Hổ Phách biết người
đang đè lên mình lúc này không phải bạn trai Hạnh Thôn Tinh Tinh Thị mà
là người bạn tốt nhất của cô – Nhân Vương Nhã Trì. Từ lúc bổ nhào lên
lưng anh, cô đã nhận ra rồi.
Ngay từ đầu, cô đã cảm thấy Tinh Thị của ngày hôm nay thật kỳ lạ, cho đến khi nhào lên lưng người ta, cô mới biết không phải là Hạnh Thôn, thế nhưng cảm giác bổ nhào vào lưng Nhã
Trì lại vô cùng an tâm, tiếp xúc thân thể cũng không có gì kỳ quái, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc. Chỉ ba người có khả năng khiến cơ thể
cô không phản ứng lại mỗi khi tiếp xúc ở cự ly gần, em trai tuyệt đối
không thể, cũng không phải là Hạnh Thôn, như vậy... người còn lại chính
là Nhân Vương.
Nhân Vương giả dạng hoàn hảo đến mức không tỳ vết. Nếu không phải thân thể có cảm giác quen thuộc, cô nhất định cũng chẳng phát hiện ra. Hơn nữa, lúc anh lại gần, cô có thể ngửi ra mùi bạc hà
rất nhẹ ở anh. Hổ Phách biết rõ mùi hương đó, mùi bạc hà từ chai sữa tắm mà cô và Nhân Vương tranh giành với người ta ở quầy bán hàng đến hơn
một giờ, cuối cùng lại thuộc về giỏ của Nhân Vương do anh chơi xỏ ở phút cuối cùng.
"Thiệt tình... rõ ràng là sữa tắm của tôi, sao lại
phải dùng mùi hương cô thích vậy hả?" Nhân Vương bất đắc dĩ vô cùng, oán giận, "Cô thích thì tự đi mà xài."
"Nhưng tôi lại cảm thấy hương bạc hà đặc biệt thích hợp với anh đó, Nhã Trì, nhẹ nhàng khoan khoái xen
lẫn một chút kích thích..." Rõ ràng là cô và anh cùng đi mua sắm, Hổ
Phách lại không ngừng ném đồ mình thích vào giỏ của anh.
Sau này, Nhân Vương luôn luôn dùng loại sữa tắm bạc hà mà trước kia bản thân
từng nói không thích. Trong rất nhiều việc nho nhỏ, anh luôn tự nguyện
nhường Hổ Phách một bước.
"Chị cảm thấy nếu như Hổ Phách gả đến
nhà chúng ta, khắp nhà nhất định sẽ chứa đầy đồ mà con bé thích." Chị
của Nhân Vương cầm chiếc chén đáy trắng viền xanh, vừa thưởng thức đồ
ăn, vừa trêu ghẹo Nhân Vương và Hổ Phách đang ngồi đối diện.
"Chị à, chị nói sai rồi. Em và Nhã Trì là bạn tốt, nếu như kết hôn rồi lỡ ly hôn về sau thì phải làm sao? Mất chồng lẫn người bạn thân nhất, em coi
như mất tất cả rồi." Hổ Phách tức giận, phản bác lại, "Sau khi kết hôn,
nếu em bị người ta khi dễ, ít nhất có thể tìm bạn tốt để tâm sự, nhờ anh ấy hỗ trợ. Nếu kết hôn với anh ấy, khi em bị khi dễ, ngay cả nơi để dựa dẫm, khóc lóc cũng không có, em sẽ rất đáng thương!"
Chị của Nhân Vương tỏ vẻ "Em nói đúng, có đạo lý" nhưng lại không phản bác được.
Vì vậy, lúc ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người "Hạnh Thôn", Hổ
Phách mới hoàn toàn xác định Hạnh Thôn Tinh Thị trước mắt mình chính là
Nhân Vương Nhã Trì giả dạng.
