Trong thôn sau khi
nghe nói có ba đứa nhỏ lên thị trấn học thi được điểm tối đa, những nhà
cho con sang thôn Triệu Gia học lập tức chộn rộn cả lên.
Lúc
trước chỉ có nhóm Quan Viễn, Triệu Thanh Cốc, Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc lên thị trấn học, còn các nhà khác đều cho con cháu sang trường bên thôn Triệu Gia học chủ yếu là do trên thị trấn học phí quá mắc, gấp đôi trường bên thôn Triệu Gia.
Quan Quốc trông coi cửa hàng bán
thịt kho cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, hai người thấy Quan Quốc cần
cù thật thà nên đã tăng tiền lương thành ba mươi tệ một tháng. Về phần
Lý Anh không chỉ lo việc đồng áng chu đáo còn nuôi hai con heo thật mập. Nhờ đó nhà Quan Quốc từ từ trở nên khá giả, đứng trong tốp đầu ở thôn
Quan Gia. Quan Thụ Lâm thì có lẽ vì tay nghề tốt, ngày càng nhận được
nhiều đơn đặt hàng. Bởi vậy hai nhà này mới có dư tiền cho con lên thị
trấn học.
Nay mấy nhà trong thôn Quan Gia biết nhóm Quan Viễn thi được điểm cao, đều nghĩ là nhờ trường trên thị trấn dạy giỏi, bởi vậy
một số nhà ngầm quyết định, học kỳ sau dù khổ cách mấy cũng phải cho con lên thị trấn học.
Lý Nguyệt Chi nghe tin Quan Viễn và Triệu
Thanh Cốc có thành tích tốt, ganh tỵ không chịu nổi, làm ầm ĩ với Quan
Mãn Khố, bắt phải cho Quan Thái Minh lên thị trấn học.
Tất nhiên
Quan Mãn Khố cũng phản đối việc cho con đi học, nhưng quan trọng là
không có tiền. Hiện giờ tiền trong nhà đều do Quan Hà giữ.
Quan Mãn Khố nghe Lý Nguyệt Chi giật dây, đi tìm Quan Hà nói muốn cho Quan Thái Minh lên thị trấn học.
Quan Hà ngồi trên giường gạch nghe Quan Mãn Khố nói xong, trầm mặc hồi lâu.
Thật ra Quan Hà cũng muốn cho cháu mình đi học để sau này có tương lai,
đặc biệt khi thấy cuộc sống của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngày càng
tốt lên, suy nghĩ đó càng trở nên bức thiết. Nhưng đi học quá tốn kém!
“Mãn Khố à, cha cũng muốn cho mấy đứa nhỏ lên thị trấn học, nhưng mày cũng
biết rồi đó, nhà chúng ta chẳng có bao nhiêu tiền, trên thị trấn học phí lại quá mắc. Thôi thì cho qua bên trường thôn Triệu Gia học đi! Học ở
đâu chẳng là học!”
Quan Mãn Khố phản bác, “Cha, sao mà giống
được! Hai thằng nhóc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lên thị trấn học thi
được điểm tối đa luôn kìa, cứ cái đà này không chừng tụi nó thi đậu đại
học rồi làm cán bộ luôn ấy chứ! Cha, ráng lúc nay đi! Hiện giờ nhà mình
toàn là nông dân, nhưng sau này bọn nhỏ sẽ là ‘người nhà nước’!” Không
thể không nói Quan Mãn Khố đã gãi đúng chỗ ngứa của Quan Hà. Quan Hà
nghe xong có vẻ hơi dao động.
Quan Mãn Khố thấy có cơ hội, vội
bồi thêm, “Nếu cháu nội của cha thật sự có thể thi lên đại học, chẳng
phải cha mẹ cũng được thơm lây sao?”
“Được rồi, đi hết! Đứa nào tới tuổi đi học đều cho lên thị trấn học hết!”
