Trại tập trung cách
Berlin chừng 30 cây số. Bảy mươi năm trước, ở đây nghiễm nhiên là địa
ngục trần gian, hàng vạn tù binh và người Do Thái chết trong oan uổng.
Đoạn lịch sử này, Fritz hiểu rõ hơn ai hết. Vì sao? Bởi vì hắn chính là
tên đao phủ tàn nhẫn nhất.
Sau bảy mươi năm, khi hắn quay lại nơi này một lần nữa, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang. Nơi hắn từng
làm việc, từng cư ngụ, hiện giờ vừa thân quen vừa xa lạ. Căn nhà tây hắn ở vẫn còn, chỉ là doanh trại giam giữ người Do Thái bị phá hủy, chỉ
chừa lại chút ít đồ dùng để triển lãm.
Nhìn mảnh đất trống lớn
trước mặt, Fritz có chút rầu rĩ. Một huy hoàng đã từng, nay lại bị
nghiêm cấm. Trên một quảng trường mênh mông có dựng một tấm bia tưởng
niệm. Trên tấm bia đá cao mấy mét khắc chi chít tên người. Kiếp trước
hắn giết nhiều người không đếm xuể thì sao hắn nhớ được, chỉ có vài cái
tên còn có chút ấn tượng.
Bruno Balzh... Tên nhạc sĩ Piano kém cỏi, tên đồng tính tục tĩu.
Susanna Cragg... Người đàn bà và thằng con trai Do Thái bị hắn bắn trúng đầu khi săn cáo, một phát toi mạng.
Ursula Cologne... Người đàn bà Do Thái làm thuê trong nhà hắn, kết cục không rõ...
Lương thiện cũng được, tàn ác cũng chẳng sao, theo dòng thời gian chuyển
động, cuối cùng người còn lại chỉ còn mình hắn. Hắn nhìn tấm bia tưởng
niệm, mặt mày trầm tư. Ánh nắng rơi trên người hắn, không ngừng lay
động, dáng vẻ hiên ngang, hấp dẫn không ít cái nhìn chăm chú.
Ai cũng không tưởng được, người đàn ông hình dáng xuất chúng này từng là một đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Fritz hiếm khi yên lặng như vậy, Lâm Vi Vi bước đến, đứng sánh vai cùng hắn, hỏi: "Anh đang nghĩ gì đấy?"
Hắn thu lại ánh mắt, thấp giọng nói, "Hoài niệm quá khứ"
Ha, nàng phì cười, "Chứ không phải anh đang mất trí nhớ à? Hoài niệm cái gì chứ?"
Rất nhiều, vui vẻ và đau thương, những chuyện cũ yêu hận đan xen.
Trong trại tập trung có hướng dẫn viên chuyên nghiệp đang giới thiệu một vài
sự tích lịch sử. Giáo sư cùng sinh viên vừa đi vừa bàng thính.
Trong phòng chỉ huy Nazi ngày xưa, hiện tại đã cải tạo thành một khu triển
lãm nhỏ, bên trong tủ kính dán đầy những tấm ảnh đã ố vàng, ghi lại cảnh bạo hành dã man người Do Thái thời đó.
"Đây là lịch sử, chúng ta phải đối mặt chân thực với nó" Người hướng dẫn dùng lời nói nghiêm
chỉnh, những giọng nói tán đồng vang lên xung quanh.
Sau khi nói xong phần trọng điểm, mọi người bắt đầu phân tán ra, chụp ảnh, ghi chép.
Thấy Fritz nhìn chăm chú vào tài liệu bên trong tủ kính, Lâm Vi Vi cũng đến
gần ngắm nghía, nhất thời kinh ngạc. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn tấm
ảnh, vô cùng sửng sốt, "Ê, sao người này lại giống anh thế nhỉ!"
"Thế ư?" Hắn điềm nhiên trả lời.
Nàng lại chăm chú nhìn cẩn thận, gật gật đầu, "Tuy rằng chỉ là góc
nghiêng... Nhưng, anh nhìn má lúm đồng tiền trên mặt anh ta kìa, y đúc
còn gì"
Fritz chẳng đáp lại, hắn xị mặt, quay người đi.
