“Chẳng qua ở cổng Đông có một cái gai không nhổ được, nên nơi đó cũng
không thể phân chia như ba cổng còn lại. Cỡ ngươi trong mắt ba người bọn ta chỉ là một đống rác chưa cần dọn mà thôi.”
“Ba người bọn ta.” mà gã đề cập tới là ba tên đứng đầu ở ba cổng. gã là một trong ba tên đó.
Lúc này đôi mắt đỏ ngầu của Lý Hào không còn nữa, thay vào đó là vẻ phức tạp kèm chút bối rối.
“ Huỳnh Thanh …. ngươi muốn thế nào?” Lý Hào hỏi tên vạm vỡ, mũi hếch trước mặt.
Huỳnh Thanh nở một nụ cười nham hiểm nói. “ Quỳ xuống rồi bò qua háng ta.”
Nói xong gã đang rộng hai chân ra, tay siết lấy cổ Tiểu Hắc càng thêm
chặt. Tới mức Tiểu Hắc mặt tím tái lại, cả người giật giật.
Trong lòng Lý Hào rối bời, nguyên nhân cũng vì từ khi biết được chuyện Tử Du
cứu Hạo Thiên khỏi đám người vây đánh thì đã cảm thấy không ổn, trước đó y cũng tẩn Hạo Thiên một trận, e ngại nàng trả thù nên cùng vài người
rời đi nơi khác. Chỉ là không nghĩ ngày đầu tiên ở nơi khác đã gặp
chuyện.
Cầm lấy bàn tay của Lý Hào lắc liên tục là tên còn lại trong nhóm. “ Đại ca… Tiểu Hắc… hắn sắp trụ không nổi rồi.”
Cắn răng Lý Hào hướng tới Huỳnh Thanh nói. “ Được rồi, ta làm là được.”
Gã bước tới trước mặt Huỳnh Thanh, buông xuôi hai bàn tay đang nắm thật
chặt đang run run ra, cúi rạp người xuống đất, từ từ bò qua hai chân của tên cao to vạm vỡ trước mặt.
Thấy thế đám ăn mày còn lại cười òa lên, cả những người đứng xem xung quanh ấy cũng cười hùa theo.
Khi bò đến dưới chân Huỳnh Thanh, bất ngờ Lý Hào hất đầu lên rất nhanh và
mạnh. Nếu trúng phải hạ bộ của Huỳnh Thanh thì chỉ sợ thương tổn không
nhỏ.
Chỉ tiếc là lúc đầu Lý Hào vừa hất lên cũng là lúc Huỳnh
Thanh nhảy lùi lại giống như đã đoán trước được hành động của Lý Hào
vậy, trên miệng y lại nở một nụ cười mỉa mai, khinh miệt.
Trong
thâm tâm, với kinh nghiệm của mình Lý Hào hiểu rõ nếu làm theo lời y
cũng không thể nào thoát được, chắc chắn y sẽ không giữ lời, chi bằng
liều một phen. Nhưng tiếc rằng Huỳnh Thanh cũng hiểu rõ điều đó, y biết
chắc chắn Lý Hào sẽ không buông bỏ chấp nhận, nếu có hắn cũng sẽ không
giữ lời.
Lập tức những tên ăn mày còn lại vây tròn lấy hai người
Lý Hào, theo hiệu lệnh của Huỳnh Thanh những tên đó lập tức lao vào đánh túi bụi hai người Lý Hào. Trong khi cánh tay đầy sẹo ấy vẫn đang siết
chặt cổ Tiểu Hắc, chỉ đứng ngoài quan sát.
Còn về phía Lý Hào,
lúc này đang rất chật vật chống cự vì thua thiệt về số lượng người. Hắn
chặn được một cú đấm từ trước mặt chưa kịp trả đòn thì cảm nhận được nỗi đau từ cú đá bên hông của tên đằng sau, hắn chụp lấy chân tên vừa đá
thì lại bị một tên khác đấm ngay mặt.
Tuy là tướng tá to con hơn
bình thường, cùng kinh nghiệm lăn lộn của Lý Hào vẫn không giúp bản thân được gì trong hoàn cảnh này, trong thời gian ngắn thân thể hắn đầy vết
bầm dập, thâm tím. Tên còn lại thì không phải nói, nằm rạp cả người ra
đất giống như là đã bất tỉnh.
Chống cự thêm một lúc, có lẽ vì kiệt sức gã chỉ có thể ôm đầu chịu trận nhưng vẫn không than vãn rên rỉ dù chỉ là một tiếng.
Huỳnh Thanh đưa tay ra hiệu, cả đám ăn mày dừng tay lại, gã ném Tiểu Hắc cho
đám ăn mày rồi tiến tới cạnh Lý Hào. “Sáu phần thu nhập cổng Đông, còn
vị huynh đệ của ngươi ta tạm thời giữ hắn lại để chữa trị cho cánh tay
đang gãy, ngươi yên tâm ta nhất định sẽ không đối xử tệ với hắn.”