Quan Mãn Khố nghe vậy lại không vui, nếu cho đi học hết, lúc ra riêng, nhà chẳng còn được mấy đồng mà chia.
Quan Hà lườm Quan Mãn Khố một, “Đừng cho là tao không biết mày đang nghĩ gì! Nếu chỉ cho con mày đi, Mãn Thương, Mãn Phòng chắc chắn sẽ có ý kiến,
không cho con tụi nó đi, nhất định tụi nó sẽ làm ầm lên. Hơn nữa, tao
thấy mấy đứa nhà Mãn Phòng trông còn thông minh hơn mấy đứa nhà mày
nhiều!”
Quan Mãn Khố như nghẹn một búng máu ngay cổ họng, nếu
người khác dám nói như vậy, chắc chắn Quan Mãn Khố đã sớm xắn tay áo lên đánh cho một trận, nhưng là cha mình, Quan Mãn Khố đành phải thôi, lại
nghĩ rốt cuộc nhà mình có nhiều con nhất, cũng không tính là thiệt.
Qua học kỳ hai, Quan Viễn phát hiện có thêm mấy đứa nhỏ nhà họ Quan và vài
gương mặt quen thuộc trong thôn Quan Gia lên thị trấn học, thầm cảm
thán, tâm tình mong con thành đạt của bậc làm cha làm mẹ đúng là thời
nào cũng như thời nào.
Hiện thịt kho Viễn Cốc đã nổi tiếng khắp
huyện Vân Sơn. Quan Viễn căn cứ kinh nghiệm đời sau, biết không chỉ thịt kho, bán thịt khô để làm quà biếu cũng rất có lời, cho nên đẩy mạnh bán thêm thịt khô. Dù là người trong huyện Vân Sơn hay các huyện lân cận
một khi muốn thịt khô làm quà, nghĩ tới đầu tiên chính là thịt khô Viễn
Cốc.
Tuy nhu cầu thị trường ngày càng cao, nhưng Quan Viễn và
Triệu Thanh Cốc đều không định tăng sản lượng, hàng ngày chỉ bán cố định một trăm cân, hết thì thôi. Cho nên mỗi ngày cửa hàng vừa mở cửa đã
thấy rất nhiều khách xếp hàng chờ từ sớm.
Quan Quốc không chỉ một lần nói với Triệu Thanh Cốc nên làm nhiều một chút, nhưng Triệu Thanh Cốc vẫn không đồng ý.
Ngày nào cũng chưa tới trưa đã bán hết, Quan Quốc đành phải nói với những
người còn đang xếp hàng chờ, “Đã bán hết rồi, mọi người chịu khó ngày
mai quay lại đi.” Khách hàng nghe riết thành quen, chỉ oán trách mấy câu rồi giải tán. Quan Quốc nhìn hàng người tản ra cảm giác như tiền đang
vỗ cánh bay đi, lòng đau như dao cắt.
Hôm nay Quan Quốc đẩy thịt tươi về nhà cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, thấy Triệu Thanh Cốc đang xem Quan Viễn vẽ tranh.
“Tiểu Viễn giỏi quá! Rõ ràng chỉ vài nét bút đơn giản, nhưng vừa nhìn vào đã biết ngay là hai anh em mình!”
Quan Viễn đắc ý cười ha ha, “Em mà!”
Triệu Thanh Cốc xoa đầu Quan Viễn với vẻ mặt cưng chiều.
Quan Quốc không quấy nhiễu hai người, đẩy thẳng xe thịt ra nhà sau, thuần thục rửa sạch.
Rửa sạch hai trăm cân thịt rất tốn thời gian, lúc Quan Quốc rửa hết, Triệu
Thanh Cốc đã nấu xong cơm chiều. Hai người giữ Quan Quốc ở lại ăn cơm. Quan Quốc cũng không khách sáo, nhìn bàn cơm
hương, vị đều đủ, giơ ngón cái lên nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc,
chú thật sự phục con rồi! Vừa biết kiếm tiền vừa biết lo liệu việc nhà,
sau này cô nào cưới được con, nhất định là đã tích phúc mấy đời!”
Triệu Thanh Cốc chỉ cười cười không nói gì.
Quan Viễn nghe vậy trong lòng không vui, im lặng ăn cơm. Triệu Thanh Cốc lúc nào cũng chú ý tới Quan Viễn, lập tức nhận ra ngay tâm tình cậu không
tốt, “Tiểu Viễn, đồ ăn không vừa miệng à?”
Quan Viễn lắc đầu,
thấy Triệu Thanh Cốc quan tâm tới mình như vậy, cảm xúc không vui trong
lòng lập tức biến mất tăm, “Không ạ! Chỉ là em chưa đói lắm thôi!”
“Ừ, vậy ăn chút canh đi. Canh gà này anh hầm bằng lửa nhỏ suốt một buổi chiều đó! Rất tốt cho cơ thể.”
Quan Quốc thầm chậc lưỡi, Thanh Cốc thật sự cưng chiều Tiểu Viễn quá! Cơm
nước xong, Quan Quốc lại nói, “Thanh Cốc, ngày nào cũng có cả khối người mua không được thịt kho, phải ra về tay không. Con thật sự không tính
làm nhiều hơn một ít à?!”
Triệu Thanh Cốc khổ cười nói, “Chú biết đó, hiện giờ một ngày làm hai trăm cân đã là cực hạn của tụi con, nhiều hơn nữa con và Tiểu Viễn làm không nổi, trừ khi là mướn người làm phụ.”
Quan Quốc vừa nghe tới ‘mướn người làm phụ’ lập tức phất tay nói, “Không
được! Nhất định không được! Đây là công thức bí truyền của tụi con, mướn người phụ lỡ người ta học được thì sao?! Đến lúc đó chắc chắn việc buôn bán của mình sẽ bị ảnh hưởng. Không được, không được!”
Thật ra
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã có dự định mở chi nhánh, nhưng phải mở ở nơi khác, bởi vì với huyện Vân Sơn này, một cửa hàng thịt kho với số
lượng hai trăm cân mỗi ngày là đã đủ rồi. Đây mới nguyên nhân chính
khiến hai người không tăng sản lượng lên.
Về phần giữ độc quyền,
mặc dù công thức làm thịt kho hơi khó, nhưng không đến mức người khác
không suy ra được, thịt kho Viễn Cốc ăn ngon như vậy phần lớn là nhờ có
nước suối thiêng. Cho nên dù là mướn người làm phụ, hai người chỉ cần
nắm giữ công thức phối đồ gia vị thì chẳng sợ gì hết. Hơn nữa dù có
người nghiên cứu được công thức rồi, không phải ai cũng có nước suối
thiêng để thêm vào.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang định đi
Thượng Hải xem xét thị trường, nếu có khả năng sẽ mở một chi nhánh ở đó, vì Thượng Hải cách đây cũng không xa.
Quan Quốc nghe hai người
nói dự định, kinh ngạc há hốc miệng, không hiểu tại sao Triệu Thanh Cốc
và Quan Viễn lại có tự tin dữ vậy, nhưng chỉ bấy nhiêu đã biết bản thân
mình còn kém rất rất rất xa. Nói trắng ra, hiện giờ Triệu Thanh Cốc là
ông chủ, ông chủ có khả năng quyết đoán, người làm công tự nhiên sẽ được nhờ, nhưng cứ nghĩ đến ông chủ của mình vẫn còn là một đứa bé, Quan
Quốc lại cảm thấy quả thật đã sống uổng ba mươi năm qua, chẳng trách
luôn bị vợ mắng là ngốc. So với hai đứa nhỏ này không ngốc thì còn gì
nữa?!
