Nhìn Tiểu Cường hấp thu Vô tận huyết hải đồ trong nửa canh giờ, dường như Long Ngạo cũng có chút kinh ngạc.
Quả nhiên, Long Cường vốn là trong hình dạng một con rắn nhỏ, mà giờ khắc
này vẩy rồng bắt đầu mọc ra dày và đen hơn, giống như hỏa long mà Long
Minh có được trước đây.
Quả nhiên.
Tiểu Cường thật sự
biến thành Thần Long, chỉ là trước khi lột xác thì giống như một con rắn nhỏ bình thường, thế nhưng hiện tại thì thế nào? Con rắn nhỏ đã lột xác thành tiểu Long, Long Ngạo thực sự rất chờ mong, rốt cuộc Tiểu Cường
sau khi biến đổi sẽ cường đại đến dường nào.
"Tiểu tử thối, rốt cuộc vật nhỏ này của ngươi có lai lịch gì?"
Đối với ý tứ trong lời nói của Ngạo Tuyết, Long Ngạo làm sao không biết,
đừng nói là nàng, kể cả chính hắn cũng không biết lai lịch của tên tiểu
tử kia, nhưng Long Ngạo có thể khẳng định một chút rằng tên tiểu tử mà
mình lấy được này lai lịch rất không đơn giản.
Còn không chờ Long Ngạo nói, Long Cường lột xác xong bỗng nhiên phát ra một tiếng rồng kêu vang vọng thạch thất, ngay sau đó thân thể nó tản ra một luồng hơi thở
cường đại, trực tiếp bao phủ toàn bộ thạch thất.
"Sức mạnh thật kinh khủng."
Long Ngạo cũng cảm nhận được hơi thở mà Long Cường đang tản ra rốt cuộc cường hãn đến cỡ nào.
Trước đó Long Phúc cũng đã nói, thể chất Long Cường và thể chất của mình
dường như giống nhau như đúc, đều là hoang vu thể chất, loại thể chất
này rất cường đại, nhưng lại cần một luồng năng lượng vô cùng khổng lồ,
nếu dựa vào việc tu luyện bình thường, hoang vu thể chất chắc chắn là đệ nhất, chính hắn lúc ban đầu là một ví dụ sống.
Nhưng Long Ngạo
lại rất rõ ràng, báu vật của Quỷ Vương Tông, sức mạnh chứa đựng trong Vô tận huyết hải đồ khẳng định là không thể coi thường, nếu không thì Long Cường không thể nào chỉ hấp thu nửa canh giờ đã lột xác thành bộ dáng
như vậy.
Không biết vì sao Long Ngạo có loại cảm giác, đó chính
là giờ khắc này dường như sức mạnh tên tiểu tử kia đã vượt qua bản thân
mình.
Lại lần nữa phát ra một âm thanh lảnh lót, thân thể tiểu tử kia càng lúc càng lớn, ba lần lột xác, từ hình dạng con rắn nhỏ lúc
trước đã lột xác thành một tiểu Cự Long dài hơn hai thước, cả người đen
nhánh, có vài điểm sáng nhỏ.
Long Cường so với Cự Long thông
thường chênh lệch không bao nhiêu, duy chỉ có một chút không giống, đó
chính là trên trán của Long Cường có một cái sừng, trông quái dị đến cực điểm.
Cùng lúc đó tiếng Long ngâm vang lên, Long Cường lại quay về trong lòng ngực của Long Ngạo, nhưng thân thể Long Cường bây giờ quá lớn, dài đến hai thước, không thể nào tiếp tục nghỉ ngơi ở trong lòng
Long Ngạo.
Nhưng khiến Long Ngạo cảm thấy khiếp sợ không gì sánh
được, đó là Long Cường mặc dù đã biến thành Cự Long dài hai thước, nhưng thân thể đột nhiên thu nhỏ lại, trong nháy đã trở lại hình dáng như
trước, lớn nhỏ đều độc nhất vô nhị.
Đem Long Cường đặt vào trong ngực, Long Ngạo nhìn lên phía trên thạch bích nơi treo Vô Tận Huyết hải đồ.
Hoàn toàn không cần tới xem, Long Ngạo đã biết giờ khắc này bức Vô tận huyết hải đồ đã biến thành phế đồ, không còn là binh khí thông thiên siêu cấp như lúc trước nữa.
"Ngạo Tuyết,thật ngại”
Long Ngạo có
chút hổ thẹn, mặc kệ nói như thế nào, Vô tận huyết hải đồ vốn dĩ là bảo
vật của Quỷ Vương Tông, bây giờ lại bị Long Cường hấp thu không còn một
mảnh.
"Hừ, lớn như vậy, nhỏ cũng như vậy."(*)
Bất đắc dĩ
nhún nhún vai, sự tình đã đến mức này, Long Ngạo cũng không tiếp tục ở
đây tranh chấp, bởi vì hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nghĩ ra
biện pháp rời khỏi nơi này.
Còn không chờ Long Ngạo nói, Ngạo Tuyết đã hỏi:
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Đương nhiên là tìm cửa ra."
"Ngươi tìm đi, ta đi nghỉ ngơi."
