Mặc dù chỉ là Thất giai của Long gia, nhưng
không ai dám xem thường, đây cũng không phải bởi vì gia tộc, mà là vì
sau lưng gia tộc có một vị thiên tài quật khởi.
Long Ngạo xuất hiện trong chuyện ở Lôi Vân thành mọi người đều biết.
Nhưng vị trí cụ thể của Long Ngạo tại Lôi Vân thành lại rất ít người biết rõ, trong đó Liễu Cơ thông qua nguyên nhân nào đó mà biết được, còn nói với Lưu Vân Tông Diệp Hạo.
Bên ngoài Lôi Vân thành.
"Long Mạc, Âu Dương Phi, chẳng lẽ Long gia và hoàng thất Tinh Vân thật sự muốn bảo vệ cho kẻ này?"
Mọi người nhìn thấy phía đối diện, sắc mặt của Diệp Hạo quả thực vô cùng
khó coi, vốn tưởng rằng tìm được đối phương có thể đem hắn chém giết,
nhưng kết quả lại là nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim(*), Long gia ngũ
giai và hoàng thất Tinh Vân lại muốn bảo vệ kẻ này.
Diệp Hạo có
thể xem nhẹ những người khác, nhưng Long gia ngũ giai và hoàng thất Tinh Vân thì đừng nói là hắn, kể cả tông chủ Lưu Vân Tông đến đây cũng không dám trêu chọc hai chỗ này.
Diệp Hạo mặc dù phẫn nộ nhưng cũng
cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và ngạc nhiên, dù sao đối phương chỉ là đệ tử
của một tiểu gia tộc, sao Long gia ngũ giai và hoàng thất Tinh Vân chịu
hao tổn nhiều như vậy? Rõ ràng ra mặt thay cho một con sâu cái kiến.
Cơ hội ngàn năm có một, một khi bỏ lỡ lần này thì không cách nào chém giết đối phương nữa, trong nội tâm Diệp Hạo biết rất rõ, sau này mình nếu
muốn thay cháu trai báo thù, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Diệp Hạo cũng biết rõ, đối với sự tiến bộ của Long Ngạo mình có chút trở tay không kịp. Dựa vào thiên phú và tiềm lực như vậy thì tin chắc là không
cần mất nhiều thời gian, đối phương có thể phát triển mạnh bằng mình.
Đến lúc đó, đối với chuyện đánh bại tên điên Long Ngạo này, thật đúng là phải trảm thảo trừ căn xuân phong xuy hựu sinh(*).
Lần này người Long gia ngũ giai phái ra chính là một vị diễn hóa cao thủ mà hoàng
thất Tinh Vân hết lòng khen ngợi, đó chính là Thái Tử của vương quốc
Tinh Vân, từ địa vị của hai người này có thể nghĩ Long Ngạo trong mắt
Long gia ngũ giai và hoàng thất Tinh Vân có địa vị cao cỡ nào.
Cũng chính bởi vì như thế, Diệp Hạo mới có chút trở tay không kịp.
Âu Dương Phi cười lạnh một tiếng, Lưu Vân Tông tuy cường đại, nhưng còn
không được hoàng thất Tinh Vân để vào mắt, nếu có thể lôi kéo thành công một thiên tài siêu cấp, tương lai võ giả tuyệt đỉnh, thì đắc tội Lưu
Vân Tông hình như cũng không phải một chuyện làm ăn quá lỗ.
"Diệp Hạo, Long Ngạo và Diệp Cô Thành chiến đấu chính là chiến một trận công
bình, chết sống có số, phú quý tại thiên, không trách người khác được."
Diệp Hạo làm sao không hiểu ý của Long Mạc, dù sao võ giả tầm đó chiến đấu
sinh tử một trận, chết sống có số, phú quý tại thiên, nhưng đứa cháu
trai thương yêu nhất bị chém giết, hắn thật sự nuốt không trôi cơn tức
này.
Chẳng lẽ mối thù của cháu trai cứ như vậy buông bỏ?
"Long Mạc, chẳng lẽ Long gia thật sự muốn đối địch với Lưu Vân Tông ta?"
"Đợi một chút, không phải Lưu Vân Tông mà là ngươi. Trước kia chúng ta đã
cùng Lưu Vân Tông trao đổi qua, tông môn ngươi cũng đã đồng ý là sẽ
không tham dự việc này, nếu ngươi đã cố ý báo thù, vậy chúng ta giúp
Long Ngạo thì có gì không được chứ?"
Ý tứ của đối phương đã rất rõ ràng, Diệp Hạo không phải người ngu, đương nhiên có thể nghe hiểu ra được.
Nếu nói tông môn không có chút oán hận nào thì không đúng. Nhưng Diệp Hạo
biết rõ, Lưu Vân Tông không thể nào vì mình mà đi đắc tội với hoàng thất Tinh Vân và Long gia, trừ phi tu vi của mình có thể đột phá đạt tới
cảnh giới dung hợp.
Nhưng muốn đột phá cảnh giới dung hợp thì đâu có dễ như vậy.
Âu Dương Phi, Thái Tử hoàng thất Tinh Vân cũng là một thiên tài tu luyện, tuổi còn trẻ cũng đã đạt tới Nhất Tuyến Thiên.
"Diệp Hạo, nếu như ta là ngươi ta sẽ ngoan ngoãn rời đi, ngươi thực sự cho
mình là gì vậy? Ta có thể nói thật cho ngươi biết, cho dù ngươi đã đạt
tới cảnh giới diễn biến, thì tại vương quốc Tinh Vân của chúng ta xem ra ngươi đến chó má cũng không bằng, hi vọng ngươi hiểu rõ chuyện này.”