Xí! Chẳng qua chỉ nói giống thôi mà, chứ có phải nói là hắn đâu, hắn giận
dỗi gì chứ? Lâm Vi Vi sát lại gần tủ kính, nhìn đi nhìn lại, không khỏi
lắc lắc đầu. Mẹ, sao mà giống thế, nhìn cái bản mặt thối tha kia, mái
tóc bóng loáng kia, còn có ánh mắt sắc bén kia... chả trách người ta lại chọn hắn đóng phim tài liệu.
Tấm ảnh này năm đó được đăng trên
một tờ báo do chính phủ Nazi phát hành, bên cạnh có một đoạn giới thiệu
vắn tắt. Lâm Vi Vi nhìn vào tiêu đề, đại khái nói là, Goebbels vì tuyên
truyền phim nhựa
mà đặc biệt cho ký giả tiến
hành đưa tin một cách toàn diện về trại tập trung.
Bên dưới tấm
ảnh còn có một hàng chữ nhỏ, viết tên của mấy người, là những nhân vật
thủ đoạn mạnh mẽ trong trại tập trung năm đó. Lâm Vi Vi híp mắt, đang
định đọc một lượt từ đầu đến cuối thì lúc này, bên cạnh lướt qua một làn gió thơm. Nàng quay đầu nhìn, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, ngay
cả chào hỏi cũng không thèm chào, lập tức cất bước đi.
Nghê Na kéo tay nàng nói, "Bọn mình nói chuyên đi"
Lâm Vi Vi rụt tay, không vui nói, "Có gì để nói với nhau sao?"
Nàng thực không muốn thấy mặt người bạn cũ cướp mất ex của nàng. Nhưng hai
người lại là đồng khoa, mỗi ngày lên lớp ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp. Thật đáng ghét!
Nhìn bóng lưng của nàng, Nghê Na không
khỏi thở dài, đứng ở vị trí nàng vừa đứng một lúc, lơ đãng ngẩng đầu
nhìn vào trong tủ kính. Không ngờ lại nhìn thấy bức ảnh một người quá
giống Fritz, bên dưới còn ghi một cái tên hết đỗi quen thuộc, khiến nàng ta ngẩn ra.
Đây không phải là...
Nghê Na dùng điện thoại
chụp lại tờ báo, nàng ta nhìn qua sơ lược, hoài nghi trong lòng càng
thêm sâu. Hắn nói, hắn là diễn viên, nhưng tìm trên Google lại không
thấy tư liệu về nghiệp diễn của hắn, ngược lại lại xuất ra loạt tin liên quan đến trại tập trung. Vốn dĩ nàng cũng không để ý chuyện này, dù sao người trùng tên trùng họ cũng rất nhiều. Nhưng không ngờ, nàng ta lại
có thể một lần nữa nhìn thấy cái tên này ở đây cùng với một người cực kỳ tương tự trên tấm ảnh.
Chỉ là trùng hợp ư? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Người đàn ông này quá thần bí, thực rùng hết cả người!
--- ------ ------ -------
Lâm Vi Vi phát hiện hôm nay Fritz hơi bất thường. Hắn không hề kề cận nàng, không nói chuyện với nàng, khiến người ta càng cảm thấy hắn giống như
một con sói cô độc. Nhìn hắn một mình đi dạo khắp nơi, nàng có chút
không yên lòng liền lén lút đi sau lưng hắn. Tổ quay phim hẳn là đã đến
đây lấy cảnh, hắn liệu có nhớ ra những chuyện này không?
Fritz
đối với nơi này có thể nói là nắm rõ trong lòng tay. Hắn từng là quan
chỉ huy ở đây, nơi này là thiên hạ của hắn. Căn nhà tây hai tầng so với
bảy mươi năm trước chẳng có gì khác biệt, kết cấu bài trí vẫn như cũ.
Bên trong phòng ngủ, hắn từng thân mật với nàng; bên trong phòng khách,
hắn từng đập cái ly xuống đất, bắt nàng khiêu vũ trên những mảnh thủy
tinh; bên dưới tầng hầm, hắn từng tận tay nhét một viên đạn vào sau gáy
nàng. Nơi này có rất nhiều kỷ niệm, tất cả đều liên quan đến nàng. Từng
màn từng màn, cho dù có cách bảy mươi năm vẫn hiện ra rõ ràng, muốn quên cũng không thể quên.