Nhìn Ngạo Tuyết đặt mông ngồi ở trên giường, khoanh chân bắt đầu nghỉ ngơi,
Long Ngạo buồn bực, không có cách nào, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ xoay
người tìm kiếm cửa ra.
Long Ngạo không mù quáng tìm kiếm cửa ra mà đi thẳng tới trước bức Vô tận huyết hải đồ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm.
"Vô tận huyết hải đồ đã bị hỏng, nhìn nữa cũng vô ích."
Không quan tâm NgạoTuyết, Long Ngạo vươn tay lấy Vô tận huyết hải đồ đã vô
dụng xuống, quả nhiên ở sau bản đồ xuất hiện một tiểu hắc đạo không lớn
không nhỏ.
"Ngạo Tuyết, bây giờ đi thôi."
Ngạo Tuyết đã mở hai mắt ra, căn bản không cho Long Ngạo cơ hội, một bước lớn đã nhảy ra ngoài, đi tới trước hắc đạo.
Không chút suy nghĩ, nàng trực tiếp chui vào.
Nhìn chiếc mông biến mất, Long Ngạo cười cười, Ngạo Tuyết nhìn có vẻ ngang bướng nhưng kì thực lại là một cô gái rất đáng yêu.
Hai người một trước một sau tiến vào thông đạo tối tăm, dựa thật sát vào
vách tường, từng bước từng bước tiến về phía trước, thông đạo tối tăm
đưa tay không thấy được năm ngón, không thấy đầu cuối đâu, nhìn thoáng
qua thật là có chút quỷ dị kinh khủng.
"Hừ, tiểu tử thối, ngươi
rốt cuộc có phải là nam nhân hay không, để một nữ hài tử như ta đi phía
trước, ngươi lại đi ở phía sau, bản tiểu thư khinh bỉ ngươi."
Đáng hết sức chăm chú, cẩn thận đi từng bước một, Long Ngạo nghe được Ngạo
Tuyết oán giận, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã một cái, hắn có chút sững
sờ nhìn Ngạo Tuyết gần kề, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết
nên nói cái gì.
Mình rốt cuộc trêu ai ghẹo ai?
Quay đầu nhìn thoáng qua, “phốc” một tiếng, Ngạo Tuyết bỗng nhiên bật cười, vừa cười vừa nói:
"Tiểu tử thối, ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay không được truyền đi, bằng không ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Không dám."
Trong giây lát, hắc đạo xuất hiện một tia sáng, hai người nhất thời mừng rỡ,
tăng tốc bước lên, chỉ trong chốc lát đã thuận lợi rời khỏi hắc đạo,
xuất hiện ở trong rừng rậm.
Rừng rậm Lôi Đình.
Long Ngạo
hoàn toàn có thể xác định hai người mình đã thuận lợi rời khỏi sơn động, nhưng khi hai người quay đầu nhìn về phía hắc đạo, lại phát hiện hắc
đạo lúc nãy chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Thật thần kỳ, Long Ngạo cười một tiếng, nói rằng:
“Thời hạn của Lôi Đình chiến còn khoảng năm ngày, ta chuẩn bị tiếp tục tham chiến, còn ngươi?”
Lôi Đình chiến tổng cộng sẽ kéo dài mười ngày, Long Ngạo tính toán thời
gian một chút, phát hiện hai người ở sơn động ước chừng đã hơn bốn ngày, Lôi Đình chiến đã qua phân nửa thời gian, cho nên năm ngày kế tiếp,
Long Ngạo chuẩn bị cướp đoạt hồn lệnh, bất kể như thế nào hắn đều phải
đoạt được hạng ba của Lôi Đình chiến.
"Ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì quản ta? Ngươi thật có ý tứ, tiểu tử thối, bây giờ ta nói một lần nữa cho ngươi biết, chuyện lần này không cho
ngươi nói cho bất cứ kẻ nào, bằng không ta sẽ giết ngươi."
"Tiểu tử thối!"
Trước khi đi Ngạo Tuyết còn không quên mắng một câu tiểu tử thối, làm Long
Ngạo ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ, không biết Ngạo Tuyết rốt cuộc làm
sao, dường như mỗi lúc một khác, rốt cuộc lúc nào mới là bộ mặt thật của Ngạo Tuyết.
"Lòng của nữ nhân thật như kim dưới đáy biển."
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Long Ngạo cũng không đuổi theo Ngạo Tuyết,
bởi vì hắn biết, hắn hiện tại còn chưa có tư cách đàm luận nhi nữ tình
trường, việc đầu tiên cần phải làm là thể hiện khả năng ở Lôi Đình
chiến, tranh thủ thu được càng nhiều hồn lệnh, dựa theo ý tứ của Lưu
Phong và Hách Siêu, chỉ cần mình có thể ở Lôi Đình chiến thu được danh
hiệu, đến lúc đó cho dù là hoàng thất Lôi Đình cũng sẽ không đối phó
hắn, quan trọng hơn là sẽ không đối phó Long gia phía sau.
***
(*) Lớn cũng vậy, nhỏ cũng như vậy: Ý Ngạo Tuyết trách móc “thầy trò” Long Ngạo.