Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa
Đêm đó, Triệu Mạc Ly ngủ trên giường gấp thật sự rất không thoải mái, lăn qua lăn lại thật lâu mới ngủ được.
Hôm sau tỉnh lại phát hiện bản thân đang ngủ tương đối thoải mái trên
giường bệnh, mà anh chàng họ Úy cao lớn kia, đang gối đầu nằm nghiêng
trên cái giường nhỏ nọ.
Úy Trì cũng mở mắt ra, hai người bốn mắt
nhìn nhau, Triệu Mạc Ly lạnh nhạt nói "Chào", xoay người xuống giường,
sau đó cô nghe úy Trì nói: "Tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy em luôn kêu
tên tôi." Anh không nhớ rõ cụ thể bản thân mơ thấy gì, chỉ nghe được
thanh âm thống khổ của cô, và sự nuối tiếc vẫn còn đọng lại trong tim
anh.
Triệu Mạc Ly không biết là vì bên ngoài trời nắng tốt, hay
là vì sáng sớm thức dậy nên tinh thần tốt, tâm tình của cô rất tốt nhìn
Úy Trì đã ngồi dậy trêu đùa: "Anh Úy, anh đây là ngày nghĩ gì đêm mơ đó
sao?"
Cô không ngờ đối phương đã trực tiếp đi tới, anh hơi cúi đầu, giữ chặt tay cô, đặt ở giữa ngực anh.
Triệu Mạc Ly không rõ đây là có ý gì. Trên thực tế, hiện tại Úy Trì cũng
không nói được vì sao bản thân phải làm như vậy. Cho nên thẳng đến thật
lâu về sau, Triệu Mạc Ly mới biết được - - điều này ở quê anh, là đại
biểu cho ý nghĩa "Nguyện thay em chịu mọi tai họa, bảo vệ em bình yên".
Nhưng hiện tại, Triệu Mạc Ly chỉ cảm thấy không quá dễ chịu, có một loại cảm
xúc không rõ cuồn cuộn trong tim bởi vì sự gần gũi này, cô nhịn không
được cảm khái: "Anh Úy, bây giờ anh như thế... Éc, thân thiết như vậy,
chờ anh khôi phục "Bình thường", có phải lại trở lại vẻ lạnh lùng như
cũ, trực tiếp bỏ của chạy lấy người không?"
Úy Trì không biết chờ sau khi anh khôi phục "Bình thường" sẽ thế nào, nhưng anh chỉ biết là - - "Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì."
Lời nói này, thật
đúng là rất cảm động, cho nên Triệu Mạc Ly phi thường chân thành tha
thiết nói cảm ơn: "Được rồi, anh Úy, vậy sự an toàn của tôi phải dựa vào anh rồi. Bây giờ, tôi phải đi rửa mặt rồi đi làm nữa, nếu không đi thì
sẽ có chuyện thật đó." Đi ra phòng bệnh Mạc Ly đặt tay lên ngực lẩm bẩm: "Nhịp tim chỉ có 120 thôi."
Sau đó, Triệu Mạc Ly ở trong bệnh
viện chăm sóc Úy Trì hai ngày, thẳng đến ngày thứ ba, bác sĩ trưởng của
Úy Trì nói anh có thể xuất viện rồi.
Triệu Mạc Ly vừa vui mừng, vừa buồn bực, cô đi tìm bác sĩ trưởng nói chuyện.
"Làm sao có thể không thành vấn đề chứ? Trước kia tính tình của anh ta không phải như thế."
Bác sĩ trưởng nói: "Nên làm kiểm tra chúng tôi đều đã làm rồi. Về phần cô
nói tính cách anh ta thay đổi, cô cũng nói cô không quen thân với anh
ta. Chúng tôi cũng không liên lạc được với người nhà của anh ta, không
có cách nào xác định tính cách của anh ta sao cả, nói không chừng cậu ta vốn là người như vậy. Mà anh ta biết tên của bản thân, cũng nhận biết
được cô, ý thức, trí thức anh ta đều biết hết. Tôi không thấy có vấn đề
gì hết. Được rồi, xuất viện đi."
Lãnh đạo đều đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì nữa.
Vì thế, Triệu Mạc Ly giúp Úy Trì dọn đồ làm thủ tục xuất viện.