Những miêu tả về hắn trong bài báo không
sai, hắn là một tên quản ngục máu lạnh vô tình. Sáng sớm thức dậy tâm
trạng bực dọc, sẽ thuận tay bắn một phát. Dù sao bên trong cũng toàn là
những tên Do Thái sâu bọ đáng chết. Có điều, thế giới hiện tại dường như bất đồng. Nhưng đúng là, được làm vua thua làm giặc. Hitler nếu đã
thua, vậy thì đảng Nazi do một tay ông ta gây dựng cũng trở thành hòn đá trong nhà xí, thối ngàn năm.
Đứng dưới bậc thềm lạnh lẽo, càng
đi xuống, ký ức càng hiển hiện rõ ràng. Hắn dường như có thể nghe thấy
tiếng khóc đau thương vô lực của nàng, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của
nàng. Cầu thang này phảng phất giống như đường hầm xuyên về quá khứ,
khiến những hình ảnh xưa cũ lần lượt hiện ra trong đầu hắn, tựa như mới
hôm qua.
"Fritz..."
Sau lưng cất lên một giọng nói quen
thuộc, khiến cả người hắn ngẩn ra, vội quay đầu nhìn lại. Nàng đứng ở
cửa cầu thang, quay lưng về phía ánh sáng, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn
chăm chú, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch kịch liệt. Giây phút
này, hắn rốt cuộc cũng không biết mình đang ở nơi nào. Là trại tập trung năm 1939, hay là viện bảo tàng năm 2011?
Nhìn hắn đứng ngẩn
người, Lâm Vi Vi liền đi xuống, với tay túm lấy hắn thúc giục, "Ngẩn ra
đấy làm gì, giáo sư bảo chúng ta ra vườn hoa sau doanh trại đó, đi mau"
Hắn giật mình, đột nhiên tỉnh táo lăi.
Dưới cùng của doanh trại là một thảo cầm viên loại nhỏ, khụ, ít nhất vào năm 1938 vẫn là như vậy. Bây giờ đã biến thành một vườn hoa rỗng tuếch.
Nước Đức sau chiến bại năm 45, nơi này bị người Xô Viết chiếm lĩnh, giam giữ hàng vạn tù binh Đức. Lúc Fritz nghe thấy người hướng dẫn nói như vậy,
khóe miệng bất giác nhếch lên, cười lạnh.
Thật đúng là châm chọc, khi Hitler hạ lệnh xây dựng trại tập trung này, nhất định chưa từng
nghĩ tới nơi này cuối cùng sẽ trở thành ngục giam tập thể của dân tộc.
Người Do Thái, người Germanic, người Xô Viết đều chôn cùng nhau, một
đống xương khô, cuối cùng không phân biệt anh tôi.
Bên cạnh vườn
hoa có một mảnh đất trống rất lớn, là trường tiến hành tử hình, lối vào
dựng mấy cái cọc gỗ cao chừng ba mét. Hướng dân viên duỗi cánh tay, chỉ
xung quanh, "Thời điểm đó, bọn họ xử quyết người Do Thái ở đây"
Lời vừa dứt, lập tức có người không phục phản bác, "Chẳng phải nói là dùng
khí độc công nghiệp tàn sát hàng loạt sao? 600 vạn người Do Thái, chỉ
dùng đạn thì sao có thể giải quyết hết"
"Vấn đề này hỏi rất hay"
Hướng dẫn viên khen ngợi, gật đầu nói, "Không sai, sau chiến dịch
Kharkov năm 43, thế cục chiến trường châu Âu bắt đầu nghịch chuyển, Đức
thiếu hụt vũ khí trầm trọng. Vì tiết kiệm đạn mới chuyển sang dùng khí
độc."
"Thế còn trước năm 1943 thì sao?" Lại có người hỏi.
Hướng dẫn viên còn chưa kịp trả lời, Fritz đã đột nhiên chen miệng, giọng nói lạnh lùng, giống như một luồng gió lạnh thổi ra từ phần mộ.