Cường đại.
Bên ngoài Âu Dương Phi thể hiện ra sự cường đại, cũng không phải vì thực
lực của chính mình, mà là vì thế lực sau lưng, dù sao diễn biến từ đầu
đến cuối chuyện này căn bản chính là hai thái cực tồn tại, nhưng Tinh
Vân vương quốc thật giống như một tòa núi lớn, sừng sững ở đó.
"Âu Dương Phi, ngươi..."
Khoát khoát tay, căn bản không để cho Diệp Hạo có cơ hội nói tiếp, Âu Dương Phi cười lạnh nói:"Diệp Hạo, nếu không phải nể mặt mũi của Lưu Vân Tông, chúng ta căn bản sẽ
không để ngươi nói đến nửa câu nhảm nhí, nhớ lấy lời này, cút ngay cho
ta."
Lần này Âu Dương Phi đến đây mang theo đủ hai vị cao thủ
diễn hóa, nếu như cộng thêm Long Mạc, tổng cộng là ba vị cao thủ diễn
hóa, lấy một địch ba, thử hỏi Diệp Hạo làm sao địch lại chứ.
Nhưng thực sự cứ như vậy mà buông bỏ sao?
Nếu cứ như vậy mà buông bỏ, Diệp Hạo thật sự có chút không cam lòng, cực
kỳ không cam lòng, nhưng không cam lòng thì làm được gì? Dù sao đối
phương có Tinh Vân hoàng thất và Long gia ngũ giai làm chỗ dựa, đừng nói là hắn, kể cả có Lưu Vân Tông sau lưng cũng không dám trêu chọc vào.
"Diệp Hạo, chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn tiếp tục?"
Long Mạc, còn có hai người hoàng thất Tinh Vân đều nhảy lên cao, khí thế
mạnh mẽ, đan lẫn vào nhau hung hăng hướng phía đối phương mà áp chế, phô thiên cái địa, không có chút nể mặt nào.
"Các ngươi..."
Không dám có chút chủ quan, Diệp Hạo vội vàng phóng ra, nhưng lấy một địch
ba, Diệp Hạo làm sao có thể ngăn cản được tam đại cao thủ diễn hóa.
Từng bước ép sát.
Ba vị cao thủ diễn hóa liên thủ xuất ra chiêu thức, phô thiên cái địa,
hung hăng áp chế, bọn họ căn bản không xem trọng đối phương, trưởng lão
Lưu Vân Tông có thể như thế nào chứ?
"Đủ rồi!"
Âu Dương
Phi không muốn làm lớn việc này nên lên tiếng ngăn cản ba người, tuy
hoàng thất Tinh Vân không sợ Lưu Vân Tông, nhưng phàm là chuyện gì cũng
không thể làm quá phận, một khi giết Diệp Hạo, chỗ Lưu Vân Tông cũng
không biết phải ăn nói sao.
Ba lực áp chế dần ngừng lại, Diệp Hạo cũng thở phào một hơi.
"Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại."
Cuối cùng Diệp Hạo vẫn lựa chọn buông bỏ, mặc kệ sau này có thể báo thù hay
không, nhưng hắn vẫn hiểu rõ một đạo lý, đó chính là hảo hán không nên
chịu thiệt thòi trước mắt. Một khi đối phương thực giết mình, đến
lúc đó Lưu Vân Tông không ra mặt, chính mình không thể báo thù, ngược
lại tính mạng cũng không còn.
“Đợi một chút."
Long Ngạo
nãy giờ chưa từng mở miệng, đột nhiên nói ra, tất cả mọi người có chút
tò mò, không biết Long Ngạo rốt cuộc muốn như thế nào, dù sao Diệp Hạo
đã chuẩn bị rời đi, chẳng lẽ Long Ngạo muốn phản kích?
Nghe được lời nói của Long Ngạo, sắc mặt Diệp Hạo lập tức đại biến, quay đầu lại
lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào đối phương, thanh âm giống như địa ngục,
lạnh như băng nói:
"Long Ngạo, ngươi đừng khinh người quá đáng,
đừng tưởng rằng có Long gia ngũ giai và hoàng thất Tinh Vân làm chỗ dựa
thì có thể tự tiện khi nhục ta."
Căn bản không nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Diệp Hạo, giọng Long Ngạo cực kỳ bình thản nói ra:
"Một năm, một năm sau ta sẽ đích thân đến trước Lưu Vân Tông khiêu chiến
ngươi, đến lúc đó, trước mặt tất cả mọi người ở đây ta sẽ đánh bại
ngươi."
Một năm?
"Ha ha ha, tốt, một năm sau ta ở Lưu Vân Tông chờ ngươi"
Trên mặt Diệp Hạo tràn ngập khinh bỉ nhưng cũng có phần vui vẻ. Dù sao một năm sau hắn cũng có thể báo thù cho cháu trai mình.
***
(*) Trình Giảo Kim: Một tướng thời Đường, đồng thời cũng là một kẻ chuyên
phá bĩnh chuyện người khác. Nên nói đến Trình Giảo Kim là ý nói đến
chuyện mình bị phá bĩnh.
(*) Trảm thảo trừ căn xuân phong xuy hựu sinh: Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không khi có gió xuân về thì cỏ sẽ lại sinh sôi.