Cô nhìn người bên cạnh tự giác mang theo hành lý đi theo cô, nhớ tới mấy phút trước hai người nói chuyện với nhau - -
"Anh Úy, tôi đưa anh về nhà."
"Còn em?"
"... Sau khi đưa anh về, thì tôi về nhà tôi."
Anh nghĩ nghĩ bắt lấy tay cô, ý tứ không cần nói cũng biết.
Bác sĩ đi ngang qua nói: "Bác sĩ Triệu, dẫn anh Úy nhà cô xuất viện sao?"
Trải qua mấy ngày này, đồng nghiệp của cô đều nhận định cô và Úy Trì có mối
quan hệ không bình thường, khi nói về cô đều một câu Úy Trì hai câu Úy
Trì, cái gì mà "Anh Úy nhà cô rõ ràng thoạt nhìn rất thanh lãnh, làm sao có thể dính lấy cô như vậy", cô cũng muốn biết tại sao đó! Còn có "Khi
nào thì hai người kết hôn, nhớ chia kẹo cưới cho chúng tôi", chúng tôi
thậm chí còn không phải là người yêu nữa đó? Làm cô sợ nhất là, có đồng
nghiệp nói với cô, "Bác sĩ Triệu, lúc trước cô nói có người sẽ thay cô
quyên tiền cho Đường Tiểu Niên, không ngờ "Có người" này lại là anh Úy
nhà cô đó. Thật sự đúng là anh Úy nhà cô mà." Lúc đó cô đều không biết
nên phản ứng thế nào nữa.
Tóm lại mọi việc như thế nhiều không kể xiết.
Triệu Mạc Ly nghe lắm, cũng mặc kệ nó luôn rồi.
2
Triệu Mạc Ly biết, so với đồng nghiệp, thì phản ứng của người nhà khẳng định chỉ có hơn chứ không kém.
Quả nhiên dì giúp việc ở Triệu gia vừa thấy Triệu Mạc Ly dẫn một người đàn
ông trông rất nổi bật vào cửa, kinh ngạc đến mức thiếu chút cằm muốn rơi xuống đất: "Vị này là?"
Triệu Mạc Ly vội vàng nói rõ: "Dì à, anh ấy là bạn con, à, anh ấy bị bệnh, trước khi anh ấy khỏe hẳn, sẽ ở lại
nhà chúng ta. Nhờ dì chăm sóc nhiều hơn nha."
Nhìn dáng vẻ tay trong tay này, làm sao có thể là bạn bè được?Dì giúp việc muốn kéo Triệu Mạc Ly qua một bên nói chuyện, đã thấy người
kia không buông tay, đành phải thôi, "Được, đợi lát nữa dì đi dọn lại
phòng khách." Sau đó nói nhỏ với Triệu Mạc Ly, "Ba con đi công tác rồi,
nói là hôm sau sẽ trở về... Con suy nghĩ nên nói thế nào với ông ấy đi,
phỏng chừng vừa muốn mặt nặng mặt nhẹ với con rồi đó."
Triệu Mạc
Ly chưa nói chuyện hỏa hoạn với người trong nhà, có thể là đã có thói
quen tự lập, gặp phải vấn đề thì tự nghĩ biện pháp giải quyết, chuyện
càng khó khăn nguy hiểm càng sẽ không thông báo cho người trong nhà.
Cô cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì đâu ạ, con tự có cách." Chờ ba cô
trở về, nếu thái độ của ông không tốt, cô sẽ nói chuyện hỏa hoạn cho ông biết, cho ông biết thiếu chút nữa ông đã không được gặp lại con gái của ông rồi, cho nên khi còn sống nhất định phải đối tốt với cô, sau đó
cường điệu ca tụng hành động anh hùng của anh Úy đây, cuối cùng đại gia
Triệu sẽ nhấc bút ký tấm chi phiếu để cảm tạ ân nhân cứu mạng. Quả thực
là quá hoàn mỹ.
Buổi tối, Lục Phi Nhi đến tìm Triệu Mạc Ly, nhìn
thấy Úy Trì, cả kinh kêu lên: "Chị Ly Ly, chị còn nói anh ấy không phải
bạn trai chị?! Cũng đã dẫn về nhà luôn rồi."
Triệu Mạc Ly mặc kệ cô nàng, đi vào phòng bếp vừa xem dì làm cơm chiều vừa gọi điện thoại cho Hàn kính.
