Nam Phụ Yêu Nghiệt Phản Công
Dịch: Qing Ying
Sửa: Xiêu Xiêu
Ngày thất tình thứ 11, Lâm Vi Vi đi dạo một vòng dưới gầm cầu liền nhặt được một người đàn ông mang về nhà. Đây đại khái là chứng bệnh tổng hợp của
thất tình giai đoạn đầu, đủ loại điên khùng, nóng nảy, không lý trí đi.
Nghĩ lại vừa rồi, biểu cảm lúc xin nàng giữ hắn lại, thực sự khó có thể hình dung! Đối mặt với một sinh vật giống đực phong tình vạn chủng*, sức
quyến rũ vô hạn như hắn, trái tim nhỏ bé của nàng đập thình thịch, đầu
óc nóng rực, lập tức vô dụng mà bị đánh bại đến tơi bời. Lời từ chối bị
nghẹn lại trong cổ họng, sao cũng không thể nói ra được.
*Chú thích: Phong tình vạn chủng (Nguyên văn: 风情万种): Thường để chỉ sự quyến
rũ, cử chỉ thanh tao của một người phụ nữ. Ý là bề ngoài của một người
phụ nữ có rất nhiều loại. Bây giờ chỉ nhiều với ý một người với diện mạo khác nhau vào thời điểm khác nhau, khiến người ta yêu thích.
Được rồi, ở lại thì ở lại! Dù sao nàng cũng sắp chuyển đi, liền xem như là thu nhận một con cún đi lạc vậy (╯▽╰).
Nàng ở phòng bếp thu dọn, hắn ở trong nhà tắm tắm rửa, mỗi người bận rộn một công việc khác nhau, bầu không khí khá là hài hòa. Rửa sạch và lau khô
nồi chảo bát đũa, đang chuẩn bị xếp vào tủ, thì lúc này ở sau lưng vọng
lại tiếng bước chân.
"Thế nào, quần áo vừa không?” Nàng hỏi.
Không ngờ quần áo cũ của tiện nam kia để lại, thế mà vẫn có chút hữu ích, cũng may chưa vứt đi toàn bộ.
Không nhận được câu trả lời, nàng quay đầu lại theo bản năng. Không ngờ, liếc mắt một đã trông thấy người nào đó đang trần trùng trục. Tim đập mạnh
một, suýt chút nữa làm rơi cái bát trên tay xuống, miệng há hốc thật lâu vẫn không khép lại được, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho
khiếp sợ.
Fritz đứng khuất bóng ở ngoài cửa, hắn vừa tắm xong,
những giọt nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt. Nhưng điều này lại không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua
phải, đều không mảnh vải che thân, ngay cả một quần lót che đi bộ phận
quan trọng cũng chẳng có.
Má nó, sao có thể lộ thiên như thế, hai người vẫn chưa quen biết nha! Phi lễ chớ nhìn, Lâm vi vi vội vàng đưa
tay lên che mắt, nàng không phải sắc nữ, tuyệt đối không phải… Kể ra,
thân hình của anh trai này cũng thật không tồi mà, bờ vai rộng, cơ ngực
cường tráng, múi bụng săn chắc, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Tầm mắt
lại di chuyển xuống dưới một tấc, máu huyết lập tức sôi trào, ai ui ui,
một con rắn thiệt là lớn mà.
Aaa, chảy máu mũi rồi, thật vô liêm
sỉ mà. Nàng vội vã quay người, đưa lưng về phía hắn, vừa bối rối vừa tức giận nói, "Không phải đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi à, sao lại không
mặc?”
"Không vừa" Giọng nói vững vàng của hắn từ sau lưng truyền tới.
Vô lý, Dương Sâm cao 185cm, nhìn thân hình hai người cũng xấp xỉ bằng nhau. Có điều, cái chỗ kia… (Ẹ hèm!)
