Triệu Thanh Cốc và
Quan Viễn theo Tiểu Trương đến nhà ông Lý. Lúc hai người tới nơi, ông Lý đang đánh cờ với ông Triệu, có hai người đàn ông tuổi trung niên cầm
theo bao công văn ngồi bên cạnh.
Ông Lý thấy Triệu Thanh Cốc và
Quan Viễn, ngoắc, “Thanh Cốc, Tiểu Viễn mau vào đây!” Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nghe lời bước lại, chào hai ông cụ.
Ông Lý chỉ vào hai người cầm bao công văn nói, “Hai chú này là bên công an thị trấn,
chuyên lo mảng hộ tịch. Chuyện của hai đứa đã xong rồi.”
Triệu
Thanh Cốc và Quan Viễn vội vàng nói cám ơn hai người kia. Hai người kia
không dám làm cao trước mặt ông Lý, thái độ rất thân thiện. Thời đại này hộ khẩu rất hỗn loạn, nhiều người chẳng có cả hộ khẩu, vì vậy việc cắt
khẩu này nọ đối với những người quản lý như họ thật sự rất dễ dàng, có
thể nhân cơ hội này xuất hiện trước mặt chủ tịch huyện một lần xem như
chuyện tốt khó cầu nên rất nhiệt tình.
Hai người kia đã chuẩn bị
giấy tờ đầy đủ từ sớm, lấy hộ khẩu mới làm ra đưa cho Triệu Thanh Cốc.
Trong đó chủ hộ là Triệu Thanh Cốc, còn Quan Viễn vai trò là em của chủ
hộ.
Lúc này, Quan Viễn mới hoàn toàn an tâm.
“Tôi đoán
thế nào người nhà họ Quan cũng sẽ náo loạn một hồi, nhờ hai đồng chí đi
theo bọn nhỏ về thôn Quan Gia một chuyến giải thích rõ ràng cho họ hiểu
được không?”
Hai người kia dĩ nhiên là đồng ý ngay. Ông Lý lại bảo Tiểu Trương đi theo luôn.
Quan Viễn vô cùng biết ơn ông Lý, hiểu ý ông là muốn cử hai vị ‘người nhà
nước’ này xuống trấn áp nhà họ Quan. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lại
nói cám ơn hai ông cụ rồi dẫn Tiểu Trương và hai người kia về thôn Quan
Gia.
Khi đoàn người tới nơi, đúng lúc nhà họ Quan đang ăn cơm
trưa. Nhà họ thấy hai người mặc áo Tôn Trung Sơn, tay cầm bao công văn
bước vào, theo sau là một thanh niên mặc quân phục, lập tức bối rối,
thầm nghĩ chẳng lẽ trong nhà có người phạm pháp?
Quan Hà thấy
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn có mặt, lập tức cho rằng hai người đã bị
bắt vì tội bán thịt kho trên thị trấn, bèn cười nói, “Chào ba đồng chí!
Mời ba đồng chí ngồi!” dứt lời lại giục Dương Tú Thúy đi pha trà.
Tiểu Trương và hai người kia biết ông Lý không thích người nhà họ Quan, nên không đáp lời, nghiêm mặt ngồi xuống.
Quan Hà nhìn sắc mặt của ba người càng thêm xác định suy đoán của mình, vội
nói, “Ba đồng chí, hai thằng nhóc này lên thị trấn bán đồ nên đã bị bắt
đúng không? Việc này hoàn toàn không liên quan gì tới nhà họ Quan chúng
tôi hết! Ba vị không biết đâu, thằng nhãi này,” Quan Hà chỉ tay vào mặt
Triệu Thanh Cốc, “Chỉ là đứa ở nhờ thôi, nên nhà chúng tôi cũng không
tiện can thiệp. Lúc đầu đã khuyên đừng làm mấy chuyện tào lao rồi vẫn cứ nhất định không nghe! Thậm chí còn dạy hư cháu nội của tôi, khiến nó
không xem chúng tôi là người thân.”
Mấy người còn lại trong nhà
họ Quan nghe Quan Hà nói xong lập tức hiểu ý, hùa theo. Quan Mãn Thương
hả hê nói, “Đúng vậy! Hai thằng nhãi này chẳng có liên quan gì tới nhà
chúng tôi hết!”
Tiểu Trương đen mặt, thầm nghĩ: người nhà này
đúng là chẳng còn gì để nói, hèn chi ông Lý lại giúp hai đứa nhỏ lập hộ
khẩu riêng.
Hai người quản lý hộ tịch lập tức quát lên, “Mấy
người nói lung tung cái gì đó?! Nhà nước đang khuyến khích phát triển
kinh tế cá thể, hai bạn nhỏ này làm vậy là tích cực hưởng ứng chính sách của quốc gia, đáng được khen ngợi!”