Úy Trì ngồi trên sofa, nhìn phòng bếp không biết đang nghĩ cái gì.
Lục Phi Nhi háo sắc nói: "Nếu anh không phải bạn trai chị Ly Ly, em nhất
định sẽ theo đuổi anh. Em đang nói chuyện với anh đó, anh có thể nhìn em một chút được không? Đây là phép lịch sự đó."
Úy Trì lúc này mới nhìn về phía Lục Phi Nhi, "Cô là ai?"
"Anh đùa sao? Trước đó không lâu chúng ta vừa mới gặp mặt." Đối với người
rất tự tin về diện mạo của bản thân như Lục Phi Nhi thì như bị đả kích
lớn.
"Đã quên rồi."
Lục Phi Nhi cực kỳ bất mãn đi tìm Triệu Mạc Ly oán giận: "Bạn trai chị khi dễ em."
Triệu Mạc Ly nghe được có người giúp cô giáo huấn đứa em gái không đáng tin
này, cũng không để ý chủ ngữ của cô, chỉ vui vẻ nói: "Hả, thật sao."
Trong lòng dì giúp việc nói: Nhìn đi, quả nhiên là bạn trai mà.
Cuối cùng Lục Phi Nhi mất hứng mà về.
Mà dì giúp việc sau một đêm quan sát Úy Trì, cho ra kết luận: Người trẻ
tuổi nói cực nhỏ, nhưng là người lễ phép, dáng vẻ không thể chê, nhưng
lại dính lấy Mạc Ly chặt quá rồi.
Mạc Ly vào hoa viên tưới hoa
anh ta đi theo, ăn cơm cũng ngồi ở cách cô ở vị trí gần nhất, cô đi tản
bộ anh tự nhiên cũng đi theo. Mà dáng vẻ của Mạc Ly như đã tập mãi thành thói quen.
Trong lòng dì giúp việc nói: Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đây mà, đều như hình với bóng rồi.
Ngày thứ hai Triệu Mạc Ly thức dậy, thấy Úy Trì đứng ở cửa phòng cô, cô
trừng lớn mắt hỏi: "Anh đừng nói là anh đứng chỗ này cả đêm đó?"
Anh lắc đầu.
Triệu Mạc Ly bang bang chạy xuống lâu tìm dì giúp việc hỏi: "Dì à, sáng sớm
dì thức dậy có thấy anh Úy đứng ở cửa phòng con không?"
"Còn đứng sao?" Dì luôn chờ Mạc Ly thức dậy để nói với cô, "Cậu ấy thức dậy còn
sớm hơn dì nữa, dì nói với cậu ấy ngày nghỉ con dậy rất trễ, để cậu ấy
xuống lầu chờ, dì làm điểm tâm cho cậu ấy ăn, cậu ấy nói "Không cần, cám ơn", dì khuyên vài lần cậu ấy cũng không động, cũng chỉ để mặc cậu ấy thôi."
Mạc Ly nghĩ đến bình thường dì sáu bảy giờ đã dậy, mà hiện tại đã sắp chín giờ rồi.
Kỳ thực bản thân không có làm sai cái gì, cô vẫn sinh ra cảm giác áy náy,
còn có một chút đau lòng - - "Dù sao phòng con cũng rộng, bắt đầu từ đêm nay để anh ta ngủ trong phòng con cũng được." Anh ta là bệnh nhân chưa
bình phục hẳn, coi như giống như hai đêm trong phòng bệnh vậy, cũng trải thêm tấm nệm bên dưới.
Đây là muốn "Cùng phòng" rồi sao? Dì giúp việc là người truyền thống nên phản đối nói: "Như vậy sao được chứ?"
"Vì sao không được ạ?" Úy Trì yên lặng đứng ở cửa phòng bếp hỏi, giọng của
anh phảng phất như chuyện bọn họ ở chung một phòng là chuyện rất bình
thường.
Dì giúp việc đã không biết nên nói như thế nào nữa rồi,
cậu thanh niên này bà rất vừa lòng, chẳng qua - - có thể quấn người đến
vậy à?
Mạc Ly nói: "Không có việc gì đâu dì, con có chừng mực."
Trong lòng dì giúp việc nói: Mấu chốt là người nam có đúng mực hay không?