”
“ Đúng,
còn vì sao mà nạn nhân không nghi ngờ, có thể là trong những ngày mà nạn nhân ở nơi nay, hắn tiếp cận trò chuyện với họ, coi họ ở lại đây bao
lâu và tìm ra một kế hoạch chu đáo hơn, và đa số những nạn nhân hắn giết toàn bộ là ở lại đây ít nhất một tuần, nên hắn có đủ thời gian lấy lòng tin của họ và ra tay….” Long Phong nhìn Lưu Thiên nói, Triệu Ngân và
Phất Trần Ly thì gật đầu, Lưu Thiên nghe hiểu, sau đó lại lên tiếng:”
Vậy làm sao hắn có thể giả tạo ra oan hồn ma….”
“ Rất đơn giản,
hắn luôn chọn vào những ngày trăng cực sáng mà ra tay, đó là vì hắn cần
ánh trăng che dấu đi thủ đoạn của mình. Hắn lợi dụng sự phản quang và sợ hãi của con người, đánh lừa chúng ta là có ma thật…”
“ Thứ hắn
cần là một sợi dây trắng, mỏng nên khi dưới ánh trăng thì mắt thường
đứng từ xa không thể nhìn thấy. Rồi một cái lồng đèn nhỏ, được thắp sáng và treo lên sợi dây, và khi tối mắt người thường nhìn thì giống như là
một đóm lửa đang lơ lửng giữa không trung. Còn tiếng kêu có thể là lúc
hắn nối sợi dây qua cây, sợi dây cọ xát với thân cây, tạo ra tiếng kêu
ma quái…”
“ Còn về người bị hút sạch máu và tinh lực thì ta có
một chút thông tin rồi nhưng cần phải xác nhận kỹ hơn với hắn!”, nhóm
người chạy một hồi thì cũng đủ kịp với tên hung thủ, lúc này hắn đang
đánh trả lại nhóm Huyết Long vệ và Triệu Vân. Lưu Chương khi nhìn thấy
tên hung thủ thì giật mình nói:” Bổ Tân?”
“ Ngài quen hắn à?”
“ Hắn chính là bổ đầu của quan phủ chúng ta, có thể nói là một người có tiếng trong thị trấn Mạn Đà ….”
“ Thì ra là thế, xem ra hắn lợi dụng thân phận mình để tạo ra chứng cớ và hiện trường rất đơn giản rồi…” Lưu Chương cùng Long Phong đi lại gần
tên Bổ Tân, hắn tức giận la lên:” Bổ Tân, ngươi đã phạm tội tày trời
ngươi có biết không?”
“ Không biết ta đã phạm tội gì thưa Lưu đại nhân?”
“ Ngươi còn không hối cả, giết năm mạng người, giả tạo hiện trường và lợi dụng chức vị. Tội nào cũng đủ đẩy ngươi vào tội chết!” Lưu Chương vẫn
tiếp tục la lên, hung tợn nhìn Bổ Tân. Tên Bôc Tân lúc này nhìn về Lưu
Chương cười nói:” Các ngươi có bằng chứng không mà buộc tội ta?”
“ Chúng ta tuy không có bằng chứng buộc tội ngươi nhưng ta có cách khiến
ngươi nói thật những gì ta hỏi. Bắt hắn lại….” Được lệnh của Long Phong, Huyết Long vệ bốn người và Triệu Vân bắt đầu lao lên, Bổ Tân thì cười
to:” Được, nếu đã thế rồi thì lão tử không cần nương tay nữa,...”, sau
đó đánh trả. Tự nhiên Long Phong cảm nhận được một luồng khí lớn đang
bay tới, hắn quay lại nói:” Mau núp càng xa càng tốt…”
“ Đi mau!” Thấy nhóm người còn đứng ngơ ra thì la lên, hoàn hồn lập tức chạy ra.
Khi thấy bọn họ đã chạy ra chỗ an toàn, Long Phong lập tức rút Thanh
Long kiếm và khởi động Ngũ Phong lốc giáp chuẩn bị ứng chiến.
“
Ầm….” Một thân hình già nua xuất hiện, mặt lão khá là hiền từ nhưng Long Phong đang dùng cặp mắt ngạc nhiên nhìn lão, vì hắn cảm nhận được lão
già này cực kì nguy hiểm. Lúc này lão cười lên tiếng:” Không biết vị
tiểu hữu này có thể thả hắn ra không, lão già này sẽ coi như không có
chuyện gì xảy ra hôm nay!”
Long Phong nuốt nước miếng một cái, sau đó liền hỏi Mễ Đặc Nhã trong đầu hắn:” Nhã tỷ tỷ hắn thực lực như thế nào?”
“ Lão già này là Đại Võ Sư bát giai, mạnh hơn nhiều so với mấy lão già
trong Hoàng Cung Kim Triều của đệ, tuy không so được với Nam Cung lão
hay gia gia đệ, nhưng ta cảm giác được tên này có thể liều mạng. Lần này phiền phức rồi đó….” Long Phong nghe Mễ Đặc Nhã nói xong thì ánh mắt
nhíu lại nhìn lão, và cười lên, khiến cho mọi người thắc mắc nhìn hắn,
chỉ có lão già đó vẫn cười….