Đối với sở thích của Nhân Vương, Hổ
Phách hầu như không nói gì. Bị anh trêu chọc nhiều lần, đối với việc anh có thể giả dạng người khác hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được, cô
đã từng quấn lấy anh để hỏi, nhưng anh đều trả lời cho qua; thậm chí,
lúc Hổ Phách uy hiếp, nói rằng sẽ cắt quần áo của Nhân Vương để làm búp
bê vải, hòng buộc anh phải tiết lộ một hai điều, anh cũng không chịu
nói.
Sau này, Hổ Phách cũng buông tha, không hỏi anh thêm nữa.
Nhân Vương vĩnh viễn không dám cos Hạnh Thôn. Theo cách nói của anh, cảm
giác đạt được thành tựu và cái giá phải trả có quan hệ trực tiếp với
nhau, chỉ có kẻ ngốc mới đi làm cái chuyện lỗ vốn như vậy. Thế nhưng hôm nay, anh dám giả dạng Hạnh Thôn trước mắt nhiều người, thậm chí còn
trêu đùa cô như vậy, nhất định là đã thỏa thuận gì đó với Hạnh Thôn rồi.
Vì vậy, Hổ Phách quyết định, hôm nay cô phải chọc ghẹo Nhân Vương một phen mới được.
Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không chết, những lời này lại chẳng thích hợp với Hổ Phách bây giờ.
Kéo anh đi dạo phố cùng mình, xem thể loại phim mà Nhân Vương chán ghét
nhất, nào ngờ anh vẫn cố gắng để bản thân không ngủ gà ngủ gật. Cô gọi
món mà Nhân Vương ghét ăn nhất, không ngừng gắp cho anh, thế nhưng ăn
lại anh sạch sẽ, không để dư thừa một miếng nào, thậm chí còn gọi món cô thích thay cô. Hổ Phách kinh ngạc đến mức muốn trợn mắt há mồm.
Kiên trì xem xong một bộ phim nhàm chán, sẵn đây nói luôn, thể loại phim mà
Nhân Vương ghét cũng là thể loại mà Hổ Phách không thích nhất. Cho dù
bản thân cô khó chịu, cô cũng muốn nhìn xem anh khó chịu thế nào, nào
ngờ tinh thần kiên nhẫn của anh thực sự quá đáng nể.
Hai người
rời khỏi rạp chiếu phim. Nhân Vương Nhã Trì vẫn không tự thú tội. Hổ
Phách do dự vài ba giây, quyết định dùng sát chiêu, lôi kéo Nhân Vương
đi tới nhà nghỉ ma mình và Hạnh Thôn vẫn thường hay ghé.
Do đó,
bây giờ bị lửa dục đốt đến mức hóa thành dã thú, Nhân Vương bổ nhào
xuống giường, Hổ Phách chỉ có thể trách bản thân mình tự tìm đường chết. Mặc kệ quan hệ giữa hai người là như thế nào, nam giới luôn khó kiềm
chế được sự trêu chọc của nữ giới, làm sao có thể không phát ra lửa, để
đối phương rời đi trong yên bình?
Nhưng sự tình đã tới nước này,
bàn tay của Nhân Vương vén quần lót lên, đụng phải âm vật non mềm, huyệt nhỏ có hơi ẩm ướt. Vào lúc này, tốt nhất cứ đâm xuyên qua trước, sau đó nghĩ cách tiếp tục làm bạn tốt sau. Coi như quên đi, đâm lao đành phải
theo lao thôi, có lẽ cô ấy vẫn chưa phát hiện mình đang giả dạng.
Hổ Phách dịu dàng ôm lấy cổ của Nhân Vương, chủ động cong môi lên để
nghênh đón, khiến cho Nhân Vương hôn đến cuồng loạn, hôn từ trên môi
xuống chiếc cổ thon dài, trắng như tuyết, xuống chút nữa là đỉnh đầu nhũ hoa. Đầu nhũ lung lay, tựa như sắp đổ. Anh ngậm chặt nó, mút rồi liếm
láp mấy cái. Ngón tay có vết chai nhỏ búng vào cửa huyệt đang khép chặt, đâm sâu từng chút một để thăm dò, kích thích nó tiết ra chất lỏng màu
trắng mịn. Một vật căng cứng, thô dài, tràn đầy dục vọng, tựa như một
cây côn sắt dán ở trên đùi Hổ Phách, không ngừng cọ xát.
