Người bị đánh không phải Lạc Quyên, là Tuần Nghiêm, Tuần Nghiêm bị tát
lệch cả mặt. Cả người ngơ ra như tượng, hiển nhiên không nghĩ đến mình
bị đánh, hơn nữa còn là con gái. Máu trong người cháy bừng bừng thì nghe thấy Lạc Quyên nói : "Tuần Nghiêm, đừng nghĩ rằng anh còn có quyền tổn
thương tôi!"
Một người đàn ông đánh con gái còn là bệnh nhân? Lạc Quyên biết nếu Liệu Tuyết Tình còn nhất định sẽ cho Tuần Nghiêm làm vậy đối với bản thân mà không đánh trả, thậm chí còn hưởng thụ như kiểu
đánh là yêu chửi là thương, con người mà yêu đã mù quáng rồi.
Rất tiếc Lạc Quyên hiện tại không phải Liệu Tuyết Tình càng không có tình
cảm gì với Tuần Nghiêm, dù có làm gì thì cũng chẳng sao.
"Tuyết
Tình, cô sao đánh anh ấy?" Lãng Nịnh Thu một bên hốt hoảng chạy lên che
chắn cho Tuần Nghiêm. giọng đầy trách cứ. Mĩ nữ cứu mĩ nam là đây chứ
đâu nữa.
Lãng Nịnh Thu cũng không ngờ rằng Lạc Quyên có thể đánh Tuần Nghiêm một cách sáng khoái và mát tay như vậy.
"Đánh cũng đánh rồi, hỏi thì được gì?" Lạc Quyên miệng nhỏ nói tiếp : "Thu
tiểu thư tôi hiện tại rất mệt, mang đàn ông của cô về đi!" Lạc Quyên nói xong kéo chăn lên nằm ngủ.
Không muốn tiếp nam nữ chính. Đang đói còn phải tốn kalo nói chuyện.
"Liệu Tuyết Tình, cô ăn nói cẩn thân!" Tuần Nghiêm lần nữa quát. Tay lật chăn Lạc Quyên đang đắp lên, vô tình vướng phải chỗ đau của Lạc Quyên khiến
Lạc Quyên thét lên một cái. Tiếng to đến nỗi cửa kính cũng muốn vỡ ra
Lạc Quyên ngồi dậy bất cẩn ngã lăn xuống. Bà Liệu vào thấy thế không
khỏi hoảng và tức giận.
Bà Liệu nhanh chân chạy lại, đầu tiên đẩy Tuần Nghiêm sang một bên, cẩn thận đỡ Lạc Quyên dậy lên giường, rồi bà
nhìn hai người Tuần Nghiêm và Lãng Nịnh Thu một cách hết sức bình tĩnh,
lên tiếng bằng giọng của tiền bối.
"Tuần Nghiêm thiếu gia, Lãng
Nịnh Thu tiểu thư, hai người coi người lớn như tôi đây chết rồi à? Con
gái tôi làm sai thì chúng tôi sẽ tự dạy! Không dạy được thì đưa cho cảnh sát, chứ không đến lượt người họ Tuần, Lãng các người đến đây dạy hộ
đâu! Đến nơi nào cút về nơi đấy!"
Đối với bà Tình nhi là trời, bà đây chưa nói hay làm gì nó ấy vậy mà Tuần Nghiêm này tưởng Tình nhi yêu liền được đằng chân lên đằng đầu?
Bà biết con gái bà độc ác, nhưng hiện tại Tình nhi đã trả giá
quá đắt rồi, cả đời này nó còn có thể vui vẻ được thì chẳng biết, bây
giờ người nó yêu đi với người nó ghét đến thăm nó chẳng phải càng khiến
nó tổn thương hay sao?
Đây là muốn ép nó đến đường cùng, muốn nó điên mới chịu buông tha?
Bà Liệu âm thầm quyết định phải bảo ông Liệu hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tuần.
"Bác..." Tuần Nghiêm có phần yếu thế. Chính bản thân hắn không ngờ bà Liệu gay
gắt bảo vệ Lạc Quyên. Con mình làm sai mà còn gay gắt đuổi và nói người
ta như con gái mình làm đúng vậy? Rốt cuộc Liệu Tuyết Tình có gì tốt
chứ?
Lãng Nịnh Thu trong mắt tràn ngập hâm mộ và ghen tị với Lạc
Quyên, tại sao? Một người mẹ tuyệt vời, tốt đẹp như vậy lại thuộc về
Liệu Tuyết Tình? Đáng chết! Nhất định cô ta sẽ lấy hết!
Lạc Quyên hiện tại chính là cạn lời khi nhìn thấy đôi mắt đầy hận thù của Lãng Nịnh Thư.
Trong cốt truyện là nam nữ chính thành công soạt độ hảo cảm của nhau rồi còn
lấy được lòng của bà Liệu nữa. Hiện tại bị cú ngã vừa rồi của mình làm
cho quay cuồng luôn nha! Có lẽ nữ chính vì chuyện này nên mới đầy thù
hận nhìn mình?
Liệu bây giờ chữa cháy còn kịp không?
"Mẹ,
con gái đói." Lạc Quyên quyết định chuyển đề tài, bởi vì dù có giải
thích hay nói gì bà Liệu cũng sẽ cho là Lạc Quyên nói và giải thích như
thế là vì bảo vệ, bao che cho Tuần Nghiêm.
Nhưng mà phải công nhận là bà Liệu yêu thương LIệu Tuyết Tình thật! Đây là điều một kẻ mồ côi như Lạc Quyền thừa nhận.