Ở phía bên ngoài, Hạo Thiên nghe được toàn bộ sự việc xảy ra. Hắn suy
nghĩ một lúc rồi hướng về Tử Du cầu xin. “Cô… cô có thể giúp huynh ấy
không?”
“Ngươi thật sự muốn giúp hắn?” Tử Du nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng.
Hạo Thiên không trả lời mà chỉ gật đầu. Thấy thế nàng thở dài rồi đi vào trong đám đông đang vây quanh.
Trong khi mọi người đang bình luận thì một bóng người đội nón với rèm đen che cả khuôn mặt, bước ra từ trong đám đông thu hút lấy mọi sự chú ý. Huỳnh Thanh cũng không ngoại lệ, gã là người phát hiện ra đầu tiên.
Ngay tức khắc, Huỳnh Thanh cúi người xuống lấy từ bên hông ra một con dao
nhỏ tầm ba ngón tay, rồi cả thân hình nhào lộn một vòng phóng thẳng con
dao tới Tử Du một cách quyết đoán. Trong chớp mắt con dao bay đến gần
trước ngực Tử Du, cách tầm năm bước chân thì con dao bật ngược trở lại,
đâm vào bàn chân của một tên ăn mày trong đám người của Huỳnh Thanh,
khiến hắn ôm bàn chân la hét trong đau đớn, trước sự ngỡ ngàng của những tên còn lại và cả những người đang xem xung quanh vì không hiểu chuyện
gì xảy ra.
Huỳnh Thanh thấy cảnh đó thì nhíu mày giống như đã đoán ra người trước mặt là ai, gã trầm giọng hỏi. “Ngươi muốn gì?”
Tử Du không trả lời, mà thay vào đó là chỉ ngón tay hướng về phía Lý Hào.
“Chúng ta trước nay nước sông không hề phạm nước giếng, cũng chưa hề xâm phạm
gì đến chỗ của ngươi, Còn bọn chúng tới giành bát cơm của huynh đệ ta
trên địa bàn của ta, ngươi muốn ta thả bọn hắn? Có phải hay không xem ta như quả hồng mềm muốn bóp thế nào cũng được.” Huỳnh Thanh nhìn chằm
chằm vào nàng hỏi.
Tử Du tháo nón xuống để lộ bộ mặt xinh đẹp
không chút tì vết được che bằng những vết bẩn của mình ra, nàng nhìn tên cao to vạm vỡ phía đối diện từ tốn nói. “ Nếu ngươi muốn, có thể thử.”
Vừa nghe nàng nói xong, cũng không cần suy nghĩ hay nói nhiều. Huỳnh Thanh
ra hiệu thả Tiểu Hắc rồi lập tức rời đi trong sự khó hiểu của đám ăn mày cùng những người đang xem.
Thấy lão đại như thế những tên khác
cũng lẽo đẽo theo sau. Hiện trường chỉ còn lại đám người Lý Hào cùng Tử
Du và những người đang xem, bọn họ đang bàn luận sôi nổi về cô nương
xinh đẹp này là ai, mà có thể khiến cho một trong những tên cầm đầu bọn
ăn mày có tiếng ở Thủy Thành phải rút lui.
Lý Hào thì đang chật
vật gượng dậy, y cùng Tiểu Hắc dìu tên còn lại mặt mũi đầy máu đang bất
tỉnh nằm dưới đất lên, rồi từng bước chậm chạp rời khỏi đây.
Lúc
này Hạo Thiên vừa đi tới, hắn dựa theo tiếng thở hổn hển của Lý Hào để
xác định vị trí, hắn vội vàng chạy đến trước mặt ba người rồi hỏi giọng
đầy lo lắng. “ Lý huynh, không sao chứ.”
Nhưng đáp lại câu hỏi
đầy vẻ quan tâm của Hạo Thiên là sự thờ ơ của Lý Hào, mặc dù Hạo Thiên
đang dùng nón che mặt nhưng y vẫn biết rõ đó là ai, Lý Hào không thèm
liếc mắt lấy một cái, y xem như không nghe thấy gì, cứ lạnh lùng bước
qua người Hạo Thiên.
Trong khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau, Hạo Thiên cảm giác được một thứ gì đó rất khó chịu trong lòng ngực, giống
như mất đi thứ gì đó, thậm chí cả lúc hắn bị Lý Hào đánh, cũng không có
cảm giác khó chịu này.
Cách đó không xa, một tên ăn mày chân cà
nhắc vì vết thương từ chiếc dao ghim vào, với vẻ mặt khó chịu gã hướng
tới người to con tay đầy sẹo hỏi. “Lão đại, chúng ta đông người hơn sao
lại sợ cô ta, không lẽ cứ như vậy dễ dàng bỏ qua hay sao, sau này mặt
mũi đâu mà nhìn những tên ăn mày khác của hai cổng còn lại.”
“Uỳnh.” Là âm thanh của Huỳnh Thanh đấm vào bức tường, lún sâu vào tận bên trong như muốn xuyên thủng cả những viên gạch.