Đều là
bạn bè tốt nhất, nhưng bây giờ lại ở trên giường. Tâm lý hai người càng
trở nên sung sướng, thân thể mẫn cảm, thêm phần động tình, giống như hai con rắn đang quấn chặt lấy nhau.
Nhân Vương đột ngột trở nên thô bạo. Ngày thường, tuy anh thường xuyên trêu chọc Hổ Phách, thái độ lại
luôn dè dặt cẩn thận, tránh làm tổn thương cô, nhưng bây giờ, anh lại
không thể ức chế thú tính trong con người mình, chỉ muốn ăn sạch thân
hình đẹp đẽ đang bị đè bên dưới. Huyệt nhỏ ẩm ướt còn chưa chuẩn bị tốt, anh đã cởi sạch quần lót của cô, tách hai chân cô ra, nắm dương vật đã
sưng tím cả lên, đặt ở cửa huyệt để dịch thấm ướt bao quy đầu to như
trứng ngỗng. Cứ như thế, anh nhắm vào cửa huyệt, cố gượng thân người để
đâm cây côn thịt thô dài vào trong thân thể Hổ Phách.
Vào... Vào
được rồi... Côn thịt của Nhã Trì... Đi vào thân thể đối phương, ý niệm
rời khỏi huyệt nhỏ càng lúc càng tan biến. Trừ bỏ Hạnh Thôn, đây là
người có thể tiến vào huyệt nhỏ của cô, lại là người bạn thân nhất. Nghĩ đến đây, huyệt nhỏ của Hổ Phách càng ẩm ướt hơn hẳn, xúc cảm mãnh liệt
lạ thường khiến cô không nhịn được mà muốn kêu lên, bàn tay nắm chặt
drap giường, đầu dụi vào góc chăn.
Huyệt nhỏ còn chưa ướt át hoàn toàn, con đường tiến vào của Nhân Vương có hơi gian nan, nhưng anh vẫn
không ngừng nghỉ, ngược lại còn tăng thêm sức mạnh, hung bạo đâm côn
thịt vào sâu tới đáy tại nơi huyệt nhỏ đang dần khép lại. Côn thịt đã
nằm hoàn toàn trong * của Hổ Phách – người bạn thân nhất của anh, điều
đó càng khiến dục vọng của anh trở nên cao ngất. Hung hăng đánh phát,
rốt cuộc cũng không do dự rút ra, tiếp tục đi vào. Thân thể hai người va chạm, tạo nên những âm thanh nho nhỏ chung quanh phòng.
Sự yêu
mến và quý trọng mà Nhân Vương Nhã Trì đối với Lục Xuyên Hổ Phách đã
biến thành tro tàn ở khắc cuối cùng, hóa thân thành dục vọng bị khống
chế lâu ngày của cầm thú. Anh nhấc một chân cô lên, chống đỡ thân thể,
nhìn người con gái đang bị tra tấn bởi dục vọng, sau đó ấn mông mình
xuống, vật thẳng tắp đã bị huyệt nhỏ làm chín kia lập tức đâm vào một
cách cường bạo. Cây côn thịt vừa dài vừa nặng đâm thẳng vào tử cung Hổ
Phách, sau đó rút ra thật mạnh. Trán chảy đầy mồ hôi, tụ lại dưới chiếc
cằm gầy gò, rơi lên khuôn mặt Hổ Phách. Anh càng muốn nhiều hơn, muốn
nghe tiếng khóc nức nở van cầu của cô.
Hổ Phách rất muốn cầu xin
tha thứ. Huyệt nhỏ của cô bị đâm đến mức run lên, từng đợt xúc cảm cứ
đưa cô lên đỉnh núi cao, nước dịch trào ra, côn thịt không ngừng khuấy
động ở bên trong, nước mắt chảy tràn hai gò má. Cô muốn cầu xin Nhã Trì
buông tha cho mình. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy anh đáng sợ như vậy
khi ở trên giường.