Cả nhà họ Quan đều giật mình. Không phải tới bắt Triệu Thanh Cốc? Thậm chí còn được khen?
Quan Hà nghi ngờ hỏi, “Xin hỏi ba đồng chí tới đây là vì việc gì?”
“Hai đồng chí nhỏ này đã tích cực hưởng ứng chính sách của nhà nước, đầu óc
lanh lẹ, là tấm gương đáng học tập của huyện Vân Sơn, cho nên được ủy
ban huyện khen thưởng. Hơn nữa, để hai đồng chí nhỏ không bị bó tay bó
chân, ủy ban huyện quyết định người giám hộ của Quan Viễn sẽ đổi thành
Triệu Thanh Cốc. Hai người tự lập hộ riêng.”
Quan Hà rốt cuộc vẫn là một anh nông dân, nghe mấy câu văn vẻ kia chỗ hiểu chỗ không, bèn hỏi lại, “Rốt cuộc là… ý gì?”
Tiểu Trương nhanh miệng đáp, “Ý là từ nay về sau chuyện Quan Viễn và Triệu
Thanh Cốc không phiền nhà mấy người lo nữa, hai bên nước sông không phạm nước giếng!”
Lúc này thì cả nhà họ Quan đều nghe hiểu. Quan Hà
choáng váng, không ngờ hai thằng nhóc ra thị trấn bán thịt kho lại được
ủy ban huyện khen thưởng, hơn nữa Quan Viễn cắt khẩu đi, như vậy bao
nhiêu tính toán của bọn họ xem như đổ sông đổ biển hết!
Dương Tú
Thúy chẳng quan tâm Quan Viễn có bị dẫn đi hay không, nhưng cắt khẩu
đồng nghĩa không còn nắm nhược điểm của Triệu Thanh Cốc trong tay, không thể vòi tiền của Triệu Thanh Cốc, bèn ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi gào
khóc, “Trời ơi, tôi đúng là số khổ! Tự dưng cháu ruột bị bắt đi theo kẻ
khác…”
Một người bên hộ khẩu bình tĩnh cắt ngang màn khóc lóc lăn lộn của Dương Tú Thúy, “Nói vậy là bà đây bất mãn với quyết định của ủy ban huyện?” Thời này người dân có một loại sợ hãi khó hiểu ăn sâu vào trong tâm trí với ‘người nhà nước’, Quan Hà là
một ông nông dân càng không dám cãi lời, nghe vậy bèn quát Dương Tú
Thúy, “Được rồi! Bà đừng có gào thét nữa!”
Lúc này, Triệu Thanh
Cốc lên tiếng, “Ông Quan, chúng ta nên đến chỗ thôn trưởng báo việc con
và Tiểu Viễn đã lập hộ riêng thôi.” Triệu Thanh Cốc muốn làm cho triệt
để, tránh lưu lại sơ hở.
Quan Hà biết việc này đã không còn khả năng cứu vãn, đành phải gật đầu, “Ừ. Có điều, Thanh Cốc, tiền ông nội con đưa…”
Triệu Thanh Cốc lạnh lùng nói, “Con không cần.”
Nghe vậy cả nhà họ Quan đều vui mừng ra mặt.
Quan Mãn Thương nghe Quan Viễn đã không còn quan hệ gì với nhà họ Quan, vẫn
ngồi thờ ơ tựa như đang nghe chuyện của một người hoàn toàn xa lạ.
Đoàn người đi tới nhà thôn trưởng. Trên đường, bà con trong thôn thấy có
‘người nhà nước’, đều kéo theo xem ‘náo nhiệt’. Thôn trưởng vừa nghe
giới thiệu là người trên huyện xuống, lập tức nhiệt tình chiêu đãi, sau
khi biết rõ đầu đuôi, vội bày tỏ nhất định sẽ thông báo cho cả thôn
biết.
Thôn trưởng đang giữ hiệp ước liên quan tới Triệu Thanh
Cốc, nhanh chóng vào phòng lấy ra, nói, “Thanh Cốc, trên hiệp ước này
ghi nếu con vẫn chưa thành niên mà bị nhà họ Quan bỏ hoặc chính con
không muốn ở nhà họ Quan nữa thì nhà họ Quan phải trả lại phần tiền ông
nội con đã đưa cho họ hồi trước tính theo số năm còn lại. Ý con thế
nào?”
Triệu Thanh Cốc lễ phép đáp, “Thôn trưởng, mấy năm nay con
được bà con trong thôn quan tâm chăm sóc rất nhiều, phần tiền này coi
như con hiến cho thôn để bày tỏ lòng biết ơn. Có điều tiền còn trong tay ông Quan, phiền thôn trưởng tự bàn với ông Quan được không ạ?”
Quan Hà nghe vậy, tức muốn nổ cả mắt. Súc sinh! Rõ ràng vừa rồi nói không cần, giờ lại trở quẻ.
Triệu Thanh Cố nói tiếp, “Hiện tại con và Tiểu Viễn không có chỗ ở, thôn
trưởng xem có thể cấp cho tụi con một mảnh đất trống nào đó để tụi con
dựng nhà ở tạm được không ạ?”
Thôn trưởng nghe Triệu Thanh Cốc
nói năng lễ phép lại biết điều, vội khoát tay, “Chuyện nhỏ! Nhà cũ của
con lúc trước cho mấy thanh niên tình nguyện xuống thôn ở nhờ, nay sẽ
trả lại cho con, tuy cũ kỹ một tí, nhưng sửa lại hẳn là vẫn ở được. Hơn
nữa, con và Tiểu Viễn đã lập hộ riêng, thôn sẽ phân cho hai anh em ba
mẫu đất ruộng.”
Triệu Thanh Cốc nhanh chóng đáp, “Cám ơn thôn
trưởng!” rồi hướng về mọi người đang vây xem khom người nói, “Cám ơn các chú các thím!” Quan Viễn cũng bắt chước khom người cám ơn.
Mặc dù không nói, nhưng trong thôn ai chẳng biết
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã sống khổ sở thế nào, giờ thấy cảnh này
ai cũng nói nhà họ Quan đúng là tạo nghiệt.
Giải quyết xong xuôi
hết, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn giữ Tiểu Trương và hai người bên hộ
tịch lại mời một bữa cơm xem như cám ơn. Tiểu Trương ăn tới bụng căng
tròn, lúc đi còn vừa ợ hơi vừa nói với vẻ mặt lưu luyến, “Thanh Cốc, em
nấu ăn ngon quá!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa tiễn ba người
kia đi xong, Quan Hà lập tức kéo cả nhà qua, chẳng thèm giả bộ hiền lành nữa, vẻ mặt như hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Thanh Cốc ngay,
“Thằng mất dạy! Vừa nói không lấy tiền, quay mặt đi đã trở quẻ, muốn ăn
đòn đúng không?!” Ba anh em Quan Mãn Thương phối hợp xắn tay áo xông
lên.
Quan Viễn cảnh giác nhìn bọn họ, chỉ cần ba anh em nhà này
tiến thêm một bước nữa, cậu sẽ khiến cho họ nếm thử cái gì gọi là muốn
sống không được, muốn chết không xong.
“Tôi khuyên mấy người nên
dành sức để làm việc khác đi! Tôi và Tiểu Viễn được nhận bằng khen,
người ta vừa mới bước chân đi mấy người đã tới gây chuyện, rõ ràng là
bất mãn với quyết định của nhà nước đúng không?!”
Cả nhà họ Quan vừa nghe, lập tức dừng chân lại. Quan Mãn Thương do dự nhìn Quan Hà, “Cha…”
Quan Hà cảm thấy dừng lại thì quá mất mặt, nhưng lại không dám làm cái gì
với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, đành quát ba đứa con trai cho hả giận, “Tụi bây đúng là một lũ vô dụng!”
Quan Hà nhìn chằm chằm Quan
Viễn và Triệu Thanh Cốc với ánh mắt hung ác, “Hai đứa mày không phải là
người nhà họ Quan thì mau cút khỏi nhà tao ngay! Không được mang theo dù chỉ là một cây kim hay một sợi chỉ!”
Quan Viễn cười nhạo, “Ai thèm!”
Thật ra cũng chẳng có gì để lấy, trong phòng chỉ có hai cái mềm và một tủ
gỗ, là đồ Lý Nguyệt Hoa đem theo lúc về nhà chồng, Quan Viễn là con trai Lý Nguyệt Hoa, tất nhiên có quyền lấy đi, nhưng Dương Tú Thúy vẫn không cho, nói đó là nhà bọn họ mua.
Cả nhà họ Quan nhìn chằm chằm
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dọn đồ. Quan Hà chỉ vào vườn rau trước
phòng, nói, “Mảnh đất này cũng của nhà họ Quan, hai đứa mày phải nhổ hết mớ rau đi ngay, bằng không cũng thuộc về nhà tao luôn!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không thèm cãi, nhanh chóng nhổ hết mớ rau lên. Quan Viễn có không gian để lâu cũng chẳng sợ hư.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn mượn một chiếc xe rùa của nhà hàng xóm, chất đồ
đạc và rau cải lên, đẩy đi, bỏ lại một đống ánh mắt căm tức ở đằng sau.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Quan, Quan Viễn cảm thấy bầu trời thật trong xanh, thôn Quan Gia thật xinh đẹp!