"Xử bắn"
Lời này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Hướng dẫn viên liếc mắt nhìn hắn một cái, tán đồng, "Không sai. Hơn nữa còn..."
Fritz lại cắt đứt lời nói của hắn, tiếp lời, "Bắt phạm nhân tự đào mương
máng, sau đó lệnh cho phạm nhân xếp hàng thành một đội bên ngoài mương,
lần lượt bị xử bắn. Sau khi bị bắn vào đầu, thi thể mất cân bằng rơi vào trong mương, trực tiếp lấp đất chôn, đỡ phải phí thời gian đi xử lý. Có điều, thi thoảng kỹ thuật bắn của cai ngục cũng không chuẩn lắm, bắn
không trúng đầu, người chưa chết còn bò ra khỏi lỗ"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của giáo sư và hướng dẫn viên không hẹn mà cùng hiện ra sự kinh ngạc.
Một bạn học đứng bên cạnh hắn cảm thấy lời hắn nói quá cường điệu, không
chịu tin, châm chọc cười lớn, "Ê, anh trai chắc xem phim Hollywood quá
nhiều rồi đấy"
Fritz nhướng mày cười cười, đưa tay làm động tác
bắn súng, chĩa vào sau gáy cậu ta, miệng còn phát ra một tiếng "pằng".
Nam sinh kia liền bị dọa hết hồn. Trên thực tế, tất cả mọi người ở đây
đều bị nụ cười tựa tiếu phi tiếu của hắn làm kinh hãi. Kiểu tóc của hắn, cộng thêm nét mặt, nếu như hắn khoác thêm một bộ quân phục Nazi, thì
quả là người cảnh như một.
Không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, hắn lại nói tiếp, "Phương pháp này gọi là bắn sau gáy. Kỹ
thuật bắn súng kém một chút thôi thì đạn sẽ không thể bắn xuyên qua
cuống họng nạn nhân được. Lúc này đại động mạch sẽ chỉ bị vỡ, máu chảy
thành sông, nhất thời không chết ngay được. Dưới tình huống này, tuy
rằng bọn họ không thể nói được, nhưng mắt sẽ trừng lớn, nhìn chằm chằm
không buông, thẳng đến giây phút trút hơi thở cuối cùng"
Mặc dù
đang đứng dưới cái nắng chói chang của mùa hạ, nhưng những người nghe
thấy lời này bên tai đều lạnh phát run. Bầu không khí sôi nổi lúc đầu
lập tức lạnh ngắt như tờ, ngay cả nét mặt của giáo sư bây giờ cũng cứng
ngắc.
Lâm Vi Vi vô thức quay lại nhìn Fritz, lại phát hiện hắn
đúng lúc cũng đang nhìn mình. Dưới ánh nắng, đôi đồng tử màu lục nhạt
đột nhiên co lại. Trong phút chốc, nàng tựa như nhìn thấy được một thế
giới lạ lẫm bên trong mắt hắn, một thế giới chiến tranh kinh tâm động
phách, sát ý đằng đằng.
Nàng ngẩn người, những lời muốn nói đều nghẹn lại.
Lần tổ chức này tuy rằng có hơn trăm học sinh, nhưng ngày ngày gặp mặt, cho dù có không nhìn mặt đọc tên được tất cả học sinh của mình, nhưng ấn
tượng ít nhiều cũng phải có. Cậu trai trẻ này, giáo sư hoàn toàn không
nhận ra, một người có cá tính nổi bật như vậy, không nên bị lu mờ mới
đúng.
Thế là ông liền hỏi, "Cậu cũng là sinh viên khoa này ư?"
Nghe thấy giáo sư đại nhân hỏi, Fritz mím môi, đang định trả lời thì Lâm Vi
Vi đã vội đáp trước, sợ bệnh não tàn của hắn lại tái phát, dọa mọi người ở đây kinh sợ, "Anh ấy không phải ạ, anh ấy là diễn viên"
"Diễn viên?"
Nàng gật đầu giải thích, "Chuyên đóng phim tài liệu về thế chiến thứ hai,
nên vừa nãy chẳng qua là bệnh nghề nghiệp, haha, bệnh nghề nghiệp ạ!"