Điểm ấn tượng nhất ở anh chính là làn da tái
nhợt một cách kỳ lạ. Anh chán ghét ánh nắng mặt trời, nếu không biết,
người ta nhất định chẳng tin anh biết đánh tennis. Thế nhưng, sức mạnh
bên trong càng không thể gạt người. Bản thân cô bị anh đưa lên đỉnh mấy
lần, vậy mà anh còn chưa dùng hết toàn bộ sức lực, Hổ Phách cảm thấy
mình nhất định sẽ bị Nhân Vương làm hư mất.
"Hu... Không được...
A... Quá sâu... Nhã... Đừng..." Hổ Phách thấy mình đã đến cực hạn, cô
nới lỏng chiếc chăn đã bị mình cắn đến ướt nhẹp, rốt cuộc cũng nói ra
được lời cầu xin Nhân Vương buông tha.
Nhưng giọng nói vừa van
cầu nức nở, vừa mềm mại yếu ớt như vậy sẽ chỉ khiến Nhân Vương quyết tâm làm hư cô, côn thịt đâm vào càng sâu hơn nữa. Anh vừa nhặt caravat của
mình lên, bịt kín đôi mắt Hổ Phách, vừa kéo tóc giả trên đầu mình xuống, cởi sạch lớp hóa trang bên ngoài.
Bây giờ, hai người quấn chặt
lấy nhau chính là Nhân Vương và Hổ Phách, người mà Hổ Phách khóc nức nở, cầu xin tha thứ là Nhân Vương Nhã Trì.
Bỏ qua những cố kị trong
lòng, xung quanh gân thịt nổi lên vô số gân xanh, điên cuồng ra vào
huyệt nhỏ ấm áp, ẩm ướt, mang theo dịch trắng đã hóa thành bọt, dính
xung quanh hoa huyệt, khiến Hổ Phách chỉ có thể cất lên từng tiếng khóc
đứt quãng.
"Thật sự là... Đừng mà... Đừng tiếp tục nữa..." Cảm
thấy thân thể đã không còn sức, Hổ Phách lắc đầu, mắt mờ cả đi. Ngược
lại, cô có thể cảm giác được người đàn ông đang ở trên người mình chính
là Nhân Vương Nhã Trì.
Đây là một sai lầm, Nhân vương biết, cả
đời chỉ có thể sai lầm ở ngay tại chỗ này. Anh thô lỗ, đâm côn thịt để
chà đạp hoa huyệt tràn đầy nước dịch của cô, giống như một con thú động
đực, dùng côn thịt thô to để hung hăng khuấy động nơi mẫn cảm của Hổ
Phách, khiến cô không ngừng thét đến chói tai, dịch tiết ra từ trong
thân thể làm tấm drap giường ướt đẫm một mảng lớn.
Giữa những cơn co rút kịch liệt, anh hung hăng tấn công vào tử cung Hổ Phách. Tinh
dịch nóng bỏng bắn ra, phun lên thành tử cung, khiến nơi nho nhỏ ấy rót
đầy dịch đậm mùi.
Hổ Phách bị tinh dịch bắn đột ngột, ngất đi
giữa cơn xúc cảm mãnh liệt. Nhân Vương nhìn cô, chậm rãi rút dương vật
của mình ra, sau đó hôn cô thật sâu.
Sau khi Hổ Phách tỉnh lại,
Nhân Vương đã không còn ở đó. Cô nhắm nghiền mắt, cho rằng tất cả những
gì lúc nãy chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Rốt cuộc thì hai người cũng ngồi trước sau trong cùng một lớp.
"Buổi sáng tốt lành, Lục Xuyên." Nhân Vương nằm sấp trên bàn với vẻ bất cần đời, chào hỏi Hổ Phách, "Hôm qua đi chơi vui không?"
"Buổi sáng tốt lành, Nhân Vương." Hổ Phách cười đến xán lạn, "Lễ khai giảng
ngày hôm qua đúng là chơi rất vui. Nhân Vương, anh không tới đúng là
tiếc đó."