Long Ngạo có thể cảm nhận được rõ ràng một chưởng đối phương đánh ra quyết liệt đến cỡ nào.
Huyết Ẩm Cuồng Đao Trong tay cũng lập tức vung vẩy, từng đạo đao mang không
ngừng chém ra, nhưng bất kể ra bao nhiêu đều bị đối phương dùng chưởng
kình đập nát.
"Vũ kỹ Bài Vân Chưởng Tiên Thiên của Long gia quả nhiên lợi hại."
"Nếu không có gì chuyện ngoài ý muốn, Long Ngọc Lang đã luyện Bài Vân Chưởng đến mức tận cùng, một chưởng bao hàm trăm loại biến hóa, quỷ thần khó
lường."
Vũ kỹ Bài Vân Chưởng Tiên Thiên.
Quả nhiên là như
vậy, kỳ thật Long Ngạo đã đoán trước được, giờ khắc này Long Ngọc Lang
sử xuất vũ kỹ chính là vũ kỹ Tiên Thiên. Có thể biết rằng, vũ kỹ Tiên
Thiên và vũ kỹ Hậu Thiên không giống nhau, vũ kỹ Tiên Thiên là sở trường cố định của võ giả Tiên Thiên, nếu kết hợp cả nội kình thì thực lực có thể tăng vọt.
Một chỉ, hai chỉ, ba chỉ Thiên Huyền Chỉ liên tục điểm ra, chỉ lực cường đại khủng bố hung hăng chạm vào Bài Vân Chưởng
của Long Ngọc Lang. Thiên Huyền chỉ và Bài Vân Chưởng đều là vũ kỹ Tiên
Thiên, nhưng Long Ngọc Lang vốn là võ giả Tiên Thiên, nên sử xuất vũ kỹ
Tiên Thiên rất có uy lực hướng về phía Long Ngạo mà không có chút nào lo lắng.
Long Ngạo sử xuất Thiên Huyền Chỉ căn bản không cách nào
ngăn cản được Bài Vân Chưởng của Long Ngọc Lang. Một luồng linh lực
xuyên thấu qua bàn tay, lập tức truyền vào trong cơ thể Long Ngạo, giống như bài sơn đảo hải(*), một lớp sóng đón lấy một lớp sóng.
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi phun ra, cùng với đó thân thể Long Ngạo cũng bị một chưởng đập bay.
"Long đại ca, thay ta giết hắn đi."
Nghe được lời của Liễu Cơ, trên mặt mỗi người trong Long gia Xích Hỏa trấn
đều tràn ngập phẫn nộ, tuy nhiên không người nào dám ra mặt chống đối,
dù sao người ta cũng có thân phận phủ thành chủ, Tứ đại Cự Đầu đứng đầu
Lôi Vân thành, thử hỏi Lôi Vân thành có ai dám trêu chọc phủ thành chủ?
"Ngươi chính là Liễu Cơ?"
Bỗng nhiên nhìn thấy một nữ nhân béo xuất hiện ở trước mặt mình, trên mặt Liễu Cơ tràn ngập chán ghét, hỏi ngược lại:
"Đúng vậy thì sao?"
“Bốp!”
Liễu Cơ chưa nói dứt lời đã bị một bạt tai vào mặt, hét lên một tiếng thảm thiết, át cả tiếng tát.
Nữ nhân béo vừa xuất hiện không phải ai khác, chính là vị hôn thê của Long Ngạo - Vương Vũ Âm, mặc kệ đối phương có phải là đại tiểu thư phủ thành chủ hay không, liền đi thẳng lên tát liên hồi vào mặt Liễu Cơ.
"Thật ác độc."
Nhìn thấy thiếu nữ béo không ngừng tát, tất cả mọi người đều há hốc mồm,
thật không ngờ ở trong Lôi Vân thành còn có người dám trêu chọc phủ
thành chủ. Mộc Lâm đứng gần đó cũng sợ hãi kêu to một tiếng, lập tức kéo Vương Vũ Âm rời đi, nàng quá hiểu tính cách con dâu tương lai của mình, vì Ngạo nhi, nói không chừng sẽ tát chết Liễu Cơ.
"Con tiện nhân này, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ báo thù, nhất định ta sẽ báo thù."
Trò khôi hài này không tiếp tục được bao lâu, dù sao quan trọng cũng không phải hai người họ, mà là Long Ngọc Lang và Long Ngạo.
Vũ kỹ Bài Vân Chưởng Tiên Thiên, một chưởng đón lấy một chưởng, một chưởng mạnh hơn một chưởng, chưởng ảnh đầy trời, giống như một mạng nhện
chưởng, vài giây đồng hồ ngắn ngủi mà Long Ngạo đã bị đập không dưới ba
mươi chưởng.
Máu tươi trong miệng Long Ngạo chảy không ngừng,
nhưng hắn lại không có bất kỳ phản kích nào, võ giả Hậu Thiên và võ giả
Tiên Thiên tầm đó chênh lệch thật sự quá lớn, chỉ cần là võ giả Tiên
Thiên có linh lực thì võ giả Hậu Thiên không thể nào đủ sức chống lại.
"Phế vật, ta cho ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết."
"Nằm mơ đi."
Cố nén đau đớn trong cơ thể truyền đến, Long Ngạo nắm chặt Huyết Ẩm Cuồng Đao vung vẩy, cắn răng kiên trì chịu đựng.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quỳ hay là không quỳ?"
"Con mẹ nhà ngươi!"