Nàng ho khan mấy tiếng, điều chỉnh lại vẻ mặt, nói: "Ngày mai đợi tôi tan
học rồi đưa anh đi mua quần áo, bây giờ anh cứ mặc tạm đi ha"
Hắn không phản ứng lại, căn phòng trở nên tĩnh mịch. Đợi hoài mà vẫn không
nghe thấy câu trả lời, nàng không nhịn được liền quay đầu, muốn nhìn thử xem hắn còn ở đấy hay không. Không ngờ, hắn đã đứng ngay sau lưng. Vừa
quay người, cả cái đầu đã bị đụng phải. Lồng ngực của hắn vừa chắc nịch
vừa tinh tráng, hại mũi nàng bị vẹo cả sang một bên. Nàng bụm mặt lùi
lại phía sau, tựa lên bồn rửa, oán trách lườm hắn một, đang yên đang
lành lại đi dọa người ta.
Thấy nàng lùi bước, hắn lại được đằng
chân lân đằng đầu tiến đến một bước, hai tay chống sang hai bên, hoàn
toàn vây nàng trong vòng tay. Vóc người hắn cao to, giây lát liền mang
đến khí thế áp bức, thái độ bá đạo. Nàng bất giác ngửa đầu về phía sau,
miễn cưỡng tạo ra một chút khoảng cách với hắn.
Trên người Fritz
tỏa ra mùi xà phòng nhàn nhạt, hơi thở đàn ông ở khắp mọi nơi, hại nàng
mặt đỏ tai hồng, tim đập dồn dập. Đối với mỹ nam, nàng trước nay chưa
bao giờ có thể kháng cự. Đặc biệt là người trước mắt này, 360 độ không
có lấy một góc chết, cả người phát ra ánh hào quang, tầm mắt bất kể rơi
đến nơi nào, cũng đều quyến rũ.
Hắn rút chén đĩa trên tay nàng
ra, đặt lên tủ bát, điều chỉnh lại gương mặt nàng ngay ngắn, sau đó chầm chậm khom lưng, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng. Động tác vô cùng trơn
tru!
Đôi môi lành lạnh giống như chuồn chuồn lướt nước mà chà xát qua đôi môi nàng. Trái tim Lâm Vi Vi đập liên hồi, cánh tay vung lên,
bất chợt đưa cái khăn lau bát chụp lên mặt hắn. Thuận thế mà lủi khỏi
chỗ trống dưới cánh tay hắn như một con cá trạch.
Fritz kéo cái khăn xuống, quay người lại.
Nhìn thấy hắn muốn đến gần, nàng vội vươn tay ra ngăn cản, mặt mày nghiêm
túc nói, "Không được như vậy. Tôi đồng ý cho anh ở đây, nhưng anh không
thể muốn làm gì thì làm được! Nếu không, tôi liền rút lại lời nói trước
đó.”
Fritz híp mắt, đưa hai tay lên trời làm động tác đầu hàng, xem như đã thỏa hiệp.
Lâm Vi Vi vọt vào nhà tắm, xách khăn ra ném cho hắn. Hắn nhấp nhấp miệng,
mặt mày không tình nguyện mà quấn khăn tắm quanh hông một cách lỏng lỏng lẻo lẻo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống .
Nàng
thở phào một hơi, xem ra việc nhặt một con cún lang thang về nuôi dưỡng
cũng chẳng có gì tốt mà, phải dành ra chút thời gian dạy dỗ lại tử tế
mới được!
Hắn lấy cốc tự rót cho mình một chút nước lạnh, lười biếng tựa lên bồn rửa nhìn nhìn nàng, động tác vô cùng ung dung tao nhã.
Khốn, đây rõ ràng là nhà của nàng, nhưng vì sao hắn lại vênh váo, nhàn nhã,
mà nàng lại căng thẳng muốn chết thế chứ? Có phải là khách đã lấn át chủ rồi không hở?
Nàng cắn môi, cau mày trừng mắt nhìn hắn.
Lúc nãy dựa vào quá sát nên nàng chưa được nhìn cẩn thận. Bây giờ mới chú ý đến, trên lưng của hắn che kín đầy những vết sẹo. Từng vết từng vết
giống như bị roi da quật vào, đan chéo khắp nơi, lăn tăn mờ nhạt, dường
như đã qua rất nhiều năm tháng rồi. Còn nữa, lòng bàn tay hắn cũng rất
thô ráp, hình như cũng đầy vết sẹo.
Thật kỳ lạ, thời đại này lại
không phải là những năm chiến tranh, đang yên đang lành sao có thể có
nhiều vết thương như thế? Bạo lực gia đình? Tai nạn xe cộ? Hay là Mafia?
Trong đầu suy nghĩ, nàng không nhịn được lại lén lút liếc hắn một. Mỹ nam, có hình tượng, có cá tính, thần thần bí bí, còn luôn toát ra chút khờ
khạo... Hắn rốt cuộc là người như thế nào ta?
******
Ánh
nắng sáng sớm chiếu vào căn phòng, Lâm Vi Vi từ từ thức dậy, xoay người
cụng đầu vào một bức tường. Nhịp tim vững vàng truyền vào tai, mơ hồ
nhận thức được dường như có người ôm nàng. Nàng ‘ưm’ một tiếng, mặt dán
lên trên, đang định nũng nịu một tiếng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó
không thích hợp.
Dương Sâm rõ ràng đã đá nàng rồi nha, vậy người ở bên cạnh là ai?
Sau khi thời gian ngừng lại 5 giây, nàng đột nhiên choàng mở mắt, chớp chớp mi, bóng người phía trước dần dần rõ nét. Tóc xoăn màu nâu, đường viền
khuôn mặt tinh tế, cánh tay duyên dáng, là... Fritz!
A!? Trái tim bị giật mình đến nỗi đập bình bịch! Thằng cha này sao lại leo lên
giường nàng rồi? Tối qua sau khi dọn dẹp phòng, tắm rửa sạch sẽ, nàng
liền trở về phòng ngủ rồi. Cửa phòng ngủ không khóa, lẽ nào hắn nửa đêm
mò qua đây? Mộng du?
Nàng mặt mày sửng sốt, cúi thấp đầu nhìn hắn.
Fritz mắt nhắm lại vẫn đang ngủ, hàng mi cong che khuất đôi đồng tử màu xanh
biếc, ánh nắng chiếu lên người hắn, phát ra từng ánh hào quang màu
vàng.... Dáng vẻ say ngủ của hắn vô tội đến mức giống như một thiên sứ
từ trên trời rơi xuống, khiến người ta không nhẫn tâm mà đi quở trách
hắn.
Xí! Ngay thơ con khỉ. Nửa đêm trèo lên giường nàng, nếu như
đè nàng ra XO thì làm thế nào? Đây là nhà của nàng, không phải là kỹ
viện, không phải muốn lên giường ai thì lên.
Lâm Vi Vi ra sức đẩy hắn một phen, mang hắn ta từ trong mộng gọi dậy. Hai hàng lông mi của
Fritz khẽ run, mở mắt. Đôi mắt xanh biếc dưới sự phản chiếu của ánh nắng hiện lên vô cùng trong veo, lăn tăn rung động, như dòng sông Danube*
tháng Tư.
*Sông Danube là sông
dài thứ hai ở châu Âu (sau sông Volga ở Nga). Sông bắt nguồn từ vùng
Rừng Đen của Đức, là hợp lưu của hai dòng sông Brigach và Breg. Lưu vực
sông Danube được tính từ vùng Donaueschingen là điểm hai con sông được
nhắc tới ở trên gặp nhau. Sông dài 2850 km, chảy qua nhiều nước Trung và Đông Âu và đổ vào Biển Đen.
Nàng muốn hỏi hắn, rốt cuộc
là từ lúc nào thừa nước đục thả câu mà mò lên đây. Ai ngờ, vừa mới mở
miệng nói được một âm tiết, hắn liền suỵt một tiếng, cắt đứt câu nói
phía sau của nàng.
Ngón trỏ của hắn dán chặt lên môi nàng, tinh
tế vuốt nhè nhẹ, mang theo chút trêu ghẹo, khiến người ta bất an. Nàng
lắc lắc đầu, muốn trốn khỏi sự đụng chạm của hắn. Kết quả hắn thì ngược
lại, dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, áp người hôn xuống. Còn lo không đủ mãnh liệt, hắn vươn đầu lưỡi, vô cùng
khiêu khích mà liếm lên bờ môi nàng. Cảm giác giống như là giống đực đột nhiên ngửi thấy mùi giống cái, nhấc chân vung nước đái, để lại vết tích của chính mình…
Khốn!
Lạnh sống lưng, Lâm Vi Vi nhất thời bị ý nghĩ của chính mình làm cho cạn lời. Nàng không chút do dự nâng
tay lên, đốp một tiếng, thưởng cho hắn một tát. Fritz bất ngờ, đầu không tự chủ được mà lệch hẳn sang một bên. Mặt hắn đỏ au, ánh mắt hừng hực,
liền cứ như vậy giữ chặt nàng lại, nhìn không chớp mắt.
Vốn cho
rằng hắn bị đánh sẽ nổi giận, ai ngờ, lông mày của thằng cha này còn
nhướng lên, miệng cong tớn, nở một nụ cười còn sáng lạn hơn cả ánh nắng
mặt trời. Nhìn đôi mắt biết cười cong cong kia, có bao nhiêu dâm loạn,
phóng đãng.
Mới sáng sớm đã bị người ta khinh bạc. Hiện trường
lại còn ở trên giường của chính mình, há có thể như vậy! Lâm Vi Vi nổi
giận đùng đùng, duỗi chân ra, đạp hắn xuống giường.
Nàng xoa xoa thái dương đang giật lên dữ dội, đè nén lại cơn giận, hỏi: “Sao anh lại ở trên giường của tôi?”
“Đêm qua gặp ác mộng, đến tìm sự an ủi.” Lời nói này nói ra lẽ thẳng khí hùng không gì sánh bằng.
OK, trước tiên tạm thời miễn cưỡng mà tiếp nhận lý do này, nàng tiếp tục hỏi: “Thế sao anh lại khỏa thân.”
“Anh quen ngủ khỏa thân.” Hắn nhún nhún vai.
Nàng hít sâu một hơi: “Tôi không thể chấp nhận nổi một người đàn ông trần
truồng đi tới đi lui trong nhà. Anh cứ mặc quần áo vào trước cho tôi.”
Hắn phản đối: “Adam và Eva cũng khỏa thân vậy.”
Trong ngực bị nghẹn khí, suýt chút nữa ợ rắm. Nàng cạn lời nhìn chòng chọc hắn.
Thấy mặt nàng đen xì, hắn cũng không tiếp tục trêu nàng nữa.Tay vịn đất đứng dậy, hắn tung tăng tung tẩy mà đi ra ngoài. Nhìn bờ mông tròn trịa rắn
chắc của hắn, nàng liền xây xẩm mặt mày, sau gáy lập tức liền đau nhức.
Bi thảm hét lên một tiếng, nàng ngã vật ra giường.
Trời ơi, nàng rốt cuộc đã thu lưu một tên quái gở phương nào đây!!!
Mặc quần áo rời giường, Lâm Vi Vi đạp gió đến cửa hàng bánh mì mua bánh nho khô cho hắn. Lúc trở về, hắn vẫn đang bần thần ở trong phòng khách.
Thời gian hãy còn sớm, nàng lấy nồi nấu một bát mì ăn liền cho mình. Vừa đổ mì ra, hắn liền bước đến, lúc này đã mặc quần áo vào rồi. Nhưng có
điều vẫn là cái bộ quân phục của Đảng quốc xã vừa hôi vừa rách rưới hôm
qua.
Nàng nhíu mày lại, không kìm được hỏi: “Sao anh vẫn mặc nó? Không phải tôi đã chuẩn bị quần áo sạch cho anh rồi sao?”
Hắn nói: “Sao phải thay chứ?”
Lâm Vi Vi nghĩ rồi lại nghĩ, tìm được một lý do quang minh chính đại nói:
“Vì trên quân phục của anh có ký hiệu của Đảng quốc xã. Ở nơi công cộng
mà triển lãm cái ký hiệu này ra, là cần phải có sự phê duyệt đặc biệt
đấy. Anh có cái lệnh phê duyệt đặc biệt đấy không?”
“Sao lại cần phải phê duyệt?”
“Bởi vì hiến pháp Đức quy định, tất cả ký hiệu và sách vở liên quan đến Đảng quốc xã (NSDAP*), trừ khi được phê duyệt đặc biệt ,nếu không hết thảy
sẽ bị cấm xuất hiện trên các đường phố.”
*NSDAP: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei : Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa.
Hắn sững người, lập tức hỏi: “Hiến pháp sao lại có quy định như thế?"
Sao lại nhiều câu hỏi như thế chứ! Lâm Vi Vi nhíu nhíu mày, nói: “Anh chưa từng học lịch sử à? Đến cái này mà cũng phải hỏi!”
Fritz trầm lặng một lúc rồi nói, “Lịch sử anh biết chỉ đến tháng 1 năm 1945 thôi”
"... ...." Tôi ngã ngửa, cái tên này tính giỡn mặt với trường học hử!
Là một sinh viên của khoa Lịch sử chính trị, Lâm Vi Vi nhận thấy mình cần
phải thân gánh trọng trách một lần nữa, tiến hành hành động xóa nạn mù
chữ đến cùng. Nàng nhẫn nại giải thích cho hắn.
"Sau thất bại của nước Đức năm 1945, Đức bị chia thành hai bộ phận Đông và Tây. Phía
Đông bị Liên Xô chiếm đóng, phía Tây bị Mỹ, Anh, Pháp chiếm đóng. Mãi
đến năm 1990, bức tường Berlin sụp đổ, hai miền Đông Tây nước Đức mới
được thống nhất lại lần nữa. Đảng cộng sản rút khỏi Đông Đức, toàn quốc
thống nhất chấp hành chỉnh thể dân chủ của chế độ liên bang, duy trì
hiến pháp vốn có của Tây Đức. Đảng quốc xã là đơn đảng chính trị, sát
hại người Do Thái, đi ngược lại với nhân quyền và quyền lợi cốt lõi của
con người, đối lập với hiến pháp nước Đức. Vậy nên, đã bị cấm rồi!”
Lời của nàng quá sâu xa, Fritz nghe đến nỗi loạn xì ngậu, cái hiểu cái
không. Nhưng trong chớp mắt, não bộ mơ hồ lóe lên một hình ảnh: Trong
phòng thẩm vấn tối mờ, gương mặt quật cường của một cô gái đứng trước
mặt hắn, giọng nói âm vang có lực nói với hắn, tương lai của nước Đức
chính là, một nửa bị Mỹ ăn, một nửa bị Liên Xô ăn...
Nói chuyện
cả buổi, xoay trong một vòng luẩn quẩn thật lớn, vẫn chưa nói đến trọng
điểm. Thấy hắn ngây ngẩn chưa phản ứng lại, Lâm Vi Vi ho khan mấy tiếng, dứt khoát ăn ngay nói thật, “Được rồi, chúng ta trước tiên mặc kệ hiến
pháp quy định như thế nào, tóm lại bộ quần áo này, anh phải đổi cho tôi! Bởi vì nó... Hôi phát khiếp!
“Hôi à?” Hắn ngẩn người, lập tức
nâng cánh tay lên, tự mình ngửi ngửi. Hôi đâu~~~~~ Họ ở trên chiến
trường, lúc không đổi quân, một hai tháng không tắm rửa, không thay quân phục là chuyện rất chi là bình thường.
Thấy hắn vẫn làm thinh,
năm lần bảy lượt khiêu chiến với sự kiên nhẫn của nàng, Lâm Vi Vi cuối
cùng cũng nổi giận. Nàng xách túi nhựa đựng bánh mỳ lên, ném thẳng về
phía hắn. Hai tay nắm thành quả đấm, ra sức mà đập bàn, hét lên: “Hôi,
hôi kinh lên được, mau đi thay quần áo. Nếu không thì không có bữa sáng
bữa siếc thì sất, anh cũng đừng mơ tưởng sống tiếp ở đây nữa!”
Má nó, hóa ra nuôi một con pet cũng khó khăn như thế. Lát nữa đến trường
nhất định phải đặt ra quy tắc chăn nuôi, bằng không một chủ nuôi như
nàng sẽ bị con pet này làm tức chết tươi mất.