Từ đó, Quan Quốc càng trở nên nghiêm khắc với Quan Thạch
Đầu hơn, đến mức khiến Quan Thạch Đầu giận dỗi bỏ nhà đi bụi một lần.
Tất nhiên đều là chuyện sau này.
Trường học cho nghỉ cùng lúc bắt đầu thu hoạch vụ thu. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn được phân mỗi người
ba mẫu đất, đã gieo trồng một ít hoa màu, thu hoạch rất nhanh. Hai người lo việc đồng áng xong, pha sẵn một ít gia vị để lại cho Quan Quốc tự
kho thịt mỗi ngày rồi xách theo vài bộ đồ đi xe lửa lên Thượng Hải.
Huyện Vân Sơn mới vừa khai thông đường sắt nối lên Thượng Hải, Triệu Thanh
Cốc vốn định mua vé giường nằm, nhưng muốn vé mua giường nằm nhất định
phải có giấy giới thiệu, hơn nữa chỉ ưu tiên cho cán bộ đi công tác nên
hai người đành phải mua vé ngồi.
Hiện tại xe lửa vẫn là kiểu cũ,
khi chạy cứ kêu ầm ầm, tốc độ cũng chậm. Vừa lên xe lửa, Quan Viễn đã
cảm giác ngộp ngộp. Triệu Thanh Cốc cẩn thận che chở cho Quan Viễn trong đám đông nhốn nháo, dắt cậu tới chỗ ngồi ghi trên vé.
Có vẻ hôm nay không phải ngày may mắn của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Lúc hai
người tìm được chỗ rồi, phát hiện ghế của họ đã bị người khác chiếm.
Triệu Thanh Cốc cẩn thận nhìn tờ phiếu một lần nữa để xách định chắc
chắn mình không nhìn lầm.
Một người phụ nữ tuổi trung niên dắt
theo một cậu bé đang ngồi ở ghế của hai người. Triệu Thanh Cốc muốn người phụ nữ đứng lên
trả ghế cho Quan Viễn, còn ghế của mình vẫn để cậu bé kia ngồi tiếp, bèn nói ôn hòa, “Xin lỗi thím, hai ghế này là của tụi con, thím nhường lại
một ghế được không?”
Nào ngờ người phụ nữ kia nghe xong, lập tức gào to, “Cái gì?! Mày kêu tao là thím? Tao già dữ vậy hả? Mày cố tình
làm nhục tao đúngkhông?!”
Triệu Thanh Cốc hít sâu một hơi, nói,
“Xin lỗi, chị đang chiếm chỗ của bọn tôi, phiền chị đứng lên trả ghế
lại.” Người phụ nữa kia trợn trắng mắt, “Ai ngồi trước thì là chỗ của
người đó!”
Quan Viễn bị mùi xe làm cho choáng váng buồn nôn, vốn
đã không thoải mái, nghe vậy tức giận nói, “Thím à, thím chiếm chỗ của
người ta còn lý sự cùn như vậy, coi được sao?!” Mấy người khách bên cạnh cũng lên tiếng ủng hộ, “Đúng đó! Chiếm chỗ người ta còn làm như mình có lý lắm ấy!”
“Hừ! Thằng nhóc này, ăn nói hỗn hào! Không có cha mẹ dạy dỗ hả?” Người phụ nữa kia nghe xong, tức giận nói.
“Bà nói ai không có cha mẹ dạy dỗ?” Triệu Thanh Cốc lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ kia hỏi.
“Anh, đừng nói nhảm với thím ta nữa! Nhờ tiếp viên tới giải quyết, xem thím
ta có chịu trả lại ghế cho mình không!” Quan Viễn đã mất hết kiên nhẫn.
“Nhốn nháo cái gì đó?!” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Mấy người khách
xung quanh nhanh chóng kể lại tình huống cho người soát vé nghe. Người
soát vé lập tức mời người phụ nữ kia đi ngay.
Quan Viễn ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng Triệu Thanh Cốc, ngửi mùi hương trên áo anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.