(Khương Ái Ái : "Hello! Tôi mới chính là nữ phụ đặc biệt trong truyện
này. Hãy xem tôi đấu với con đẻ của tác giả như nào nhé! Lạc Quyên, hãy
chờ tôi đi!")
(E hèm.... ta đoán nào. thể nào cũng có người chèo thuyền Lạc và Ái sau khi đọc xong chương này)
...
Lạc Quyên thấy thế không khỏi bật cười, "Anh ngại hử? Nè, quay qua đây!" Cô giơ Tay kéo Tuần Vũ, Tuần Vũ như tượng được ghim sâu vào ghế, chẳng hề
dao động, dù kéo thế éo nào cũng không quay qua.
Lạc Quyên :
"..." Nụ hôn đầu đời dâng hiến lên mà giờ thành cưỡng gian là thế quái
nào? Không đúng, đừng nói anh ấy chưa hôn ai nhé? Cái bộ dạng ngượng
ngùng như vừa bị cướp zin... y như mấy tiểu bạch nam danh trai ngoan
hiền.
Tuần Vũ lúc sau quay qua, gương mặt bớt đỏ hơn, đôi mắt to
nhìn kẻ vừa cướp đi thứ quan trọng của anh một cách đề phòng, sợ mất
nữa.
Lạc Quyên : "..." Đậu... tiểu khuyết tật ta thật bối rối! Cần một nụ cười để tém tém lại bối rối.
Trạng thái im cmn lặng cứ thế diễn ra cho đến khi... "Vũ nhi, Tình nhi, hai
đứa đi theo mẹ." Giọng bà Liệu lọt vào tai hai người. Tuần Vũ đứng dậy
rồi quay đầu nhìn Lạc Quyên, Lạc Quyên lập tức giơ hai tay về phía anh
với vẻ mặt viết rõ chữ CHỒNG ƠI, BẾ! Đầy trìu mến.
Tuần Vũ :
"..." Tại sao cảm giác anh như biến thành thê nô vậy nhỉ? Xe lăn đâu?
Đập bàn! Lúc trước còn thấy xe lăn mà? Sao từ sáng nay anh chỉ thấy anh
bế cô đi lại? Bóc lột sức lực người ta? không vui tý nào!
Tuần Vũ lòng kêu gào bên ngoài thì rất chi là thoải mái vui vẻ cam tâm ôm Lạc Quyên.
Lạc Quyên từ lúc biết Tuần Vũ trông nhỏ con bằng mình nhưng sức lực đặc
biệt lớn liền mặt dày hơn chảo chống dính, mạ kim cương đòi Tuần Vũ bế
kiểu công chúa... rồi chính mình sai người hầu cất xe lăn bởi vì được
Tuần Vũ bế cô rất chi là phê.
...
Tuần Gia.
Trong
biệt thự, Tuần Nghiêm đi xuống thấy Khương Ái Ái đã rất lâu không hiện
hồn trước mặt anh một cái lù lù nhìn anh bằng ánh mắt nhớ nhung anh
trai.
"Anh Nghiêm! Ái Ái trở về bám anh và anh Vũ nè!" Giọng nói
chưa ngọt ngào đến phút cuối, Khương Ái Ái đã nghe thấy Tuần Nghiêm nói : "Tuần Vũ của em giờ đang ân ái bên vị hôn thê của anh." Lời này lọt vào tai của bà Liệu cùng ông Tuần đang vô cùng cung kính đón tiếp bà Liệu.
Bà Liệu mỉm cười, chậm rãi nói : "Hôm nay tôi tới là muốn bàn về việc hủy hôn với Nghiêm nhị thiếu gia và con gái của tôi."
Tuần Nghiêm cao giọng, "Bác! Con đã làm gì?" Dù biết sẽ hủy hôn, thế nhưng
sao có thể nhanh như thế? Anh tưởng mình vẫn còn may mắn khi còn danh là vị hôn phu của cô! Có quyền gặp cô... bây giờ cả danh cũng chẳng có?
Mọi thứ vốn dĩ anh là người nhận rất nhanh biến mất, tất cả tựa bộ phim
ngắn... anh tiêu hóa không nổi! Cô thay lòng đổi dạ... cũng không nên
tuyệt tình đến thế! Anh không tin! Nhất định là mẹ cô!
Ông Tuần nghiêm nghị,"Tuần Nghiêm! Người lớn nói chuyện không được xen vào!"
Khương Ái Ái : "..." Ả ta thành vô cmn hình à? Mà những lời vừa rồi là nói
Tuần Vũ của ả ta có người mới sao? Đá bàn! Đứa nào có gan lớn đến thế?
Đứa nào gan lớn trên xe lăn : "..." Cảm thấy nhột gan là sao nhỉ?
Tuần Vũ cùng Lạc Quyên đi vào sau. Tuần Vũ ngẩng đầu thấy ngay người từng
thương à nhầm, người từng ngày nhớ đêm mong quay về, xuất hiện trước mắt anh...
Vẫn váy công chúa, vẫn ngọt ngào, vẫn đáng yêu... Đôi mắt ấy nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Lạc Quyên : "..." Tiểu khuyết tật ta bị cắm sừng công khai rồi phải không? Ánh mắt yêu thương này không thể nhầm được!