Long Ngạo cắn chặt răng, hung hăng trở tay bổ ra một đao, cuối cùng vẫn kiên quyết đứng đấy, tuy lúc này hắn trông giống như một huyết nhân(*), cả
người giống như bị máu tươi nhuộm qua.
Mặc kệ bị đập bao nhiêu
chưởng, Long Ngạo vẫn đứng vững không quỳ xuống, cả người là máu. Nhìn
mặt mũi thiếu niên tràn đầy quật cường, tất cả mọi người có chút động
dung, thậm chí bắt đầu cảm thấy tiếc hận thay cho hắn, thậm chí còn tỏ
ra kính nể hắn.
"Ngạo nhi, buông bỏ đi."
Nhìn cả người
Long Ngạo đều là máu, nhưng lại nhất quyết không buông bỏ, Long Nghị
hình như có chút sợ hãi. Nhưng hai người chính là công bằng đánh một
trận, hắn không thể tham dự vào.
Long Ngạo nghe cha nói vẫn lắc đầu, giọng lạnh lùng nói:
"Võ giả thà rằng đứng đấy chết, tuyệt không quỳ xuống sống tạm."
Võ giả thà rằng đứng đấy chết, tuyệt không quỳ xuống sống tạm.
Nghe được câu đó, không biết là ai trong đám người hô một câu “tốt”, bốn
phía lập tức truyền đến hàng loạt tiếng vỗ tay, âm thanh ủng hộ liên
tiếp. Phải quật cường, không buông bỏ, thà chết chứ không chịu khuất
phục, thà rằng đứng đấy chết, tuyệt không quỳ xuống sống tạm.
"Tốt một câu thà rằng đứng đấy chết, tuyệt không quỳ xuống sống tạm, Long
Ngạo, đây là ngươi tự mình muốn chết, đừng trách người khác."
Trong người Long Ngạo lúc này dường như phát sinh sự thay đổi. Trong chiến
đấu với Long Ngọc Lang, hắn từng bước bị ép sát. Trước đó hắn đã dùng ba viên Tụ Linh đan, trong người rất nhanh dung hợp, lại thêm có Long Phúc tương trợ, lúc này Long Ngạo như bắt đầu đột phá đến điểm tới hạn. Thì
ra đây chính là cái gọi là bình cảnh.(*)
Xung quanh thân thể
Long Ngạo bắt đầu xuất hiện một cỗ không khí hấp lực cực kỳ cường đại,
bắt đầu hấp thu lấy bốn phía thiên địa linh khí. Đối với người đang vây
xem, đây chính là cái gọi là chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo
chạy.
"Hắn đang hấp thu thiên địa linh khí."
Không biết
là ai kinh hô một tiếng, trên mặt tất cả mọi người đều toát ra vẻ khiếp
sợ, như không thể tin được thiếu niên trước mặt lại có thể làm như vậy,
nhất là Long Ngọc Lang, vẻ mặt càng lúc càng khó tin.
Đối phương đang hấp thu thiên địa linh khí, có phải tên thiếu niên này đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên?
Đột phá trong chiến đấu?
Đối với sự thật này, Long Ngọc Lang đương nhiên không thể chấp nhận, mà đám người xem xung quanh sớm đã náo loạn, hưng phấn và kinh hỉ vỗ tay cổ
vũ, tựa hồ cũng đang cầu nguyện cho thiếu niên có thể thuận lợi đột phá
cảnh giới Tiên Thiên.
"Không thể nào, điều đó không thể nào, phế vật sao có thể làm được như thế."
Sắc mặt Long Ngọc Lang lập tức lạnh lẽo, hắn thừa dịp bệnh nên có mệnh,
muốn ra tay ngay. Kẻ này rõ ràng có thể đột phá trong chiến đấu, bản
thân Long Ngọc Lang đã biết rõ người này có thiên phú và tiềm lực như
thế nào, nếu giữ lại tính mạng của hắn, không thể nghi ngờ gì nữa chính
là nuôi hổ gây họa, vì không muốn ngày sau mình tìm phiền toái, nhất
định phải trảm thảo trừ căn.(*)
"Ngươi đã không muốn quỳ xuống, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi đứng đấy chết."
"Long Ngọc Lang, rốt cuộc ngươi còn có xấu hổ hay không, lại muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để ra tay."
Đúng vào lúc này Vương Vũ Âm đứng bên ngoài Đan minh quát lên. Nhìn thấy
Long Ngọc Lang muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để truy sát, Vũ
Âm lập tức lao tới hộ sau lưng Long Ngạo, căn bản không xem Long Ngọc
Lang là một vị võ giả Tiên Thiên.
"Tốt lắm."
"Nữ hán tử(*), chúng ta nể phục ngươi."
"Hừ, Long Ngạo là phế vật, ngươi cũng là phế vật, chớ có trách ta không có
nhắc nhở ngươi, chúng ta bây giờ chính là chiến một trận công bằng, nếu
ngươi cố tình tiến đến, ta đây chỉ có nước cùng ngươi đánh nhau."
Trong mắt Long Ngọc Lang nổi lên sát khí vô tận, nhất là nhìn thấy Long Ngạo
đang hấp thu thiên địa linh khí thì sát khí càng tăng lên.
Lúc
này Long Ngạo vẫn không cử động, Vương Vũ Âm hình như muốn nói tiếp điều gì bỗng nhiên tay phải Long Ngạo vỗ vỗ lên vai nàng, giọng kiên định
nói ra: