Bà Liệu cướp míc, lườm mị cái, quay đầu mỉm cười : "Haizz...
cùng nhau gắn bó với các độc giả trong mười bảy chương truyện... bây giờ phải xa nhau dài hạn, chắc bà Liệu ta bị bệnh tim quá... thôi bà Liệu
ta sẽ cố gắng làm não bộ con tác giả tên mị có lại ý tưởng với hứng thú, để truyện có thể tiếp tục đến hồi kết. Sắp đến Noel rồi, bà Liệu ta
chúc các độc giả có một noel vui vẻ, biết đâu noel con tác giả lại có ý
tưởng cho ngoại truyện. bye bye!" Bà Liệu nói xong đưa míc cho Lãng Nịnh Thu.
Lãng Nịnh Thu nở nụ cười xinh đẹp nhất : "Mặc dù là nữ phụ
độc ác, nhưng tôi đây rất buồn vì phải chia tay với đống gạch đá chưa
ném của độc giả, buồn buồn, hi vọng chúng ta còn gặp lại!"
"Hu hu... mời Tuần Nghiêm..."
"Tôi cũng không muốn rời xa, kệ vậy, chỉ mong khi trở lại tôi sẽ là một
người tài giỏi hơn, chứ không ngu ngốc nữa. Bai bai độc giả!" Nói rồi
Tuần Nghiêm vẫy tay.
"Mời cặp đôi chính! Lạc Quyên, Tuần Vũ!"
Lạc Quyên : "Quyên buồn lắm, buồn sắp ngất rồi, rất rất mong muốn khi trở
lại các độc giả còn ở đó, haizz... nhưng lo sợ tác giả bí quá bỏ luôn
truyện... Quyên chỉ biết hi vọng thôi, nhưng các độc giả không cần chờ,
chỉ cần nhớ trong đầu thôi! Tiểu khuyến tật chào các độc giả! Hẹn gặp
lại vào một ngày nào đó." Lạc Quyên nói xong giơ tay lau nước mắt, lòng
cầu mong, độc giả đừng quên người ta a.
Tuần Vũ đau lòng, kéo Lạc Quyên vào, ôm lấy an ủi : "Không sao nè....em mà khóc là anh cũng khóc
đó, dù sao nếu truyện không viết nữa thì tác giả sẽ viết chương kết cuối truyện mà... thôi ngoan, anh thương nga~~"
Mọi người : "..." Bụng thức ăn cho chó... đậu má! Ngọt ngào sên sua quá!
Tuần Vũ vừa dỗ Lạc Quyên vừa quay đầu nói : "Hẹn gặp lại các độc giả thân mến!"
...
"Tác giả nếu không viết nữa thì sẽ viết chương cuối của kết truyện, một phát nhảy bật! Bye bye mọi người nha!"